Editor: Trà Đá.
Sóng biển kích động dần dần dịu lại, Khương Đường lười nhát nằm trên lồng ngực Thẩm Kình, mái tóc dài đen mượt ướt đẫm được Thẩm Kình luồn tay vào đẩy đầy qua một bên bả vai cô, làm lộ ra khuôn mặt đỏ hồng của cô, đôi mắt khẽ nhắm, mũi thanh đôi môi tinh xảo, trên mặt biểu hiện rõ sự thỏa mãn, giống như một nàng tiên cá chơi đùa dưới biển, mệt mỏi nằm trên bờ đá lim dim.
Thẩm Kình nắm lấy bả vai cô, ánh mắt anh lướt qua lưng đuôi cá, nàng tiên cá cao 1m78, anh phải hao phí bao nhiêu nhiệt tình mới đưa được cô về nhà.
Thẩm Kình nhớ lại trước kia phải chờ đợi khổ cực, anh cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn.
Khương Đường mở mắt, thấy cái cằm trắng nõn của Thẩm Kình, cô cười cười, ngửa đầu, cắn anh.
Thẩm Kình nhanh lẹ di chuyển xuống, bắt được môi của cô.
Vừa mới quấn quít dây dưa xong, vậy mà khi Thẩm Kình hôn cô thì lại muốn cô một lần nữa. Khương Đường lắc đầu một cái, chống bả vai anh chuẩn bị đứng lên, “Sáng mai em còn phải đi quay phim.”
Thẩm Kình sâu kín nhìn chằm chằm từ cổ cô trở xuống, không chịu buông cô đi.
Khương Đường hôn anh, sờ sờ lỗ tai anh rồi xoa đầu anh, “Không phải sáng ngày mốt anh mới đi sao?” Ý cô là tối mai sẽ tiếp tục.
Lúc này Thẩm Kình mới chịu buông cô ra.
Khương Đường thoải mái đi ra khỏi bồn tắm, cô tràn đầy tự tin với vóc dáng của mình, cô không sợ Thẩm Kình nhìn ngắm, nhưng chỉ sợ anh không nhịn được sức hấp dẫn. Quả nhiên, cô vừa mới bước vào phòng tắm đứng để xối nước lại, thì sau lưng “Rầm” một tiếng, Thẩm Kình đã đuổi theo, dùng tốc độ của sói đói nhào vào cừu con, Khương Đường sợ anh trượt chân té lộn đầu!
“Em đã nói tối mai.... .......”
“Ai là người đang ra sức quyến rũ anh hả?” Thẩm Kình ấn người cô vào vách tường, khí thế thẳng thừng.
Khương Đường nghiêng đầu trừng anh, thân thể không nhúc nhích, ngoài miệng đang đánh giặc với anh: “Chẳng lẽ anh muốn em mặc quần áo trước rồi mới tắm sao?”
Thẩm Kình nặng nề “Ừ” một tiếng, Khương Đường bực bội, nhưng hai tay cô không thoát ra khỏi anh được.
Nước ấm từ vòi sen chảy ào ào xuống, chạm vào trên thân thể hai người, ít nhiều cũng che đậy được những không gian khác, đại khái khoảng một tiếng sau, Thẩm Kình mới thỏa mãn đỡ hai chân đang run của Khương Đường, một tay giúp cô tắm rửa. Khương Đường còn thấy mắt anh đang nhìn chằm chằm trên cơ thể cô, chỉ sợ Thẩm Kình lại cố ý nói cô quyến rũ anh, nên cô lập tức đoạt lấy vòi hoa sen, xịt nước lên mặt anh, để cho anh đi ra ngoài trước.
Thẩm Kình bắt lấy tay cô đè ép vào tường, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm cơ thể cô.
Khương Đường cố gắng giơ vòi hoa sen lên, xịt vào mặt anh.
Thẩm Kình nhắm mắt lại, không sao cả.
Khương Đường không còn cách khác, để vòi hoa sen xuống, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta ở bên trong này lâu như vậy, anh chạy ra xem Đóa Nhi một chút, em sợ con bé tỉnh dậy.”
Lời này rất có tác dụng, Thẩm Kình nhanh chóng hôn cô mấy hớp, sờ mó thân thể cô một chút, rốt cuộc cũng chịu đi. Khương Đường thở phào, chậm rãi di chuyển, xét thấy Thẩm Kình có sức sống quá mạnh mẽ, lần đó dùng biện pháp bảo vệ kỹ càng mà cũng trúng thưởng, mỗi lần cô xong chuyện với Thẩm Kình, cũng đều vệ sinh kỹ càng.
Trong nôi dành cho em bé, Đóa Nhi đang ngủ ngon lành, Thẩm Kình khom lưng xem con gái một chút, đột nhiên nhớ tới mình chưa đăng bài lên blog, vừa đúng lúc cô không có ở đây, Thẩm Kình lập tức đi tới trước bàn đọc sách, mở laptop của cô lên.
