Editor: Trà Đá.
Nhân lúc mẹ Thẩm vẫn còn đang chuẩn bị bàn cơm, Khương Đường giao con gái lại cho Thẩm Kình, cô lấy một chiếc khăn lông trong túi xách ra, đi vào nhà tắm làm ướt khăn, sau đó trở lại ngồi bên cạnh Thẩm Kình, nghiêm túc lau mặt cho con gái. Đóa Nhi không thích rửa mặt, ngước đầu nhìn ba cầu cứu, nhưng đáng tiếc ba cũng phải nghe theo mẹ, không có cách nào giúp con gái.
Sau khi lau mặt xong, khuôn mặt của Đóa Nhi bừng sáng hơn, mắt to sạch sẽ, ngoan ngoãn để cho mẹ thoa phấn thơm.
Cuối cùng mẹ Thẩm cũng bày xong món cuối cùng, nhìn trên ghế salon một nhà ba người, thật sự không nhịn được nữa, hưng phấn đi tới, đứng ở một bên nhìn. Đóa Nhi được ngủ đủ giấc, tinh thần cực kỳ tốt, bởi vì có ba mẹ ở bên cạnh, tiểu nha đầu thấy người lạ cũng không sợ nữa, ngước cái đầu nhỏ, tò mò quan sát bà nội.
Khương Đường vừa dọn dẹp vừa dỗ con gái: “Đây là bà nội, Đóa Nhi cười với bà nội đi.”
Mẹ Thẩm mong đợi nhìn Đóa Nhi, tươi cười thân thiện.
Đóa Nhi ôm hai tay, nhìn bà nội, nhưng vẫn không cười.
Mẹ Thẩm biết cách dỗ một đứa bẻ, bà cầm một món đồ chơi cá vàng lên trêu chọc Đóa Nhi, “Đóa Nhi cho bà nội ôm, bà nội cho con cái này nè.” Đây là món đồ chơi màu con cá được mấy đứa trẻ thích nhất, bóp một cái là có tiếng kêu phát ra.
Đóa Nhi có rất nhiều món đồ chơi, nhưng chưa từng thấy qua món đồ chơi cá vàng, mắt to nhìn chằm chằm tay bà nội không chớp. Thẩm Kình giơ con gái lên khích lệ, Đóa Nhi nhìn nhìn mẹ, thấy mẹ đang cười, cô bé an tâm, giơ hai tay ý bảo bà nội có thể ôm cô bé. Mẹ Thẩm vui mừng, nhận lấy cháu gái rồi hôn lấy hôn để, đôi tay Đóa Nhi bóp bóp cá vàng, nghe được tiếng kêu phát ra, Đóa Nhi vui vẻ nhìn về phía mẹ khoe khoang.
Ba Thẩm cũng làm theo, cũng dùng món đồ chơi dụ dỗ cháu gái, tính tình Đóa Nhi hoạt bát, quen người nào cũng đều cho bế.
“Ăn cơm đã, anh đói rồi.” Ba mẹ anh đang một lòng chơi đùa với cháu gái, Thẩm Kình ý bảo Khương Đường đứng lên đi đến bàn cơm, sau đó anh đi tới bên cạnh mẹ Thẩm, “Mẹ đưa Đóa Nhi cho con, con đút cho con bé ăn.”
Mẹ Thẩm không cho, còn đưa ra lý do: “Để mẹ đút Đóa Nhi ăn, con ăn nhiều một chút.” Nói xong rồi bà ôm cháu gái đi về phía bàn cơm, ngoài miệng còn kêu Khương Đường và Khương Thục Lan là hai mẹ con. Khương Đường đi theo bên cạnh, ngồi xong quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Kình vẫn còn ngẩn ra ở đó, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Tròng mắt Khương Đường cười cười, trước kia chỉ cần Thẩm Kình đến nhà cô, thì đều là anh đút cho con gái ăn, bây giờ bị người khác cướp đoạt, đương nhiên trong lòng Thẩm Kình rất khó chịu rồi sao?
Lúc ăn cơm, Khương Đường âm thầm quan sát Thẩm Kình.
Thẩm Kình ngồi đối diện mẹ Thẩm, chỉ sợ mẹ Thẩm không chăm sóc tốt cho Đóa Nhi, ánh mắt anh nhìn chằm chằm bên kia không chớp, mỗi khi Đóa Nhi nhìn sang, Thẩm Kình lập tức kích động lên hỏi con gái có phải đang tìm ba đúng không, về phần Đóa Nhi, vừa nhìn ba vừa há miệng chờ bà nội đút cơm, trong tay còn cầm món đồ chơi, một công ba chuyện.
Thẩm Kình bị ăn giấm chua, lập tức nhìn về phía cô cầu khẩn.
Khương Đường dùng ánh mắt dỗ dành anh như đang dỗ một đứa bé. Hai ông bà đâu dễ gì gặp được cháu gái, Thẩm Kình giành gì mà giành?
Khương Đường cũng không đứng về phía anh, Thẩm Kình nuốt cục tức này vào, buồn buồn ăn cơm.
