Khốn
khiếp! (Chị lại chửi thề rồi – -!!!)
Nếu như
tên nhóc Thẩm Nhược Phi kia không mò tới, cô tối nay đã được hưởng thụ bữa tối
thịnh soạn, thưởng thức bộ phim lãng mạn, hơn nữa, nói không chừng sẽ cùng
anh chàng bác sĩ đẹp trai phát triển tình cảm thêm một cung bậc mới rồi; nhưng
mà mơ vẫn hoàn mơ, sự thật đau đớn chứng minh rằng tên tiểu tử khốn kiếp Thẩm
Nhược Phi đã quậy tan nát tất cả.
(Tâm
trạng đây : Again & again”)
Tiểu Hạ
căm phẫn nghĩ, ngúng nguẩy giậm chân, đi vào bếp pha mì gói ăn.
Tuy
rằng cô chán ngấy ăn mì rồi, nhưng hôm nay trời mưa, cô ngại không muốn ra
ngoài lại vụng về chuyện bếp núc, thế nên đành ngậm ngùi gặm mì cho đỡ xót
ruột.
Tiểu Hạ
thành thạo pha gói mì chua cay, thở dài thườn thượt, đang định cố sống cố chết
nuốt thì tay đột nhiên bị nắm giật lên, cái dĩa vì thế cũng rơi cạch xuống sàn.
Cô vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Thẩm Nhược Phi mặt vô biểu cảm nhìn
cô.
“Thẩm
Nhược Phi, cậu đang làm gì thế?” Tiểu Hạ bực tức.
“Đã
cảnh cáo bao nhiều lần là cấm ăn mì gói rồi, tại sao chị vẫn không chịu nghe?
Trong tủ lạnh đầy ắp thức ăn, sao chị lại thích mì gói đến vậy chứ?”
“Tôi có
biết nấu đâu” Tiểu Hạ quạu.
“Haizzz”
Nhược Phi bất lực day day trán : “Phan Tiểu Hạ, chị không còn nhỏ nữa, cứ ăn
những thứ thiếu dinh dưỡng này chỉ tổ chóng già thôi. Sau này, cấm ăn!”
“Thèm
cậu lo đấy, tôi già hay không liên quan gì đến cậu? Thẩm Nhược Phi, cậu đừng có
quản tôi, coi chừng tôi kick bay cậu ra khỏi cửa đấy!”
“Đừng
ăn thứ này nữa! Tôi nấu cho chị ăn”
Nhược
Phi mở tủ lạnh, thở dài đánh sượt, rửa sạch nồi, bật bếp gas, lát sau một mùi
thơm phưng phức lan ra từ nhà bếp. Tiểu Hạ nhìn động tác thuần thục kia, mồm há
hốc mắt trợn tròn, cuối cùng cũng không giận dỗi cậu nữa : “Thẩm Nhược Phi! You
thật ‘pro’!!!”
“Thank
you. Quăng cô ở Mỹ 5 năm chỉ nhá độc bít – tết với bơ xem, cô tức khắc cũng
biết nấu thôi.”
“Chu
Cầm không chăm sóc cho cậu sao?”