Bánh sinh nhật hình một cái gốc cây, xù xì ... toàn mấu to ụ bằng sôcôla thơm nức. Trên mặt bánh là dòng chữ " Mừng công chúa ra đời" mềm mại như múa. Chúng tôi vừa về đến cổng thì gặp ông anh họ của Yến đang đứng chờ mở cổng. Nguyên nhìn anh ta, cảnh giác một cách không thể hiểu được. Tôi cười:
- Em chào anh! Anh vừa đến ạ?
- Chào các em!- Anh cũng cười lại- Anh cũng mới chỉ kịp bấm chuông!
Liền ngay sau đó, Yến mở cửa. Nó la lên vui vẻ:
- Anh Toàn ... Anh giỏi quá, em tưởng anh phải gọi điện cho em ra đón chứ? Ủa, sao giờ mới về mày?
- Chờ bánh!- Tôi lấp liếm- Anh Toàn vào đi!
Giờ thì Nguyên đã biết đó là ông anh họ của Yến, hắn không cau mày lại nữa. Trong sân đã có mấy chiếc xe, và tiếng nói cười như pháo nổ vọng ra ngoài. Mấy nhỏ bạn của Thương thì tôi đã từng được biết qua rồi, đứa nào đứa nấy cực kỳ dễ thương ... nhưng thương không nổi! Các anh chàng theo chúng nó rầm rầm, dù biết khốn khổ nhưng vẫn theo mới sợ chứ?
- Anh chưa biết Thương, đúng không?- Yến khoác tay anh Toàn, vui vẻ.
Tôi đưa cho Nguyên cái bánh, than nặng. Nguyên hỏi nho nhỏ:
-Ý gì thế nhỉ?- Rồi hất mặt về phía trước.
- À... ý là thế đấy!
- Anh ta bị ... sao sao đúng không? -Nguyên nhíu mày- Là mình thì còn lâu mới có chuyện mối lái như vậy nhé!
Tôi chỉ kịp nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Nguyên chứ chưa kịp bình luận thì đã bị đám bạn của Thương phát hiện. Họ ùa ra, đỡ lấy cái bánh, xem xét một hồi rồi mới công nhận tạm ổn. Hai cây si của Thương cũng đã điểm mặt đầy đủ ở bàn uống nước. Không cần phải đưa mắt tìm kiếm cũng có thể thấy Yến ... lăng xê ông anh mình hết cỡ. Nó đưa anh Toàn đến giới thiệu với Thương trước mặt hai cây si, công khai bày tỏ quan điểm của mình là " Anh tao hơn đứt những người kia" khiến mặt mấy anh chàng hơi xụ xuống. Yến cũng không cho anh Toàn ngồi vào đội ngũ ấy mà đưa anh đi thăm quan nhà, rồi để anh ngồi ở phòng bếp ... cho thân tình. Mấy đứa bạn Thương cứ khúc khích mãi. Thế mà anh Toàn vẫn giữ được vẻ điềm đạm, tự chủ, thật đáng ngưỡng mộ quá!
Buổi tối vui vẻ và hoà đồng theo đúng ý của chủ nhân. Mọi người dường như bỏ qua hết những mục đích thật sự của mình, đối đãi với nhau bằng thành ý. Nguyên và Vĩnh cũng không khục khặc nữa, có lúc còn chạm cốc, chúc tụng nhau. Cố không để ý đến cái điều đang làm trái tim đập thình thịch trong ngực, tôi uống nhiều hơn. Chẳng phải hôm nay là một ngày ý nghĩa và rất đáng để nâng cốc chúc mừng? Tôi cười vu vơ, bắt gặp ánh mắt của Khang. Cậu ấy không kiếm được cái ghế nào cạnh tôi, giống như mọi lần nên giờ thành ra ngồi đối diện. Ánh mắt của Khang như dò hỏi, tôi khe khẽ lắc đầu. Quả thật là tôi có làm sao đâu...
Khi tàn tiệc, tôi lăng xăng quanh quẩn bên Thương, bảo với nó là có một món quà bất ngờ cho nó. Vừa nói, tôi vừa đảo mắt xung quanh xem có ai nghe thấy chúng tôi nói chuyện không. Yên tâm là không có ai, tôi dắt Thương lên sân thượng, thì thầm:
- Sẽ bất ngờ lắm...
- Thật à? - Thương cười.
- Và ... cậu phải biết nắm bắt cơ hội, nghe không? - Tôi dừng lại trước cánh cửa gỗ, phía sau đã có Nguyên chờ ở đó!
- Cơ hội?
Tôi nắm nhẹ tay Thương, bàn tay nó vẫn mềm mại giống như hồi còn bé...Tôi sẽ không là kẻ mạnh của Thương nữa... Nguyên sẽ thay tôi...À, sao tôi lại nghe thấy một tiếng nức nở rất khẽ ở đâu đây rất gần nhỉ?
- Thôi, lên đi!- Một tay tôi đẩy cửa, một tay đẩy Thương bước lên bậc thang cuối cùng.
