Tình Yêu Phô Trương

Chương 48: Chương 48




Editor: Trà Đá.

Để tránh nghi ngờ, Khương Đường mở cửa phòng ngủ, Thẩm Kình bế Đóa Nhi đúng là không hiếm, lại còn chứng minh anh thật lòng với cháu gái bà. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Khương Thục Lan mới bắt đầu để ý động tĩnh trong phòng, nghe hai cha con chơi với nhau rất náo nhiệt, rồi bà từ từ tập trung vào tiết mục trên ti vi.

Nhưng hai người ở trong phòng ngủ thì rất khó coi, hơn bảy giờ tối, Khương Đường nhìn đồng hồ, rồi nhỏ giọng đuổi Thẩm Kình: “Anh đi xuống trước đi.”

Thẩm Kình rất có chừng mực, hôn Đóa Nhi một cái, ôm tiểu nha đầu hỏi Khương Đường: “Mấy giờ dì ngủ? Lát nữa anh lên, Đóa Nhi ngủ một mình anh không yên tâm.” Tiểu nha đầu đã được ngủ giường riêng dành cho em bé rồi, không sợ nửa đêm lăn xung quanh té xuống giường, nhưng lỡ như nửa đêm tỉnh dậy thì sao? Theo như lời Khương Đường nói thì Đóa Nhi ngủ thẳng một giấc đến sáng, nhưng lỡ như đến lúc Khương Đường xuống lại nhớ con gái thì sao, tâm trí không để ở nơi anh, cho dù là thời gian hay trạng thái cũng không thể thoải mái được.

Khương Đường nhìn anh một cách khó tin.

Thẩm Kình di chuyển về chỗ cô, mặt mũi anh trắng nõn tuấn mỹ, trong tròng mắt đen nhộn nhạo làm khiến người ta tâm hoảng ý loạn: “Chúng ta nhẹ nhàng một chút, dì không nghe được đâu.”

Khương Đường quay mặt, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt cô đang đỏ như hoa Hải Đường.

Cơ bản lời nói như vậy chỉ khiến cho người khác cảm giác rất hạ lưu, tầm thường, nhưng cô không hiểu tại sao nó lại khiến cô mơ tưởng viễn vong.

“Đóa Nhi nhìn kìa, mẹ đỏ mặt kìa con.” Cô chưa bao giờ dễ dàng để lộ ra một vẻ rất đáng yêu đến như vậy, Thẩm Kình nuốt nước miếng một cái, kịp thời đè nén sự kích động trong ngực xuống, bế Đóa Nhi đến trước mặt cô. Đóa Nhi cho là ba muốn trả cô bé lại cho mẹ, nên tiểu nha đầu ngoan ngoãn đưa tay về phía mẹ, Khương Đường nhận lại con gái, khuôn mặt núp vào trong người con gái: “Anh về đi.”

Thẩm Kình bá đạo tiến đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô: “Mấy giờ?”

Không phải là hỏi ý kiến cô, mà là trực tiếp muốn có một cuộc hẹn với cô.

Khương Đường do dự mấy giây, mắt liếc nhìn đồng hồ. Thường thì khoảng chín giờ là dì cô đã đi ngủ rồi, để đảm bảo an toàn, thì nên hẹn lúc mười giờ.

Ánh mắt Thẩm Kình sáng lên, tiến sát đến bên tai cô: “Chờ anh.”

“Cút đi.” Khương Đường không chịu nổi những lời sáo rỗng kiểu này, cô đi ra ngoài trước.

Thẩm Kình vừa cười vừa lẽo đeo theo sau, Đóa Nhi quay đầu nhìn ba, mắt to lanh lợi, trong ánh mắt lộ rõ vẻ thích thú. Thẩm Kình nhéo nhéo gương mặt tiểu nha đầu, Đóa Nhi nhanh chóng trốn trong ngực mẹ, lúc Đóa Nhi ý thức được là ba muốn đi, đột nhiên không chịu, khuôn mặt mếu máo nhìn ba giống như sắp khóc.

Con gái thích mình như vậy, Thẩm Kình không dám đi tới cửa, vui mừng bế Đóa Nhi, hôn liên tục lên mặt con gái. Đóa Nhi ôm chặt lấy ba, dán đầu trong ngực ba, trong mắt ngấn lệ, cảnh giác nhìn mẹ.

“Ở công ty có chuyện gì hay sao mà cháu xuống dưới nhà sớm vậy?” Khương Thục Lan nhẹ giọng hỏi Thẩm Kình.

