Cha mẹ
quan tâm tới tương lai hạnh phúc của con gái, điều này cô có thể lí giải, nhưng
sự “quan tâm” đó đã khiến cô và Uông Dương phải biệt ly suốt năm năm trời. Thảo
nào, khi nhắc tới Uông Dương, nét mặt của mẹ lại quái dị như vậy, quái dị tới
mức muốn ép cô đi gặp mặt, sớm yên bề gia thất!
Cha mẹ
vẫn muốn chia rẽ hai người, nhưng cô cứ lì lợm ở bên cạnh Uông Dương thì sao
nào? Như vậy, cũng dứt được niệm tưởng của Nhược Phi, khiến mọi việc quay về
đúng quỹ đạo vốn có của nó……
Cô cũng
đã 28 tuổi rồi, cho Uông Dương một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội!
Cho
nên, cứ quyết như vậy đi!
“Uông
Dương, năm năm không gặp rồi, em có gì thay đổi không?” Tiểu Hạ ngắm chiếc nhẫn
trong tay, ngẩng đầu, khẽ hỏi.
“Không
hề có thay đổi nào cả, vẫn dễ thương như thuở xưa!”
“Nói
dối! Khóe mắt em có nếp nhăn rồi, không trang điểm lên là em không dám bước ra
khỏi cửa gặp gỡ mọi người………Anh cũng già rồi!”
“Có
sao?” Uông Dương sờ sờ trán mình, sau đó mỉm cười.
“Gầy hơn
trước, ánh mắt cũng biến đổi rồi……..”
“Hử?”
“Nhìn
trông giống CÁO GIÀ!”
“Ha
ha……..Lăn lộn bươn trải trong xã hội nhiều năm như vậy, sao có thể không thay
đổi chứ? Còn em, vẫn trong sáng thuần khiết như trước…….”
“Em
không phải là loại trong sáng thuần khiết gì hết……….Uông Dương, chúng ta làm
lại từ đầu nhé!”
“Thật
không em?” Uông Dương đơ người, sau đó quá đỗi vui mừng.
“Tuy
lâu rồi không gặp nhau, cảm giác có hơi lạ lẫm, nhưng em có thể chấp nhận thử
thách một lần……Uông Dương, chiếc nhẫn này, bây giờ em chưa thể đeo nó, nếu như
quan hệ của chúng ta tiến triển tốt đẹp, lúc đó, nhận lại cũng không muộn!”
Tiểu Hạ nhẹ nhàng nói.
“Tiểu
Hạ! Cảm ơn em!”
“Không,
là em thay cha mình nói lời “xin lỗi” với anh………”
Quyết
định quay lại hàn gắn với Uông Dương là vô cùng nguy hiểm.
Cô
không liệu được cha mẹ sẽ có phản ứng thế nào, cũng không lường được những
người biết chuyện tình của hai người sẽ xì xầm bàn tán ra sao, lúc này, cô chỉ
muốn ôm lấy cảm giác ấm áp và cảm động đã mất đi từ năm năm về trước mà thôi.
Cô cô đơn suốt bao tháng ngày, cẩn thận dè dặt suốt bao năm qua, cũng đến lúc
xốc nổi quyết định một lần rồi…….theo tiếng nói trong tim mà xốc nổi một lần.
“Tiểu
Hạ, không phải nói “xin lỗi” anh, nếu như không có sự kích động của cha em, anh
cũng sẽ không lao vào học để sớm tốt nghiệp…….Anh nhất định sẽ khiến em yêu anh
thêm một lần nữa!” Uông Dương nhìn Tiểu Hạ, dịu dàng nói.
“Uông
Dương…….”
Khi
Uông Dương ra về, trời đã giữa khuya, hai người họ không biết mệt mỏi, chỉ luôn
chăm chú kể cho nhau nghe cuộc sống những năm trở lại đây, dường như muốn trong
một đêm đem hết tất cả mọi chuyện kể ra hết vậy. Tiểu Hạ tình cờ mở điện thoại,
nhìn thấy đã mười hai giờ đêm rồi, nhưng cô không hề có chút buồn ngủ nào cả.
Những
năm này, hai người họ đều nảy sinh rất nhiều chuyện, cả hai có lẽ đã đánh mất
khoảnh khắc đẹp đẽ nhất, đơn thuần nhất của năm đó, nhưng dù có bị ngăn cản bởi
trường thành, thì bọn họ cũng vẫn không để mất một thứ quý giá vô cùng quan
trọng.
