Tiểu Hạ
giúp Nhược Phi tìm một nhà nghỉ giá cả phải chăng, sau khi thu xếp ổn thỏa cô
mới cảm thấy nhẹ nhõm. Cô cực kỳ hưng phấn hỏi Nhược Phi ngày mai muốn đi đâu
chơi, Nhược Phi trả lời câu được câu mất, bấy giờ, Tiểu Hạ mới nhận thấy sắc
mặt cậu trắng bệch tới đáng sợ, mồ hôi túa ra đầm đìa, răng cắn chặt môi, dường
như đang cố gắng chịu đựng cơn đau cực hạn. Tiểu Hạ thất kinh, cuống cuồng hỏi
: “Cậu sao vậy?”
“Đau
bụng…….”
“Hả?”
Nhược
Phi vội lao vào nhà vệ sinh.
Khi
Nhược Phi từ nhà vệ sinh lết ra, mặt cậu đỏ ửng, không dám nhìn Tiểu Hạ lấy một
lần. Song, chỉ được vài phút, cậu lại lao vào toilet, mặt cậu đỏ gay đỏ gắt,
chừng như thẹn tới sắp phun máu luôn! Tiểu Hạ cố gắng nhịn cười, gửi tin nhắn
hỏi Uông Dương, Uông Dương nhắn lại : “Có triệu chứng của bệnh viêm dạ dày, nên
tới bệnh viện khám xem sao, đừng lơ là xem nhẹ việc đó!”
Viêm dạ
dày? Tiểu Hạ đờ người.
Khi
Nhược Phi lần thứ n lê ra từ toilet, mặt cậu trắng nhợt nhạt, không còn đỏ
sượng sùng như vừa nãy nữa. Tiểu Hạ sốt sắng hỏi thẳng, bất kể cậu có tức hay
không: “Bụng cậu như có gai đâm, lợm giọng buồn nôn, sau đó đau bụng buồn đi
ngoài, có phải không?”
“Đúng
vậy! Sao bà biết?”
“Đi tới
bệnh viện với tôi!”
“Không!
Giờ đã đỡ nhiều rồi!”
Tiểu Hạ
nói đoạn liền kéo Nhược Phi ra ngoài, nhưng Nhược Phi giữ tay cô lại, mặt cậu
tuy trắng bợt song tay lại nóng như lửa : “Tiểu Hạ, tôi thực sự không muốn tới
bệnh viện, uống ít nước nóng là được rồi, bà ở cạnh tôi được không?”
Tóc cậu
rũ rượi lòa xòa trước trán, che khuất tầm mắt, dưới cằm còn sót lại chút vết tích
của trận nôn ọe khi nãy, bờ môi trắng bệch, khiến cô trông thấy mà xót thương.
Cô nhìn đồng hồ, đã là 10 giờ tối, có về ký túc xá cũng không kịp, nên cô quyết
định : “Được! Tôi ở lại, nhưng không nên để người kiểm tra phòng bắt được……..”
“Cảm
ơn!” Nhược Phi cười tươi đáp lại.
Nhân
lúc Nhược Phi đi tắm, cô gọi điện cho Cố Mẫn bảo tối nay không về phòng được,
sau đó lại nói với Uông Dương cô ở lại chăm sóc Nhược Phi. Uông Dương tưởng hai
người đang ở bệnh viện, cho nên hỏi cô có muốn anh ta tới thăm không, Tiểu Hạ
ngần ngừ một lúc, cuối cùng nói : “Không cần đâu…….Mình em là được rồi……..Điện
thoại hết pin……..Em tắt máy đây…..”
“Ừ!
Tiểu Hạ, anh yêu em!”
“Em
cũng yêu anh!”
Gập
điện thoại lại, Tiểu Hạ cười ngọt ngào, nhưng lòng lại dằn vặt áy náy vì đã
giấu Uông Dương chuyện này. Cô và Uông Dương từng hứa là sẽ không giấu giếm đối
phương bất cứ chuyện gì……….nhưng, đây là do anh ấy “hiểu lầm”, không phải “che
giấu”! Rốt cuộc là có nên nói sự thật với Uông Dương không???
“Này!
Tôi muốn uống nước!”
Nhược
Phi vừa lấy khăn lau tóc vừa bước ra từ nhà tắm, người cậu vẫn còn ướt sườn
sượt, song lại thoang thoảng mùi xà bông thơm mát, Tiểu Hạ trợn mắt, sau đó
miễn cưỡng đi rót một cốc nước nóng, cậu uống mấy ngụm rồi đặt cốc lên bụng
chườm, trông có vẻ rất thoải mái dễ chịu.
Thấy
sắc mặt cậu đỡ nhợt nhạt, Tiểu Hạ liền thở phào nhẹ nhõm. Cô gấp áo lại làm
gối, sau đó nằm xuống chiếc giường khác, tắt đèn, nhắm mắt, nhưng, mãi chẳng
ngủ được, cô lăn qua lăn lại, trở mình liên tục.