Sau đó sự thật chứng minh, đã nhịn cục tức được một lần, thì cũng phải tiếp tục chịu đựng, cơm nước xong mẹ Thẩm ôm Đóa Nhi dẫn Khương Đường và Khương Thục Lan đến phòng ngủ, sau đó còn đi một vòng ở bên ngoài sân, cả buổi chiều cũng không cho Thẩm Kình có cơ hội tiếp cận Đóa Nhi. Buổi tối Đóa Nhi buồn ngủ, Khương Đường thấy được ánh mắt khát vọng của mẹ Thẩm, đề nghị để Đóa Nhi ngủ với ông bà nội, mẹ Thẩm vừa mới vui mừng, thì Thẩm Kình không chịu, nghiêm túc nói: “Không được, Đóa Nhi vừa mới đến đây, buổi tối có thể chưa quen chỗ ở, nửa đêm khóc thì làm sao mẹ dỗ được.”
Tuy là anh lấy cớ, nhưng cũng có chút đạo lý.
Mẹ Thẩm len lén trừng mắt với con trai một cái, cuối cùng cũng phải trả cháu gái lại cho Khương Đường, hơn nữa bà biết, Khương Đường chắc chắn cũng không nỡ xa con gái. Chuyện ngủ với Đóa Nhi, Khương Đường đồng ý nhưng con trai bà không cho, thì bà cũng không đến nỗi giận.
Ngồi ở phòng khách một lúc, mọi người trở về phòng. Biệt thự có ba tầng, ba người nhà họ Thẩm ở lầu hai, Khương Đường và Khương Thục Lan trên danh nghĩa vẫn là khách nên được ở lầu ba, mẹ Thẩm bố trí phòng ngủ như vậy cũng coi như tôn trọng Khương Đường, về chuyện đêm khuya con trai bà có lén lên phòng Khương Đường hay không, thì bà cũng không quản.
Thẩm Kình thì sao, đương nhiên là không thể để cho Khương Đường ngủ một mình rồi, sau khi anh xác nhận Khương Thục Lan đã ngủ say rồi, anh lập tức yên lặng leo lên lầu ba không một tiếng động, tiến đến phòng của Khương Đường. Thẩm Kình rất biết tận dụng thời gian, trong lúc chờ đợi vẫn chưa chịu tắm, Khương Đường vừa mới nói chuyện với dì xong, còn chưa kịp tắm.
“Anh tắm chung với em.” Thẩm Kình ôm cô nhõng nhẽo.
Khương Đường đang lấy áo ngủ, cười lạnh nói: “Đóa Nhi có thể chưa quen chỗ ngủ, có thể tỉnh bất cứ lúc nào, anh ở đây coi chừng con bé đi.”
Thẩm Kình cười, nhẹ nhàng cắn lỗ tai cô: “Nhà người ta toàn là con dâu cầu xin chồng đứng về phía vợ, còn em lại đi nói chuyện giúp mẹ anh là sao?”
“Anh không vui sao?” Khương Đường lấy bộ đồ ngủ ra, nghiêng đầu trừng anh.
Thẩm Kình không muốn nói về cái này, ôm cô đi tới phòng tắm, Khương Đường kiếm cách tránh né anh, nhưng cô có làm gì cũng không thoát khỏi anh, cô bị Thẩm Kình vừa xô vừa đẩy vào, vừa vào cửa thì anh lập tức áp sát cô vào cánh cửa. Khương Đường sợ lầu dưới nghe được, không dám lên tiếng, bấu chặt bả vai anh kiềm nén, Thẩm Kình cũng biết đúng mực, không dây dưa quá lâu làm trễ nãi.
“Đường Đường, ba mẹ anh được không?” Trở lại trên giường, Thẩm Kình ôm cô hỏi.
Khương Đường dựa vào ngực anh, khóe môi tươi cười: “Bác gái là một người phụ nữ rất có khí chất, giống như một đại tiểu thư dòng dõi quý tộc thời cổ đại vậy, bác trai cũng rất tốt.” Cô tiếp xúc với mẹ Thẩm nhiều hơn, ba Thẩm và Thẩm Kình rất giống nhau, mặc dù ông đã ngoài 50 tuổi nhưng khí chất hấp dẫn phụ nữ vẫn như trước, nhưng lại rất nghe lời mẹ Thẩm, cực kỳ ấm áp.
“Có hối hận vì năm đó đã cự tuyệt anh không?” Thẩm Kình nằm úp sấp trên người cô, cười hỏi.
Khương Đường lắc đầu, trong ánh mắt cô phản chiếu lại bộ dạng của anh.
Nụ cười trên môi Thẩm Kình vẫn không thay đổi, hôn trán cô một cái, rồi tò mò hỏi tại sao.
“Nếu khi đó em chấp nhận anh, thì em sẽ không biết được anh lại chung thủy một lòng với em như vậy.” Khương Đường ôm cổ anh, mặt mày tĩnh lặng.
Thẩm Kình không nói gì, gương mặt tuấn tú tiến sát lại gần cô, hôn lên đôi môi cô.