Editor: Trà Đá.
Ba ngày tết Nguyên Đán đã kết thúc, nhân viên Đông Ảnh đi làm ngày đầu tiên, Khương Đường nhận được thông báo tới thử đồ.
Sáu diễn viên chính đều đến, Khương Đường, Lục Mạn, Tạ Nhã thử đồ ở trong phòng dành cho nữ.
Bởi vì ba nhân vật trong kịch bản đều ở trong giới thời thượng, chủ yếu trang phục đều là hàng hiệu, Đông Ảnh ra tay rất hào phóng, có một phòng đầy đủ các mặt hàng nhãn hiệu nổi tiếng, trong đó cũng có tiền từ nhà tài trợ. Trong thực tế, Khương Đường từng là người mẫu và hai nữ minh tinh nổi tiếng kia cũng không xa lạ gì với những nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng vừa vào đã thấy một phòng toàn đồ hiệu không thiếu thứ gì, ánh mắt của ba bọn họ sáng lên.
“Chúng ta đang ở trong một cửa hàng tổng hợp phải không?” Tạ Nhã phấn khích đi đến, cúi đầu quan sát mấy giá quần áo trước mắt.
Lục Mạn cũng vừa nhìn vừa đi đến.
Khương Đường là người cao hứng nhất trong ba người, cô cực kỳ thích một phòng quần áo treo đầy đồ hiệu như vậy, giống như những nhà khảo cổ thấy được báu vật, còn trong mắt cô những trang phục hoa lệ này còn có sức hấp dẫn hơn những thứ khác. Đáng tiếc bây giờ nhà cô không đủ lớn, tương lai cô có căn nhà lớn hơn, nhất định phải thiết kế một phòng quần áo hào hoa hùng vĩ giống như thế này.
So với trang phục của diễn viên nữ, trang phục của diễn viên nam đơn giản hơn nhiều, thứ nhất bọn họ không quan tâm đến quần áo, thứ hai bởi vì bọn họ không quan tâm đến số lượng quần áo, trang phục của họ cũng ít hơn nhiều so với bên diễn viên nữ, thứ ba bọn họ không thích rườm rà, cho nên tốc độ thử trang phục cực kỳ nhanh, chưa được bao lâu đã hoàn tất.
Sau khi ở phòng thử đồ ra, các diễn viên nam vẫn còn nghe thấy trong phòng thử đồ của các diễn viên nữ đang ríu rít thảo luận, khen ngợi lẫn nhau.
“Trời ạ, Khương Đường mặc bộ này đẹp quá đi, sao bây giờ, tôi yêu cô mất rồi!”
Giọng nói khoa trương của Lục Mạn truyền ra bên ngoài.
Thịnh Gia Hòa nghe được, quét mắt nhìn Phùng Trạch và Mộ Vân Thâm, đàn ông hiểu đàn ông, khóe miệng anh ta nhếch lên, đi tới trước cửa cất tiếng hỏi: “Các người đẹp có thể mở cửa được không, cho người phàm chúng tôi nhìn một lần cho thỏa nào?” Bọn họ không có hứng thú với quần áo, chỉ có hứng thú với phụ nữ, dĩ nhiên là ở góc độ thưởng thức, chứ không có bất kỳ ý định hèn hạ nào.
Lục Mạn và Tạ Nhã đang mặc hai bộ trang phục giống nhau, nghe vậy thì nhìn về phía Khương Đường.
Khương Đường đứng ở trước gương trong phòng thử quần áo, quay lại nhìn hai người kia rồi cười một cái, bày tỏ không có ý kiến.
Lục Mạn hoạt bát nhanh nhẹn chạy đi mở cửa.
Cô mặc một cái váy màu trắng của nhãn hiệu Valentino, thanh thuần xinh đẹp như công chúa Bạch Tuyết, Thịnh Gia Hòa huýt sáo trêu chọc. Lục Mạn trừng mắt nhìn anh ta, ý bảo ba người mau vào, cô ta vừa muốn đóng cửa, đột nhiên liếc thấy trên hành lang bên kia có một người đang đi tới, Lục Mạn ngẩn người, ngay sau đó hiểu ra, len lén quét mắt về phía Khương Đường, Lục Mạn hưng phấn phất tay về phía người đó, sau đó làm như không biết gì, đi vào trong phòng rất tự nhiên.
Mà trong phòng thử trang phục, Khương Đường đã thay một cái váy dài cúp ngực bó sát người màu đen, Thịnh Gia Hòa, Mộ Vân Thâm và Phùng Trạch đều ngây ngẩn hết cả người.
