Editor: Trà Đá.
Cô hạnh phúc với người khác, thì anh sẽ đứng cách xa cô, cô gặp phải nguy hiểm, anh sẽ đến bên cạnh cô.
Khương Đường nhìn vào mắt của Thẩm Kình, cảm thấy chính là những lời này.
Cô không thể suy nghĩ được nữa, trong đầu cô hồi tưởng lại ngày đi sinh Đóa Nhi, cô sợ, dì cô và Cố Đông Thần ở bên cạnh cô cũng sợ, lúc thống khổ nhất, thì cô chỉ muốn sinh Đóa Nhi ra, từ đầu đến cuối, cô cũng không có nhớ đến Thẩm Kình, nhưng anh lại đứng ở gần đó, ở chỗ cô không thể thấy được.
“Anh….”
Cô mới nói được một chữ, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đột nhiên tiến đến gần cô, Khương Đường sửng sốt, cho đến khi cô có phản ứng lại, thì môi của Thẩm Kình đã dán lên môi cô rồi, nhẹ nhàng, giống như lúc bông tuyết chạm mặt cô lúc cô đi ra khỏi công ty. Bông tuyết thì mát lạnh, môi của anh lại rất nóng, cảm giác áp bức hòa với nhiệt độ môi anh đồng thời truyền thẳng đến trái tim cô, mang theo một tia run rẩy.
Cảm giác này quá xa lạ, Khương Đường đột nhiên hốt hoảng, cô cau mày trốn về sau, đúng lúc này thì Thẩm Kình cũng buông ra, hai tay vịn bả vai cô, hô hấp đều đặn, quan sát cô.
Khương Đường không muốn để anh thấy vẻ hốt hoảng của cô, nên cô đẩy anh ra, rồi xoay người, “Anh đi đi.”
Hai bàn tay của Thẩm Kình nắm thành quyền.
Sau lưng cô không có tiếng động nào, Khương Đường lập tức ý thức ra được phản ứng của cô có thể sẽ khiến anh hiểu lầm, dù sao anh cũng mới thổ lộ một phen. Khương Đường quét mắt ra cửa, cô đi đến mở cửa ra, cất giọng nhẹ nhàng, “Không còn sớm nữa, anh đã bận rộn suốt một ngày rồi, cũng nên về nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Được, hai ngày này em cứ an tâm chuẩn bị, chờ em đi thử vai xong rồi tôi lại đến tìm em.” Giọng nói của Thẩm Kình có chút khàn, nói xong rồi đi tới bên giường, khom lưng hôn Đóa Nhi, tiểu nha đầu ngủ say, đáng yêu vô cùng. Thẩm Kình lại hôn thêm một cái nữa, đứng thẳng người quay ra cửa, thấy cô đang nghiêng đầu gãi gãi cổ, quay mặt không nhìn anh.
Thẩm Kình đoán được là cô đang lúng túng bởi vì nụ hôn kia, nên không muốn đối mặt với anh, anh không nói thêm gì nữa, trực tiếp bước ra cửa.
Khương Đường không ra cửa tiễn anh, cô biết dì cô sau khi tiễn anh về sẽ lập tức chạy vào đây, cô nhanh chóng đến trước laptop, đeo tai nghe lên. Cô cắt nối biên tập mấy đoạn diễn xuất tình yêu, tiện tay mở ra một đoạn, cũng là một đoạn hôn rất thuần thục. Trong đoạn phim, sau khi hôn xong, nam chính tuấn tú dịu dàng ngắm nhìn nữ chính, nữ chính ngượng ngùng cúi đầu, lông mi rung động, khẽ mím mím môi đỏ, xấu hổ lại ngọt ngào.
Khương Đường hoàn toàn không thấy vào, trong một thoáng nam chính cúi đầu, cô lập tức nhớ đến khuôn mặt của Thẩm Kình.
“Đường Đường, Thẩm Kình đi về mà sao con không ra tiễn vậy?” Quả nhiên Khương Thục Lan đã tới, đứng ở cửa nhẹ giọng hỏi.
Khương Đường làm bộ không nghe thấy, sau đó chờ dì đi tới trước mặt cô, thì Khương Đường mới tạm ngừng video, đánh đòn phủ đầu, nhìn Khương Thục Lan cầu khẩn, “Dì à, dì đi ngủ trước đi, con đang luyện diễn xuất, thứ hai này con phải đi thử vai rồi, phải tranh thủ thời gian.”
Khương Thục Lan búng lên trán cô một cái, đi qua nhìn Đóa Nhi một chút, rồi về phòng của bà nghỉ ngơi.
