Chuyện cũ ùa về từng chút từng chút trong trí nhớ của Từ Tư Triết, tâm tình của anh giờ khắc này xem ra cũng chẳng khá hơn người ở trong phòng là bao, im lặng ngồi ngoài cửa một chốc rồi anh đứng lên từng bước từng bước rời khỏi căn nhà mới của mình.
“Đến đây.” Ngô Niên Bách nghe thấy tiếng chuông cửa, thế là đành rời khỏi bàn cơm, vừa ra mở cửa vừa không quên căn dặn đứa nhỏ bên cạnh bàn ăn, “Không cho phép nghịch ngợm, ngoan ngoãn ngồi im, ba ba về ngay.”
“Ai vậy?” Hắn vừa hỏi vừa mở cửa ra, nhìn thấy Từ Tư Triết thì Ngô Niên Bách hơi ngạc nhiên một chút, “Cậu làm sao thế?”
Cả người Từ Tư Triết đều có chút chán chường, tâm trạng sa sút lạ thường.
“Vào nhà trước đã.” Ngô Niên Bách vội vã dẫn người vào nhà, “Tôi vừa mới làm cơm xong, Tiểu Ngự cũng ở nhà đấy, ăn với bọn tôi nhé.”
“Được.” Từ Tư Triết nói.
“Ba ba Từ!” Đứa nhỏ bên trong nghe thấy giọng của Từ Tư Triết nên vội vã nhảy xuống từ băng ghế, nhảy nhót chạy tới bên người Từ Tư Triết, sau đó vươn tay ôm lấy cái đùi lớn của anh.
Từ Tư Triết bị ôm đùi nên không thể đi tiếp được, vậy nên anh dừng bước cúi đầu nhìn Chu Ngự, đứa nhỏ này là một omega, da dẻ trắng trẻo non nớt, đôi mắt vừa tròn vừa to.
“Tiểu Ngự, nhớ ba ba Từ không?” Từ Tư Triết ôm omega nho nhỏ vào trong lồng ngực.
Chu Ngự tản ra mùi sữa thơm, cả người mềm mại như thể một viên thịt, nó vươn tay ôm cổ Từ Tư Triết, bi bô nói: “Nhớ ạ!”
Ba người cơm nước xong xuôi, Ngô Niên Bách dỗ Chu Ngự vào trong phòng để ngủ trưa, Từ Tư Triết dọn dẹp tàn cục trên bàn ăn, đợi đến khi thu dọn xong mọi thứ, Chu Ngự đã ngủ say rồi.
Ngô Niên Bách bưng một cốc sữa bò nóng đặt trước mặt Từ Tư Triết còn mình thì ngồi xuống một chiếc ghế sa lon khác, “Nói đi, có phải cậu và omega đó xảy ra chuyện gì rồi không?”
Hắn nhìn dáng vẻ của Từ Tư Triết thì không khỏi nhăn mày lại, trạng thái của alpha khiến cho hắn nhớ lại cái hồi mới gặp Từ Tư Triết vào mười mấy tháng trước, Từ Tư Triết lúc ấy so ra còn bết bát hơn hiện tại mấy lần.
“Anh Niên Bách, tôi muốn hỏi anh một chuyện.” Từ Tư Triết nói.
“Nói đi.” Ngô Niên Bách uống một ngụm sữa bò nóng, hơi híp mắt quan sát Từ Tư Triết.
Từ Tư Triết bưng cốc sữa bò trên bàn lên, nhưng anh không uống mà chỉ dùng hai tay để giữ cốc, “Năm đó, lúc anh sinh Tiểu Ngự một mình...Có khổ không?”
Ngô Niên Bách nghe thấy câu hỏi của anh thì ngừng lại, có hơi ngạc nhiên, “Sao đột nhiên lại nhớ tới chuyện này?”
Sau đó hắn suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Không khổ lắm, bởi vì Tiểu Ngự là tự tôi muốn giữ nó lại, đó là quyết định của tôi, cho nên khổ mấy cũng muốn cắn răng chịu đựng.”
Ngô Niên Bách nhún vai một cái, “Omega mà có alpha làm bạn trong lúc mang thai đã rất khó chịu chứ đừng nói đến không có alpha ở bên. Tín tức tố alpha chẳng khác gì là thuốc an thần cho omega trong thời kỳ đó, cũng rất quan trọng với đứa trẻ trong bụng nữa.”
“Không có alpha ở bên, chính là sự dằn vặt và giày vò đối với omega trong thời gian đấy.” Ngô Niên Bách nhớ lại lúc mình sinh ra Chu Ngự một mình, “Nhưng khi đứa trẻ thật sự ra đời, sẽ cảm thấy rất đáng giá.”
Đột nhiên, hắn đổi đề tài, “Omega của cậu mang thai à?”
Từ Tư Triết lắc lắc đầu.
Ngô Niên Bách nhìn thấy đáp án của anh thì thở phào nhẹ nhõm, “Thế thì tốt, quan hệ của hai người không ổn, không nên liên lụy một sinh mệnh vô tội sinh ra, bằng không đứa nhỏ sau đó...”
“Vẫn không chắc.” Từ Tư Triết ngắt lời, ngước mắt nhìn vách tường trước mắt, thì thào nói: “Có thể mang thai, cũng có thể không.”
Ngô Niên Bách cau mày, “Từ Tư Triết, cậu không cho cậu ấy uống thuốc à? Nếu mang thai thì cậu có thể đảm bảo mình bỏ qua được tất cả những chuyện trước kia để chịu trách nhiệm cho họ hay không?”
Hắn biết thời kỳ động dục của hai người này đến bất ngờ, trong giai đoạn đó họ không có cơ hội để dùng biện pháp tránh thai.
“Tôi cho cậu ấy thuốc nhưng cậu ấy lại nôn ra.” Alpha đáp lời, “Về sau thì anh biết rồi đấy...”
Từ Tư Triết trào phúng nở nụ một nụ cười, “Con tôi sắp một tuổi rồi.”
“Cái gì?” Ngô Niên Bách còn tưởng mình nghe nhầm, hắn nghiêng đầu hỏi, “Cậu mới nói cái gì?”
“Quan Dực đã sinh một đứa rồi, omega, của tôi.” Từ Tư Triết đặt cốc sữa bò đã lạnh xuống, ngả người dựa vào ghế sa lon phía sau, có chút mệt mỏi nói: “Tôi không biết mình nên làm gì bây giờ...”
“Tôi nên làm gì đây?”