Thẩm Kình lắc đầu một cái, mắt nhìn Khương Đường, lúng túng nói: “Không còn sớm nữa, cháu sợ quấy rầy mọi người ngủ.”

“Mới có mấy giờ, chưa đến giờ ngủ đâu, cháu xuống nhà cũng đâu có chuyện gì làm, ở lại đây chơi một lúc nữa, khi nào Đóa Nhi ngủ rồi thì cháu về cũng được mà.” Khương Thục Lan nhiệt tình giữ lại, vừa nói vừa kéo anh quay trở lại.

Thẩm Kình quay đầu lại, Khương Đường đi về phía phòng khách, Thẩm Kình lập tức bế Đóa Nhi đi về phía phòng khách rồi ngồi xuống. Khương Thục Lan cố ý dành thời gian để không gian riêng cho hai người, nên bà không ngồi ở phòng khách mà đi thẳng vào phòng ngủ, Khương Đường bất đắc dĩ, rót cho Thẩm Kình ly nước, cô cố ý ngồi ở đầu khác của ghế salon, xem phim hoạt hình trên tivi.

Thẩm Kình di chuyển đến cạnh Khương Đường.

Khương Đường liếc anh một cái.

Thẩm Kình ngồi gần cô rồi, cũng không vội vã động chân động tay, mà cúi đầu xuống dỗ dành con gái. Thời gian từ từ trôi qua, Đóa Nhi uống sữa xong thì buồn ngủ, há miệng ngáp, dụi mắt tìm mẹ. Khương Đường nhè nhẹ dỗ con gái ngủ, Thẩm Kình nhìn một lúc, sau đó rón ra rón rén đi tới trước cửa phòng ngủ của Khương Đường, chỉ chỉ cửa phòng ngủ của Khương Thục Lan, thấy Khương Đường hiểu ý anh, anh cười tránh vào trong.

Khương Đường cắn răng, tại sao lại có cảm giác vụng trộm thế này?

Nhưng mà phải tiếp tục diễn cho hết tuồng.

Khương Đường bế con gái đang ngủ đến gần phòng ngủ bên kia, cô cố ý dùng giọng nói không cao không thấp tiễn Thẩm Kình về, còn làm bộ đi tới cửa trước. Ở bên trong, Khương Thục Lan làm sao có thể nằm yên được, vừa nghe Thẩm Kình muốn đi, bà chạy mau ra cửa, đáng tiếc vẫn “Chậm một bước”, lúc đi ra đã không thấy bóng dáng Thẩm Kình đâu.

“Thẩm Kình có nói khi nào quay lại đây không?” Khương Thục Lan nhỏ giọng hỏi.

“Dạ không, bây giờ phóng viên đứng đầy ngoài cửa, không tiện gặp mặt.” Khương Đường cúi đầu đi tới trước phòng ngủ, khuyên Khương Thục Lan, “Dì ngủ sớm đi.”

Khương Thục Lan gật đầu một cái, đi theo cháu gái vào phòng ngủ, nằm bên cạnh giường dành cho em bé chờ Đóa Nhi ngủ xong rồi mới đi ra. Khương Đường đóng cửa lại, khóa trái, cô biết Thẩm Kình trốn trong phòng tắm, cô cũng không có gọi anh ra ngoài, cô mở đèn bàn máy vi tính lên, rồi tắt đèn lớn. Khương Đường mới vừa ngồi xuống, đã nhận được tin nhắn của Thẩm Kình, hỏi cô đã an toàn chưa.

Khương Đường nhắn lại một chữ “Rồi.”

Thẩm Kình vẫn ở trong đó không ra, sau đó có tiếng nước chảy trong nhà tắm.

Tiếng nước chảy ào ào, anh đang tắm trong phòng tắm của cô, Khương Đường chợt cảm thấy hơi nóng, đứng lên, nhìn xung quanh một chút, rồi đi tới trước tủ quần áo.

Bên trong tủ có rất nhiều loại áo ngủ, Khương Đường dùng tay lật từng cái áo ngủ, loại có tay hay loại hai dây cũng đều có, cả dây đeo chân cũng không thiếu, màu hồng thanh thuần mà con gái rất thích, màu đen bí ẩn. Cảm giác….. lúc Khương Đường mua áo ngủ thì không có suy nghĩ nhiều, chỉ thích mua vì nó hợp mốt, nhưng cô biết mỗi bộ đồ ngủ mặc lên người sẽ mang lại hiệu quả gì.