Khương Đường đóng cửa lại, lần nữa ngồi vào trước laptop, trong đoạn phim năm phút, bắt đầu từ lúc hai người nắm tay chậm rãi bước đi, đi tới trong bóng cây rồi dừng lại, cúi đầu, hôn môi, sau đó lại tiếp tục nói mấy câu thoại, Khương Đường cũng bắt đầu tập luyện, cô sắp xếp máy quay phim, rồi chuẩn bị một phút, sau đó bắt đầu diễn. Một lần lại một lần nữa, cô quay tổng cộng năm đoạn, rồi Khương Đường mởi kiểm tra kết quả.
Khương Đường xem xong rồi, sau đó nâng cằm lên, không biết có phải là do ảo giác của cô hay không, cảm giác giống như cô có chút tiến bộ?
Hơn mười giờ, Khương Đường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó tắt đèn, chui lên giường chuẩn bị đi ngủ, cô có thói quen lướt blog trước khi ngủ, thì thấy có một tin nhắn. Khương Đường mở ra, quả nhiên là tin nhắn của Thẩm Kình, ba phút trước, thúc giục cô phải xóa số điện thoại của anh khỏi danh sách đen.
Khương Đường cười cười, đầu tiên là đối phó sau đó cùng anh luyện tập diễn xuất.
Khương Đường xóa số điện thoại của anh khỏi danh sách đen, chưa có lưu tên, Khương Đường nhìn con gái ở bên cạnh một chút, sau đó lưu “Chú”, lưu lại, cô nhìn chữ “Chú” một lần nữa, lại cảm thấy không đúng lắm, sau này Thẩm Kình nhắn tin hay điện thoại tới cũng không thể gọi anh là chú được, giống như cô cũng coi anh là chú vậy. Cái này không thích hợp, Khương Đường chỉnh sửa lại một lần nữa, sau đó thì bó tay.
Tổng giám đốc Thẩm Kình cũng không được, phải đặt cho anh cái tên đặc biệt một chút, để khi cô vừa nhìn thấy thì sẽ lập tức nghĩ đến anh…
Đặc biệt…….
Khương Đường giật mình, thiếu chút nữa thì cười ra thành tiếng, nhưng đó là do anh tự giới thiệu, không thể trách cô được.
Tâm trạng Khương Đường vui vẻ, nhập vào hai chữ, lưu lại, Khương Đường dựa vào đầu giường rồi gởi tin nhắn cho anh: Đã xóa khỏi danh sách đen, nhưng cũng không loại trừ việc đưa số điện thoại của anh vào lại.
Thẩm Kình đang ngồi trước máy tính đọc tài liệu, thật ra thì anh cũng rất bận, lúc theo đuổi cô thì quên công việc ngay lập tức, bây giờ phải làm bù, không thể chỉ lo theo đuổi vợ mà quên việc kiếm tiền được. Anh nghe thấy tiếng báo tin nhắn tới, Thẩm Kình lập tức cầm điện thoại di động lên, thấy hiện lên tin nhắn của vợ, Thẩm Kình nhếch miệng cười, nhắn lại cô: Buồn ngủ?
Khương Đường đang xem blog được một nửa, thì thấy điện thoại báo có tin nhắn đến, cô thấy hai chữ “Cây cột”, thiếu chút nữa là cười đến lạc giọng, nhắn lại “Ừ”.
Chỉ nhắn lại cho một chữ như vậy, trong lòng Thẩm Kình mắng cô hẹp hòi, tiếp tục nhắn tin: Nụ hôn kia, cảm giác như thế nào?
Khương Đường vừa mới nằm xong, đưa lưng về phía con gái, tránh cho điện thoại di động quá gần con gái, thấy Thẩm Kình nhắn tin trở lại, Khương Đường không vì thế mà buông lỏng bản thân. Thẩm Kình cà lơ phất phơ nói lời ngon tiếng ngọt, cô cảm thấy khi anh nói những lời nghiêm túc thì có chút giống với những lời trong phim thần tượng, Khương Đường rất không tự nhiên.
Khương Đường cười rồi nhắn: Đánh răng hai lần.
Anh càng lắm lời thì cô càng mỉa mai anh.
Thẩm Kình cười cười, dựa vào ghế, cười một tiếng rồi nhắn lại: Tôi đâu có hôn răng em, em đánh răng làm cái gì?
Khương Đường cười không tiếng động, mệt nhọc: Ngủ đi, tôi có thói quen ngủ trước mười một giờ.
Thẩm Kình có chút không đành lòng, nhưng vẫn đồng ý: Người đẹp ngủ đi, hai mẹ con ngủ ngon, hôn Đóa Nhi thay tôi.