Cảm
giác kỳ lạ thật………
Cho dù
cô và Nhược Phi chơi với nhau từ nhỏ tới lớn đi chăng nữa, giờ hai người lại
ngủ chung một phòng, ngay cả Uông Dương còn chưa có lần nào…….
“Tiểu
Hạ! Bà ngủ không được sao?” Nhược Phi hỏi.
“Có
chút khó ngủ!”
“Vậy để
tôi qua bên đó nói chuyện với bà!”
Nhược
Phi nói đoạn, ngồi luôn lên giường cô, dọa cô giật mình đánh thót. Nếu không
phải thằng nhóc đang bị bệnh, cô căn bản đã cho nó một trận, song, giờ chỉ đành
cố gắng nuốt cơn giận xuống. Cô ngượng ngùng kéo chăn che kín người : “Nói cái
gì?”
“Phan
Tiểu Hạ! Tôi tưởng bà sẽ đánh tôi!”
“Hả?”
“Mỗi
lần tôi bị bệnh, thái độ của bà sẽ đặc biệt dịu dàng! Có lẽ, tôi thường xuyên
mắc bệnh lại hay!”
“Thằng
nhóc nhà cậu lại nói ngớ nói ngẩn gì vậy? Thẩm Nhược Phi! Mai chúng ta không đi
chơi nữa, đợi cậu khỏe rồi hãy tính________Cậu thấy thế nào?”
“Bà
đang lo cho tôi sao?”
“Hỏi vớ
vẩn! Thằng ranh nhà cậu sao mà khó ưa thế không biết!”
Tiểu Hạ
bất mãn trách móc Nhược Phi, còn cậu thì chẳng nói chẳng rằng, xem ra tâm trạng
không lấy gì làm vui vẻ. Tiểu Hạ tưởng cậu trẻ con vì không được đi chơi nên
quạu, cô dịu giọng an ủi : “Đừng giận nữa! Lần này không được đi chơi thì để
sau khi cậu lên đại học rồi đi! Dẫu sao thì, khu vui chơi giải trí đó cũng
không chạy đi đâu được, lần sau dẫn cậu đi là được mà!”
“Này!
Bà đừng dỗ dành tôi như con nít thế!”
“Cậu
vốn là trẻ con mà…….Nói thật đi! Việc ôn tập của cậu đến đâu rồi?”
“Miễn
bàn!” Nhược Phi tự mãn trả lời.
“Vậy
cậu định thi vào trường đại học nào? Thanh Hoa à?”
“Trường
S!”
“Gì?
Thành tích của cậu hơn tôi rất nhiều, vào trường S có phải phí quá không?”
“Nhưng…….tôi
muốn học cùng trường với bà mà!” Nhược Phi lầm rầm.
Giọng
nói của cậu không còn như trẻ con cũng không khàn khàn quái gở như lúc dậy thì,
thay vào là giọng từ tính êm tai như phát thanh viên! Ngồi bên giường, ánh
trăng vằng vặc chiếu trên người cậu, tạo thành chiếc bóng mờ mờ song lại vô
cùng đẹp đẽ, in trên tấm chăn trắng tinh khiết. Dầu rằng, người con trai trong
lòng Tiểu Hạ là Uông Dương, nhưng cô không thể không thừa nhận, Nhược Phi thừa
kế mọi nét đẹp của dì Vương Tuệ, thậm chí còn tuấn tú hơn cả Uông Dương, quả
thật là anh chàng đẹp trai mười phân vẹn mười. Hơn nữa, tuy cậu rất được đám
con gái ái mộ, song, từ bé tới lớn chưa từng thấy hẹn hò yêu đương ai bao giờ,
vẫn giữ đúng chuẩn mẫu mực : “con ngoan trò giỏi”……
“Tiểu
Hạ! Thực ra tôi đến đây là…………”
“Cậu
đợi một lát! Tôi nghe điện thoại!”
Bất
thình lình, chuông điện thoại của Tiểu Hạ reo lên, Nhược Phi giật mình, câu
tiếp theo đành phải nuốt xuống. Là điện thoại của Uông Dương, cùng với anh ta
tán gẫu vài câu, nét mặt cô vô cùng rạng rỡ, hoàn toàn không để ý sắc mặt Nhược
Phi đã biến khó coi tới cực độ.
Tắt
điện thoại xong, Nhược Phi hỏi cô : “Ai gọi đó?”
“Uông
Dương!”
“Hai
người có quan hệ gì?”
“Này! Cậu
điều tra hộ tịch hộ khẩu đấy à?”
“Vậy để
tôi hỏi mẹ bà là ra!”