Một phút sau, Khương Đường lấy một cái áo ngủ ra ngoài, khoác lên trên cánh tay, sau đó đi tới phòng tắm đứng một bên, miễn cưỡng dựa vào tường.

Tiếng nước chảy đã ngừng, người đàn ông đi ra, khăn tắm của cô quấn quanh hông anh, Khương Đường nhìn thấy anh đang nhìn quanh phòng kiếm bóng dáng cô, cô buồn cười, đang lúc Thẩm Kình đang dáo dác tìm cô, thì cô rất nhanh luồn lách vào trong phòng tắm, rồi đóng cửa lại.

“Sợ anh ăn thịt em hay sao mà tránh anh như vậy?” Thẩm Kình áp sát vào cửa phòng tắm, bất đắc dĩ hỏi.

“Im miệng, dì mà nghe được, thì bữa sau anh đừng có nghĩ đến chuyện đến nhà em.” Khương Đường lạnh lùng cảnh cáo anh.

“Vậy em nhanh lên một chút, anh ở trên giường chờ em.” Thẩm Kình sâu kín nói.

Khương Đường không nói gì, treo áo ngủ lên, rồi đi thẳng vào buồng tắm. Thẩm Kình đứng ở trước cửa phòng tắm, tưởng tượng cảnh cô đứng dưới vòi hoa sen, tưởng tượng cô ngẩng đầu lên và có rất nhiều giọt nước rớt trên người cô, anh rất muốn tung ra một đấm, vất vả lắm mới kiềm chế được việc đạp cửa, cuối cùng anh nhìn cánh cửa một chút, lưu luyến đi đến bên giường. Gường giành cho em bé ở sát bên cạnh giường lớn, Thẩm Kình nằm nghiêng người, nhìn con gái đang ngủ say, cũng chỉ có nhìn con gái, mới có thể khiến anh phân tâm không nghĩ đến cô nữa.

Năm phút sau, rồi mười phút, Thẩm Kình đợi không được mất kiên nhẫn lần nữa, anh lật người đến mép giường, vừa định đứng lên, thì tiếng nước chảy ngừng lại. Thân thể Thẩm Kình cứng đờ, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cửa phòng tắm. Khẽ một tiếng, Khương Đường một tay mở cửa một tay với vào tắt đèn phòng tắm, một khắc đó, cô đứng ở cửa dưới ánh đèn, chiếc váy ngủ cùng với dây đeo chân màu đen dài đến bắp đùi, ánh đèn sáng chiếu vào sợi tơ váy ngủ càng khiến cho da thịt cô sáng rực lên. Vậy mà ánh đèn vừa thoáng qua đã vụt tắt, cô như thiên sứ từ trời giáng xuống, chậm rãi đi về phía anh, chân dài eo nhỏ, từng bước từng bước, giống như bước đi trên sân khấu, mà anh là khán giả duy nhất được xem.

Hô hấp của Thẩm Kình đã không cách nào bình thường được nữa, cô càng tiến đến gần anh, thì anh càng phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ khuôn mặt cô, lại thấy ánh mắt cô đang theo dõi anh. Thẩm Kình đột nhiên cúi đầu xuống theo bản năng, anh cảm thấy dù có nhìn lên cũng không chống đỡ nổi ánh mắt của cô mà còn mất mặt hơn nữa. Thẩm Kình cảm thấy hơi lúng túng, nhưng cuối cùng cũng tỉnh táo lại nhanh chóng.

Anh kéo tay cô, khóa chặt eo cô, ý bảo cô ngồi lên đùi anh.

Khương Đường không thích ngồi trên đùi anh, đó là tư thế của con nít, cô đẩy anh ra, sau đó quỳ ở hai bên chân anh, đôi tay thuận thế vòng qua bả vai anh, cô khẽ cúi đầu, còn anh thì ngửa khuôn mặt tuấn tú lên chống lại cô. Đèn bàn ở nơi xa xa tỏa ra ánh sáng dịu dàng, Khương Đường dùng ánh mắt khắc họa từng chút từng chút ngũ quan tinh xảo của Thẩm Kình, liếc thấy yết hầu anh chuyển động, cô khẽ cười một tiếng rồi hôn anh.

Thẩm Kình nhắm mắt lại, bàn tay dọc theo chân cô chậm rãi đi lên.

~

Nằm nghiêng ở phía đối diện, Thẩm Kình không dám làm bậy, Khương Đường cũng mím môi thật chặt, sức lực đều đã dùng đến cạn kiệt.