Khương Đường nhắn lại hai chữ “Ngủ ngon”, rồi tắt chuông điện thoại di động, bỏ vào trên tủ đầu giường, từ từ trở mình, hôn một cái lên mặt con gái, một là của mẹ, một là hôn thay cho Thẩm Kình. Cô sờ sờ khuôn mặt mềm mại và mái tóc dày của con gái, sau đó cô nằm ngang ngửa mặt, trong nhà tối đen yên tĩnh, trong lòng của cô cũng yên tĩnh như vậy, rõ ràng là rất mệt, nhưng cô lại không ngủ được.
Khương Đường lấy điện thoại di động, chợt nghĩ ra vấn đề cần tìm hiểu: Nơi nào cách xa Trung Quốc nhất.
Tra ra cả một danh sách dài, hầu như cùng một đáp án: Argentina.
Khương Đường nhìn cái đáp án kia, trong đầu nghĩ đến Thẩm Kình, năm đó, không phải anh cũng đã tìm hiểu về vấn đề này, nên vào ngày cô kết hôn thì anh chạy đến Argentina hay không?
Thật khờ.
~
Sáng thứ hai, Khương Đường mặc một bộ quần áo rất đơn giản, đeo trang sức
trang nhã, sau đó hôn con gái, rồi mặc thêm một cái áo khoác nữa thì ra khỏi nhà, cô bước vào thang máy, nhận cuộc gọi của Thẩm Tố, “Sao rồi, em tự tin chứ?”
Khương Đường nhìn cái hình ảnh của mình trong cánh cửa thang máy, tâm trạng cô coi như cũng nhẹ nhõm hơn, “Chị Thẩm khỏe không, có phải bây giờ chị cũng đang trên đường ra sân bay rồi sao?”
Thẩm Tố đã sớm mua xong vé máy bay, hôm nay đi Paris, không thể đi cùng với cô đến Đông Ảnh để thử vai. Chỉ là Thẩm Tố có đi hay không cũng không có gì khác biệt, đạo diễn của bộ phim này là Đàm Kinh, là một đạo diễn nổi tiếng nghiêm khắc, yêu cầu đối với diễn viên cực kỳ cao, còn không thì nhà sản xuất đừng có mời ông, nếu đã nhờ đến ông thì tổ sản xuất đừng hòng nhét thêm tùm lum diễn viên vào, Thẩm Tố là chị vợ của Lục Trì, có thể được thông báo trước về vai diễn người mẫu là tốt lắm rồi, nhưng cũng phải thử vai trước.
Khương Đường hàn huyên mấy câu đơn giản nữa với Thẩm Tố, sau đó thì cúp máy, cô vừa định cất điện thoại di động vào túi, thì Thẩm Kình gọi đến. Thẩm Kình không có ở bên này vào chủ chủ nhật, nhưng cô cũng không thèm hỏi tung tích của anh.
“Rời giường chưa, người đẹp?”
Trong tai truyền đến giọng điệu nhạo báng quen thuộc cả anh, Khương Đường không có tâm tình cùng anh đùa giỡn: “Có chuyện gì thì nói đi, không có việc gì thì tôi muốn lái xe.”
Thẩm Kình chỉ muốn nghe giọng nói của cô, nhỏ giọng cười: “Không có chuyện gì hết, chỉ muốn hỏi thăm em một chút, hôm nay nếu thử vai mà thành công, thì chúng ta hẹn hò được không?”
Khương Đường đưa điện thoại ra xa theo bản năng, cô không biết vì sao, nhưng mỗi lần cô nghe giọng nói tình cảm của Thẩm Kình trong điện thoại, thì cô đều như vậy. Trước kia Cố Đông Thần cũng dùng giọng điệu tình cảm như vậy để nói, nhưng chỉ duy nhất Thẩm Kình mới khiến cô có cảm giác khác lạ mà trước kia cô chưa bao giờ trải qua. Khương Đường cố gắng nén cái cảm giác khác thường này xuống, cô vừa đi ra khỏi thang máy vừa nói: “Thành công rồi nói chuyện đó sau, anh có bận công việc thì làm đi, tôi lên xe rồi.”
Cô quyết định kết thúc cuộc trò chuyện.
Ở một đầu khác của điện thoại, Thẩm Kình nhìn điện thoại di động một chút, cười cười, rồi cất điện thoại vào túi, anh quay đầu lại, chỉ thấy Lục Trì đang ngồi trên bàn làm việc, không biết đang làm việc gì mà nét mặt không có một chút thay đổi. Thẩm Kình cũng không quấy rầy anh ta, anh dựa vào ghế salon, quét mắt nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa, là anh có thể tự mình phỏng vấn người đẹp của anh rồi.