“Thẩm
Nhược Phi! Được rồi được rồi! Tôi nói cho cậu là OK chứ gì…….Anh ấy là bạn trai
tôi! Chúng tôi hẹn hò nhau từ hồi cấp 3 rồi……..Không nói với cậu vì sợ cậu lại
mách lẻo! Tôi cảnh cáo cậu đó, không được nói với cha mẹ tôi, biết không? Họ mà
biết là tôi tính sổ với cậu luôn đó!”
Tiểu Hạ
nói xong, thấy Nhược Phi mãi vẫn không trả lời, liền cáu tiết, đánh cậu một
cái. Nếu như là hồi trước, Nhược Phi sẽ đánh trả ngay, nhưng, lần này cậu lại
ngồi im. Nhược Phi trầm mặc một hồi rồi nói trong cay đắng : “Hắn ta tốt đến
thế à?”
“Anh ấy
là người hoàn mỹ nhất trong lòng tôi! Phải rồi! Vừa nãy cậu nói tới thành phố S
làm gì nhỉ?”
“Không
có gì! Tôi buồn ngủ rồi! Đi ngủ đây!”
>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Tiểu Hạ
nhìn Nhược Phi, đột nhiên nhớ tới lời hứa “dẫn cậu tới khu vui chơi giải trí”,
bất giác, trán lấm tấm rịn mồ hôi lạnh. Sau khi Nhược Phi đỗ đại học, cô có đãi
cậu một bữa để chúc mừng, khi cậu vào năm thứ nhất, cô vẫn duy trì liên lạc với
cậu, nhưng dần dà, quan hệ của cả hai cũng nhạt đi. Lúc đó, trái tim cô luôn
hướng về Uông Dương, cả ngày ngọt ngào thắm thiết với anh ta, nào còn nhớ tới
cậu nữa! Nói thật thì, cô cũng cùng Uông Dương tới khu vui chơi mấy lần, hưởng
thụ thế giới của hai người, nhưng hoàn toàn chẳng nhớ gọi Nhược Phi đi…..
Tiểu Hạ
vô cùng áy náy vì tính đễnh đãng sơ suất của mình, cơ hồ, không còn mặt mũi nào
mà nhìn Nhược Phi. Chu Cầm thì đột nhiên để ý thấy khóe miệng Nhược Phi có dính
chút dầu, vội vàng lấy giấy ăn chấm nhẹ giúp cậu lau sạch, Tiểu Hạ ngồi nhìn,
bỗng thấy bức bối________Thằng nhóc Nhược Phi đó không hề có ý cự tuyệt!
Khoan!
Nó tại sao lại phải “cự tuyệt”? Nó là bạn trai của Chu Cầm mà! Sớm đã là………
“bạn trai” của người ta rồi………
Tiểu Hạ
nghĩ tới thân phận “bạn trai của người khác” của Nhược Phi, cảm thấy khó chịu
không thể tả nổi, lồng ngực đau nhói, buồn bực ủ rũ. Chính lúc này, Chu Cầm
cười tươi hỏi : “Chị Tiểu Hạ! Rốt cuộc là có được không ạ? Chủ nhật này chúng
ta đi, nhân tiện chị mời luôn cả bạn trai cùng đi cho vui!”
“A? Tôi
không rõ anh ấy có rảnh không……”
Tiểu Hạ
nghĩ tới cảnh tượng ban nãy, miệng bỗng dưng đắng ngắt, sức lực toàn thân giống
như bị rút cạn, yếu ớt tới không thể nói thành lời. Cô không biết, người vừa
nhìn thấy đó có phải là Uông Dương đang tăng ca hay không? Có lẽ, là người khác
lái xe của anh ấy, hoặc cũng có thể anh ấy chỉ trùng hợp đưa đồng sự của mình
về nhà mà thôi! Cảnh ấy, hoàn toàn không chứng minh Uông Dương đang phản bội
cô, càng không chứng minh được cô bị Uông Dương dối trá lừa gạt lần thứ hai,
càng không phải cô bị tình yêu tổn thương thêm một lần nữa!
Tuyệt
đối không phải!
“Đừng
hỏi nữa, hắn ta không đi đâu!”
Nhược
Phi ngạo mạn hếch cằm nhìn Tiểu Hạ, ý như “tôi biết ngay là cô không nắm được
tên đó trong tay”, thấy vậy, Tiểu Hạ tức điên lên. Thứ gọi là “lí trí” trong
đầu cô liền biến mất ngay tắp lự, nổi giận đùng đùng, rút điện thoại ra gọi cho
Uông Dương, nhưng gọi đến mấy lần mà vẫn không thấy anh ta bắt máy. Nhìn thấy
Nhược Phi càng ngày càng đắc ý, cô cáu tiết, đập bàn cái rầm : “Đi thì đi! Cậu
mua vé! Cậu mời! Bữa tối cậu cũng bao hết luôn!”
“OK!”
“Hôm
nay cậu cũng bao cả!”
“Phiền
chết được! Biết rồi!”