Thỏa mãn, lại giống như chưa đủ thỏa mãn.

“Đường Đường, chúng ta kết hôn sớm một chút được không? Kết hôn rồi, chúng ta một nhà ba người ở chung một chỗ, không cần phải lén lén lút lút như vậy.” Nghĩa vụ kết thúc, Thẩm Kình nhìn điện thoại di động, thấm thoát đã hơn mười giờ. Chiến tích lần này coi như hài lòng, Thẩm Kình thu dọn sạch sẽ xong rồi ôm Khương Đường vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn trán cô một cái, cô còn đang thở gấp, điều đó khiến anh tự hào.

Ban ngày cô nói gì anh đều sẽ nghe theo, buổi tối thì phải ngược lại, để cho cô biết đàn ông lợi hại như thế nào.

“Trước đó đã nói rồi, Đóa Nhi hai tuổi thì chúng ta mới kết hôn.” Khương Đường hồi phục lại thể lực, nhưng cũng không đến nỗi mất trí, cô không thể bị giọng nói dịu dàng của anh dụ dỗ được.

“Lúc đó em vẫn chưa biết Đóa Nhi là của anh, bây giờ tất cả mọi người đều biết rồi, kết hôn sớm hay muộn thì có gì khác nhau?” Thẩm Kình lật đến trên người cô, đưa mắt nhìn khuôn mặt ửng hồng quyến rũ của cô sau khi ân ái xong, “Đường Đường, anh muốn hợp pháp đưa hai mẹ con em về nhà sớm một chút, anh muốn mỗi sáng rời giường hay mỗi tối trước khi ngủ có thể thấy hai mẹ con em, giống như người một nhà vậy.”

“Nhưng mà em không muốn gả cho anh với hai bàn tay trắng.” Khương Đường bình tĩnh nhìn lại anh, “Thẩm Kình, gia đình em không môn đăng hộ đối, nhưng lúc em gả cho Cố Đông Thần, em đang làm một người mẫu, em có danh tiếng, truyền thông săn đón sát sao, anh ta có thành tích, thì em cũng có huy hoàng của em, không một ai có thể bắt bẻ em trèo cao. Bây giờ thì sao? Em không có một cái gì trong tay, gả cho anh, người hâm mộ cũng sẽ vui mừng cho em vì đã có được tình yêu mới, nhưng bọn họ chỉ nhìn đến sự giàu có của anh, chỉ biết khen anh chung tình. Thẩm Kình, em muốn đứng lên một lần nữa, em muốn lúc chúng ta kết hôn, mọi người sẽ phải xem chúng ta là vợ chồng bình đẳng, mà không phải đánh giá em là phụ thuộc vào anh.”

Đêm khuya yên tĩnh, giọng nói của cô có một loại sức mạnh êm ái, Thẩm Kình nhìn cô, thấy được ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt xinh đẹp của cô. Kiều mà không yếu, quyến rũ mà không tầm thường, đây chính là người phụ nữ khiến anh bị trúng tiếng sét ái tình, năm năm qua, kinh nghiệm của cô cũng có được kha khá, nhưng chỉ có tính tình thì một chút cũng không thay đổi, vẫn ngang ngược bướng bỉnh kiêu ngạo như lúc cô làm người mẫu.

Thẩm Kình cười dịu dàng: “Được, anh chờ em đứng dậy, chờ em nổi tiếng lại rồi, anh sẽ cầu hôn lại với em, anh sẽ bám lấy em nữa.”

“Anh tạm thời đừng làm mấy việc khó coi nữa.” Khương Đường liếc anh một cái, “Không còn sớm nữa, anh về đi.”

Khương Đường đưa tay ra kéo áo ngủ.

“Tối nay anh không định về đâu.” Thẩm Kình bắt lấy tay cô, hôn một cái rồi nói: “Đường Đường, đêm nay anh ngủ lại đây, ngày mai năm giờ anh về, chắc chắn sẽ không bị dì phát hiện ra được.”

Lúc anh nói chuyện thì âm thầm quan sát vẻ mặt cô, thấy cô cau mày, Thẩm Kình tiến đến bên tai cô, nhỏ giọng cầu xin: “Đường Đường, một đêm này thôi.”

Khương Đường sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ là cô chưa kịp lên tiếng, thì vành tai cô đã bị anh cắn được……….

Một cái rồi hai cái, khiến người ta say lòng, ý chí và cơ thể cô càng lúc càng mềm, cuối cùng không thể tránh khỏi mỹ nam kế, rơi vào tay anh một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.