Có gì đó ấm áp lướt nhẹ trên má, tôi mở choàng mắt. Gương mặt của Nguyên đang kề sát nhưng tôi không giật bắn người như những lần trước nữa. Tôi chỉ mở mắt trừng trừng nhìn vào mắt hắn- đôi mắt có gương mặt ... ngáo ộp của tôi. Bất chợt, Nguyên ôm choàng lấy đầu tôi, reo lên:
- Thế là cậu đã quen rồi đấy! Lần nào cũng bắn người vào trong làm người ta tự ái ghê gớm... Giỏi quá đi!
Hắn lại đặt cái đầu của tôi xuống, xoa tay vào trán tôi như đang nựng một đứa trẻ. Nói thật là tôi cũng chẳng có hơi sức đâu mà ngượng nghịu nữa vì biết sẽ chẳng làm cho hắn dừng những hành động này lại. Chỉ khi hắn kề sát mặt hắn tới thì tôi mới đưa tay lên hẩy ra:
- Tránh ra đi! Gớm quá!
Nguyên bật cười. Hắn buông tôi ra, ngồi thẳng dậy, mắt nhìn bông hoa Tulip đang cười trên bàn học với vẻ ưng ý lắm. Tôi uể oải ngồi dậy, hỏi:
- Có cơm rồi phải không?
- Tưởng cậu không để ý nữa?
- Tôi phải ăn để sống mà đối đầu với ông chứ? - Tôi nhún vai, cào cào lại mái tóc rối bù.
- Toàn nói chuyện khó hiểu! - Nguyên cười khì, đứng lên, ngắm nghía tôi - Chà, trông như ... ngáo ộp vậy mà mình lại thích như điên mới lạ chứ?
Trái tim tôi vừa được "an dưỡng" một chút trong giấc ngủ ngắn, vậy mà bây giờ lại đến lượt hắn tới ... hành hạ nó. Tôi vội chặn tay lên ngực, trấn an gần như ngay lập tức với thái độ năn nỉ nó đừng đau nữa. Nguyên nhìn tôi dò hỏi:
- Cậu bị sao thế?
- Không sao! - Trái tim của tôi vẫn còn biết thương chủ của nó- Cậu xuống trước đi.
- À... có -cái- tên- không -biết -xấu- hổ đang chờ cậu đấy!- Nguyên xoay người bước ra khỏi phòng.
Cái tên mà Nguyên vừa nói có lẽ là Vĩnh. Thằng bé, trong suốt mấy ngày Tết, hết nhắn tin rồi gọi điện đòi về nhà tôi chơi. Nó nói nhớ tôi lắm lắm, nhớ đến chết được! Nhưng hầu như hôm nào tôi cũng có lịch vắng nhà hết nên nó đành ngậm ngùi chờ tôi trên Hà Nội. Dạo này không biết nó ăn phải ... cái giống gì mà mồm miệng tép nhảy không chịu được!
Tôi rời khỏi phòng sau khi vội vàng quơ cái lược cào cào qua mấy cái lên mái tóc đã bắt đầu chấm vai. Mới chỉ ở trên tầng 2 nhưng tôi đã có thể nghe thấy tiếng Vĩnh ồn ào ở dưới. Cậu ta sổi nổi kể chuyện gì đó với Thương và Yến khiến hai đứa cười gập cả người lại. Thấy tôi, Vĩnh đứng bật dậy, kêu lên:
- Trời ơi... em chờ chị mãi! Chúc mừng năm mới!
- Giờ nào rồi mà còn chúc mừng! - Nguyên tựa người ở cửa bếp, nói xen vào với vẻ kinh thường. Nhưng tôi và Vĩnh không để điều đó làm cho mất vui. Quả thực, gặp Vinh tôi thấy như gặp lại chính mình, hồi còn ngây thơ, không biết gì về những chuyện rắc rối như hiện giờ...
- Tết vui không Vĩnh?
- Không... Vì thiếu chị! - Thằng bé toét miệng cười, mắt nó liếc lên phía Nguyên. Nhưng Nguyên đã đi vào trong bếp và chúng tôi nghe thấy tiếng hắn ta vọng ra, rất hiếu chiến:
- Có con dao nào chặt một cái ... lìa luôn đầu con cá không?
Tên Nguyên này... thật trẻ con quá đi!
Thương đứng lên, mỉm cười:
- Ở lại ăn cơm luôn nhé Vĩnh! Bữa cơm đầu năm, toàn là Khang ... phụ trách thôi đấy! Ngon không thể nào quên đâu!
Vĩnh gật đầu cái rụp, bỏ qua tiếng hét của Nguyên.