Trước tiên anh mở ổ đĩa lưu hình ảnh, Thẩm Kình mở to từng tấm hình rồi lựa chọn, bức nào anh cảm thấy đẹp thì anh chuyển sang một thư mục mới, ước chừng hơn hai mươi tấm. Tình cảm có đáng yêu có, blog của Thẩm Kình cũng rất nổi tiếng, chỉ cần anh muốn, anh có thể đăng bao nhiêu hình mà không được, nhưng anh cũng có yêu cầu thẩm mỹ đối với blog của mình, vì vậy anh lại tiến hành lựa chọn lần hai, chọn lựa những hình ảnh vừa lãng mạn lại vừa có nội dung rồi ghép lại thành chín tấm, kế tiếp sẽ làm bản nháp trong bản word.
Lúc Khương Đường đi ra ngoài, thì Thẩm Kình mới vừa viết xong nội dung cho tấm ảnh đầu tiên, nghe được tiếng mở cửa, anh nhanh chóng thu nhỏ cửa sổ bản word, giống như là sợ Khương Đường nhìn thấy. Khương Đường cười lạnh, lườm anh: “Anh tính phô trương lên blog sao? Có cho em xem thì em cũng không thèm.”
Nhàm chán muốn chết, rõ ràng da mặt đã dày đến như vậy rồi, còn bày đặt thẹn thùng viết đông viết tây.
Khương Đường không hiểu Thẩm Kình dè dặt cái gì, cô nương đến giường chơi điện thoại. Ánh mắt cô liếc thấy Thẩm Kình xoay đi chỗ khác viết chữ rồi, cô cười cười, mở blog ra, liếc mắt thấy được đề tài ở trang nhất Cố Đông Thần cầu hôn Lâm Tịch.
Khương Đường sửng sốt một chút, dù sao, đó cũng là chồng trước của cô được luật pháp công nhận.
Nhưng cô chỉ sửng sốt mấy giây, bởi vì cô đã sớm đoán được Cố Đông Thần sẽ ở chung một chỗ với Lâm Tịch, hôm nay thấy tin tức cầu hôn cũng không có gì bất ngờ. Xuất phát từ một tia tò mò nhỏ, Khương Đường nhấn vào đoạn video, mắt cô nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Kình đang nghiêm túc gõ chữ, nên cô cầm điện thoại lên sát tai, tự xem.
Cầu hôn thôi mà, ở bên ngoài ai mà không biết bọn họ, nhưng với tính cách của Cố Đông Thần mà nói, anh ta có thể nói ra lời cầu hôn, cũng đủ thấy anh ta coi trọng Lâm Tịch như thế nào. Tâm tình Khương Đường không có gì dao động, cho đến khi nghe được lời cầu hôn của Cố Đông Thần, mấy câu đợi từ trung học cho tới hôm nay, Khương Đường đột nhiên cảm thấy buồn cười. Cố Đông Thần bình thường thông minh là vậy, tại sao mỗi khi gặp phải Lâm Tịch thì đều trở nên ngớ ngẩn, anh ta nói như vậy thì Lâm Tịch đương nhiên rất thích nghe, nhưng còn công chúng? Anh ta là người đàn ông đã có một đời vợ, vậy mà còn dám nói là một mực chờ đợi Lâm Tịch, chẳng phải là chủ động nói ra “Bản năng động vật ở nửa thân dưới” nổi trội hơn sao? Nếu si tình Lâm Tịch, vậy sao ban đầu còn cưới người mẫu với thân hình nóng bỏng như Khương Đường? Không thật lòng, cũng không phải chỉ còn mỗi dục vọng?
Phía dưới video là bình luận, liên tục mấy trang, hoàn toàn đều chỉ trích hai người kia, hoặc là chỉ trích con ếch xanh nhà họ Cố (Người hâm mộ ghét Cố Đông Thần cũng gọi anh ta là con ếch nhà họ Cố) ban đầu cưới cô là không công bằng với cô, hoặc là chỉ trích Lâm Tịch (Bạch Liên) Tiểu Tam, còn lại những người khác thì chỉ trích màn cầu hôn này có thể chỉ là chiêu trò của truyền thông Phong Ngu, động cơ không trong sáng.
Khương Đường thấy Thẩm Kình ở phía bên kia còn đang bận rộn.
Đại khái mười phút sau, Thẩm Kình tắt máy tính.
Khương Đường lập tức nhìn về phía góc trên bên phải của blog, quả nhiên phát hiện bài đăng của anh.
Cô giả vờ không biết, nhàn nhạt hỏi Thẩm Kình: “Đăng lên blog rồi hả?”
Thẩm Kình đi hai ba bước đến trước giường, nương đến một bên giường, chuyển điện thoại di động cho cô rồi cười, “Em tự xem đi.” Anh cũng muốn xem lại một lần nữa.
Khương Đường đưa điện thoại của mình về phía anh, lạnh nhạt nói: “Hôm nay có người nổi hơn anh rồi, không biết chừng người ta cướp mất chủ đề hot nhất rồi.”
Thẩm Kình quét mắt qua tựa đề trong blog, cau mày, đoạt lấy điện thoại của cô xem video.
Bị cướp mất trang đầu hay không trang đầu cũng không khiến anh khó chịu, nhưng bị một con ếch cướp mất, thì lại khiến anh khó chịu!