Lục Mạn và Tạ Nhã cũng đều là mỹ nhân, nhưng vẻ đẹp của Khương Đường không giống vậy, cô có vóc người cao gầy mà hầu như phụ nữ không có, dung mạo xinh đẹp tính tình lạnh lùng, hôm nay mặc thêm một bộ váy màu đen, quả thật giống như một nữ vương thiên hạ, chỉ cần cô ngoắc ngoắc ngón tay, tất cả đàn ông đều nguyện ý quỳ phục dưới chân cô.
Phụ nữ nhỏ nhắn dễ dàng khơi gợi lên bản năng muốn bảo vệ của đàn ông, mà Khương Đường là một người phụ nữ làm cho người ta muốn chinh phục.
Đó là một khí thế cực kỳ đặc biệt.
Những người đàn ông đắm chìm trong khí thế nữ vương của cô thì khó có lòng thoát ra được, Khương Đường cảm thấy hơi lúng túng, ba người đàn ông tâng bốc dung mạo của cô, nhưng không phải cô ở đây có một mình, bên cạnh còn có Lục Mạn và Tạ Nhã. Phụ nữ có lòng đố kỵ rất lớn, nó đến rất nhanh, nhưng khó lòng mà tan biến, lỡ như Lục Mạn và Tạ Nhã không vui, thì sẽ ảnh hưởng đến sự hợp tác sau này.
“Ba người các anh thật là quá đáng, không định cho bọn em có chút mặt mũi nào sao.” Lục Mạn đi đến bên cạnh Khương Đường, giả bộ giận dỗi nói.
Ba người đàn ông hoàn hồn, Thịnh Gia Hòa đột nhiên tức giận, chỉ tay vào trang phục trên người của ba người phụ nữ: “Không công bằng, trang phục của diễn viên nữ rõ ràng là nhiều hơn gấp mấy lần bên chúng tôi! Tôi muốn kiện lên cấp trên, đã nói là nam nữ bình đẳng ngang hàng!”
Khương Đường nở nụ cười, nụ cười này lập tức biến cô từ nữ vương lạnh lùng thành công chúa xinh đẹp.
Ánh mắt Mộ Vân Thâm đặt trên người cô đến nỗi khó có thể phát hiện được.
Khương Đường khá nhạy cảm, cô có cảm giác như ai đang nhìn mình thì ngẩng đầu lên, còn chưa phát hiện ra được ánh mắt của ai, thì cô đã hoàn toàn kinh ngạc khi thấy Thẩm Kình đã đứng từ phía sau từ lúc nào, anh lười biếng dựa vào tường, hai tay anh cắm vào trong túi quần, tròng mắt đen yên lặng nhìn cô, ánh mắt có ý tứ không rõ ràng, có cả kinh ngạc, lại có…… ngọn lửa ngùn ngụt, khát vọng cháy bỏng.
Khương Đường đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó, cô nhẹ nhàng trừng Thẩm Kình một cái, xoay người đi vào phòng thay quần áo.
Lúc này Thẩm Kình mới ho khan một cái, rút hai tay ra. Trên mặt nở nụ cười đi về phía mọi người, nghiễm nhiên thành một người đàn ông thành đạt.
“Tổng giám đốc Thẩm tới đón bạn gái sao?” Lục Mạn trêu ghẹo.
“Là bà xã tôi.” Thẩm Kình cười lại với cô ta, rồi khách sáo khen ngợi Lục Mạn và Tạ Nhã, sau đó chuyển ánh mắt sang ba người Mộ Vân Thâm: “Phụ nữ thử quần áo rất mất thời gian, chúng ta nên đi ra ngoài rồi chứ?”
Ba người đàn ông đồng ý, tạm biệt Lục Mạn và Tạ Nhã, sau đó lục tục ra khỏi phòng, Thẩm Kình đi cuối cùng, tiện tay đóng cửa.
“Khương Đường, có phải tổng giám đốc Thẩm đang ghen không?” Lục Mạn chạy tới bên cạnh Khương Đường đang thay quần áo, nhỏ giọng hỏi, có chút khẩn trương: “Lúc tôi mới vừa thấy tổng giám đốc Thẩm ở bên ngoài, thì tôi muốn để cho ngài ấy nhìn cô mặc trang phục đẹp như thế nào nên mới gọi ngài ấy vào……..”
“Không biết nữa, nhưng chắc anh ấy không ghen đâu.” Khương Đường nói nhẹ nhàng trấn an Lục Mạn.
Cô hiểu rất rõ, Thẩm Kình không ăn dấm chua, chỉ là……
Thèm ăn rồi.