Bữa cơm không vì sự khó chịu của Nguyên và thái độ thách thức ngấm ngầm của Vinh mà mất ... nhiệt tình. Chúng tôi được đãi những món bình dân nhất, nhưng cũng là một bữa ăn mãi mà không ngán sau bao nhiêu ngày Tết toàn ăn thịt là thịt ... Trong bữa ăn, sinh nhật sắp tới của Thương được mang ra bàn luận rất sôi nổi. Sinh nhật sẽ được tổ chức vào tối ngày kia với một bữa ăn lẩu thập cẩm thật hoành tráng (theo cách nói của Yến), khách mời là một số đứa bạn thân của Thương ở trường, lẽ dĩ nhiên có thêm Vinh và ông anh họ vừa mới về nước của Yến (không hiểu sao anh ta lại lọt được vào danh sách mời). Còn mấy cái đuôi của Thương thì sao? Tôi đưa ra câu hỏi và nhận được cái lắc đầu của chủ nhân. Nhưng đó là những thành phần ... không mời cũng sẽ tới...sẽ thật bất lịch sự nếu cứ để họ ở phòng khách còn chúng ta thì ... ầm ầm ở bên trong. Nguyên đã cốc tôi một cái bảo tôi ngốc không chịu được, rằng cái ý kiến củ chuối thế mà cũng đưa ra được... Cuối cùng, cũng phải tính họ vào khẩu phần ăn!
Kết thúc bữa ăn, Nguyên đuổi khéo Vĩnh nhưng cu cậu làm vẻ ngây ngô, ngồi nhăn nhở gặm dưa hấu với tôi. Nguyên cũng thả người bên cạnh tôi, ngó xem chương trình ti vi, nhưng không được lâu vì có điện thoại. Hắn nhìn số, cằn nhằn một câu rồi mới bắt máy. Nghe loáng thoáng hắn phải đến đâu đó hội họp, ăn uống, không đi không được, tôi mỉm cười, mặt Nguyên tự nhiên cạu lại. Hắn phóng lên trên, nhanh như gió, phóng xuống trên tay là chùm chìa khoá xe.
- Nguyên đặt bánh sinh nhật luôn cho tớ nhé? - Thương nói vọng ra từ nhà bếp.
- Được rồi! Tối không ăn cơm đâu!
- Đỡ quá!- Tôi cười tươi, cố ý trêu chọc.
Nguyên ném ánh mắt khó chịu về phía Vĩnh trước khi dắt xe ra.
Vĩnh ngồi thêm một chốc rồi cũng xin phép về. Khang hỏi tôi cái gì đó nhưng tôi không nhớ nổi vì cơn buồn ngủ từ đâu ầm ập đến, suýt chút nữa là tôi nằm ngay trên sofa mà ngủ. Khang ẩy người tôi lên, kêu với vẻ chê trách:
- Không được ngủ đây! Lên phòng đi Lâm... Lên đi đã!
- Tớ ngủ đây... ngủ đây...
Tôi doạ với đôi mắt nhắm mở mù mịt. Người tôi như không có xương sống, tựa luôn vào hai bàn tay Khang đang chống ở vai của tôi. Bất chợt Khang buông tay ra, tôi ngã vào ngực cậu ta... gần như tỉnh ngủ hẳn... Khang ôm tôi bằng vòng tay khép chặt, cậu thì thầm:
- Xin lỗi...Xin lỗi Lâm...
- Gì?- Tôi ngước lên, chạm vào đôi mắt buồn dìu dịu của Khang... lòng tôi thắt lại.
- Ngay từ hồi còn bé, lúc cầm tay cậu dắt đi chơi... tớ đã tự nhủ với lòng mình là sẽ bảo vệ cậu, sẽ luôn khiến cậu cười... Thế mà tớ đã làm cậu khóc chỉ để ... thoả mãn lòng ghen tuông của tớ! Tớ đã chẳng dỗ dành gì cả... Tớ xin lỗi...
Khang gục đầu vào vai tôi, còn tôi, tôi nghĩ đến những giọt nước mắt của mình. Không phải chỉ mỗi mình tôi đau... vì thế tôi không nên khóc nữa!
- Đôi khi tưởng như mình đã hoàn toàn quyết tâm chờ đợi... vậy mà chỉ cần cậu bước đi xa tớ một bước thôi là tớ đã hoảng hốt, mất hết tự chủ rồi. Lần sau, lần sau ... và lần sau nữa, tớ sẽ không làm cậu bối rối, tớ sẽ chờ... Thật đấy!
Tôi chạm tay mình vào tay Khang, nhẹ nhàng:
- Tớ cũng xin lỗi...Tớ sẽ không khóc nữa đâu!
Khang buông tôi ra, đứng dậy, nhưng không quay đầu lại:
- Vậy... được rồi! ... Đi ngủ đi!
Dù cơn buồn ngủ đã biến đi đâu mất, nhưng tôi vẫn gật đầu, đứng lên.Thật ra, mọi chuyện của chúng tôi đã bắt đầu từ rất lâu rồi, chỉ tại tôi vô tư không buồn nhìn nhận một cách nghiêm túc... Lỗi là tại tôi! Tại tôi hết!
Mệt mỏi đổ người xuống giường, tôi nhắm nghiền mắt lại. Không được khóc! Nhưng nước mắt vẫn cứ rơi... Tôi biết rồi, tôi sẽ chỉ không khóc trước mặt mọi người mà thôi. Còn riêng tôi, tôi sẽ khóc cho tôi!