Thương có vẻ băn khoăn, nhưng nó chiều ý tôi, bước lên phía trước mà không quay đầu lại. Tôi nghe thấy tiếng đàn ghita réo rắt... lặng lẽ đóng cửa lại. Nhưng tôi sẽ không đi... bởi " Love story" cũng là dành cho tôi nữa mà. Lần cuối cùng, chỉ lần này thôi, rồi tôi sẽ hoàn toàn đứng bên cạnh, mỉm cười và chúc phúc...Nước mắt tôi rơi mặn cả bờ môi, tiếng nấc lặn vào đáy tim...
- Xuống đây đi nào!
Khang đứng ở bậc cầu thang dưới, chìa tay ra. Tôi vội vụng về lau nước mắt, lắc nhẹ đầu:
- Bụi... mà không...
- Đừng trẻ con thế! Ai mà tin chứ?- Khang cười nhẹ, cậu bước lại gần, nắm lấy tay tôi, kéo nhẹ về phía trước- Cậu chẳng giữ lời hứa gì cả? Ở trên đây có gì hay ho khiến cậu xúc động thế? Mấy con thạch sùng hay ... mấy con muỗi?
Tôi lúc lắc đầu, bước xuống theo Khang. Cậu ấy chắc chắn có nghe thấy tiếng đàn ghi ta... dù là bây giờ nó đã dừng hẳn rồi. Nhưng cậu ấy không hỏi...
- Vào phòng ngủ đi nhé?- Khang thì thầm- Trông cậu cứ vừa đi đánh trận về ấy... Hôm qua không ngủ phải không?
Khang đẩy cửa phòng tôi, bật đèn. Tưởng là ánh sáng chói loà, nhưng lại là sự êm dịu của chiếc đèn ngủ. Tôi thầm biết ơn Khang... cậu ấy không muốn tôi phải ngại ngùng vì đôi mắt đỏ hoe và gương mặt ngơ ngác mất hồn...
- Lần sau đừng làm vậy nữa!- Khang giữ chặt tay tôi, khi chúng tôi đã vào đến giữa phòng. Tôi không nhìn thấy bông hoa Tulip vì Khang đã che nó mất rồi.
- Cậu biết là sẽ vô ích mà, phải không?
- Không... Cậu ấy phải biết Thương yêu cậu ấy như thế nào!- Tôi lại nức nở- Cậu ấy sẽ so sánh và thấy tớ chẳng đáng gì ...
- Đúng là ngốc quá!- Khang lau nhẹ những giọt nước mắt trên má tôi, thì thầm- Cậu coi Nguyên là người dễ xiêu lòng vậy sao?
- Nhưng ... nhưng...
Khang ôm tôi vào lòng để tôi không thể nghe thấy tiếng thở dài của cậu ấy... Cậu ấy nói rất nhỏ, gần như chán nản:
- Có khi Nguyên còn gặp khó khăn hơn cả tớ nữa ấy nhỉ?
Tôi nghe lòng nặng nặng... Chẳng phải tôi luôn tự hào rằng mình rất hiểu Nguyên? Hiểu cái tính dữ dội, không biết khoan nhượng ấy luôn luôn là bản tính trời sinh của Nguyên... Thế mà ... thế mà... tôi đã làm gì vậy?
Tôi đẩy Khang ra, gần như là hoảng sợ, muốn lao lên trên đó, ngăn Thương lại...
- Cậu định lên trên đó à? Có lẽ đã...
- Nguyên sẽ làm Thương suy sụp mất... nếu như...
Khang ấn tôi ngồi xuống giường, cậu ấy đứng trước mặt tôi, nghiêm giọng:
- Cậu nghe cho kỹ đây! Cái tư tưởng chống lại " tự nhiên" của cậu đã khiến cậu đi từ sai lầm này đến sai lầm khác... Cậu đã sai khi tạo cơ hội cho Thương mà không hiểu hết cảm nghĩ của Nguyên, vậy cậu lại định lên trên đó và nói rằng " Thương à, tớ quên mất... Cậu đừng nói gì nữa nhé? Tớ sẽ giúp cậu lần sau?"...
- Không... không phải thế...
- Bây giờ, cậu phải ở im đó, chờ đợi cái kết quả này. Cậu phải chịu trách nhiệm bằng cách im lặng, đừng xen vào nữa... bởi sẽ có rất nhiều người đau lòng đấy...
Tôi cúi gằm mặt xuống sàn nhà... Và Khang để tôi lại một mình...
Cửa lại mở lần nữa, và tôi chết sững người khi thấy gương mặt giận dữ của Nguyên. Và tôi oà lên khóc... Nhưng hắn không bước vào trong phòng, hắn chỉ nhìn tôi chán nản.
- Chẳng phải tớ đã nói là rất ghét mai mối hay sao? - Nguyên cười mệt mỏi- Cậu có biết mình đã làm gì không hả Lâm?
Không đợi tôi trả lời, Nguyên quay đi. Tôi đứng bật dậy, lao ra ngoài, xuống dưới... Và tôi chết lặng ở cầu thang khi nhìn thấy Thương nức nở trong vòng tay của Yến... Yến nhìn tôi một cái, khẽ lắc đầu. Tất cả mọi người đều biết đó là sai lầm, chỉ có tôi là không...