Tiểu Hạ
nhớ tới sáng mai mình phải có lớp, mỉm cười và nói với Uông Dương. Anh ta cũng
cười đáp lại : “Sao không giữ anh ở lại? Hay là tới nhà anh………”
“Uông
Dương! Anh nói cái gì vậy?” Tiểu Hạ đỏ bừng mặt.
“Không
có gì! Anh sẽ đợi em! Tiểu Hạ, nhớ kĩ, anh vô cùng yêu em!”
Lời bày
tỏ dịu dàng của Uông Dương khiến cho trái tim Tiểu Hạ trong chớp mắt, đập thùm
thụp, đến khi Uông Dương mở cửa ra khỏi nhà cô, nó vẫn chưa hề bình ổn một nhịp
nào!
Cô
không rõ lựa chọn của mình là đúng hay là sai, nhưng trực diện đối mặt với vấn
đề luôn tốt hơn là quay người bỏ trốn. Cha mẹ luôn thành kiến với Uông Dương,
nhưng giờ anh ấy đã là bác sĩ, lại có nhà cửa, xe hơi riêng, hai người họ còn
có lí do gì để cự tuyệt nữa đây? Tình yêu, vật chất, hai thứ có thể khiến trời
đất điên đảo, thật sự lại hậu ái với cô như vậy sao?
Cô luôn
cảm thấy, mọi việc chỉ giống như một giấc mộng………
Trời
không biết tự lúc nào đã trút mưa xuống.
Mưa vào
ban đêm vô cùng lặng lẽ, nếu không phải nhìn thấy những giọt nước đọng trên đèn
đường, Tiểu Hạ mặc nhiên sẽ không biết là trời đang mưa. Cô có chút lo lắng
Uông Dương sẽ bị mưa ướt hết, do dự một hồi, cuối cùng cầm ô xuống dưới lầu,
nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Uông Dương đâu cả. Cô cảm thấy buồn cười
thay cho sự cẩn thận của mình, khóe miệng khẽ cong lên cười tự giễu, nhưng tim
lại ấm áp tới lạ thường.
Cô đơn,
do dự, đau buồn đã trở thành chuyện của ngày hôm qua, cô bây giờ không còn là
gái già ế chồng nữa, mà là cô gái có người yêu thương, quan tâm săn sóc!
Uông
Dương……..
Tiểu Hạ
còn đang vương vấn nhớ tới nụ cười ấm áp của Uông Dương, đột nhiên phát hiện có
người đang đứng ở một góc trong vườn hoa đàng xa. Người đó đứng dưới gốc cây,
cho dù mưa có xối xả trút xuống cũng không hề nhúc nhích, giống như đã bị hóa
đá tại nơi đó. Tiểu Hạ giương ô, thần sắc phức tạp nhìn người ấy, chỉ muốn làm
ngơ mà đi qua, nhưng lòng vẫn không nỡ nhẫn tâm. Cô khẽ thở dài, tiến tới trước
mặt người đó, kiễng chân, giương ô che mưa cho người ấy : “Thẩm Nhược Phi! Cậu
đang làm gì vậy? Không biết là trời đang mưa hay sao?”
Nhược
Phi không trả lời.
Toàn
thân cậu ướt như chuột lột, nước mưa nương theo tóc nhỏ xuống đất, sắc mặt cậu
trắng bệch tới đáng sợ, nhưng lại tô lên đôi mắt đen sậm, sâu không thấy đáy.
Quần áo cậu bị mưa đánh ướt sũng, nhìn không ra màu sắc ban đầu, đang dính chặt
lấy cơ thể, xương quai xanh cũng đọng đầy nước mưa.
Mái tóc
mềm mại ướt nhẹp rũ xuống trán, đôi đồng tử co lại, bờ môi quyến rũ nay trắng
bợt bạt. Nước mưa trên tóc nương theo khuôn mặt, chảy xuống cổ, cuối cùng dung
hợp thành một thể với bộ quần áo ướt sũng. Tiểu Hạ nhớ từ nhỏ tới lớn, cậu là
người vô cùng coi trọng vẻ bề ngoài, bộ dạng nhếch nhác hiện giờ, thật sự vô
cùng khó thấy! Tim cô đau thắt lại, tiến sát, dữ dằn quát : “ Sao lại khiến
mình lôi thôi lếch thếch như vậy? Mau vào nhà tôi tắm rửa thay quần áo!”
“Liên
can gì tới cô?” Nhược Phi mệt mỏi nhìn cô.
“Cậu……..sao
lại ở đây? Cậu đứng lì ở đây bao lâu rồi?”
Nhược
Phi không đáp, môi cậu bặm chặt lại, dường như vẫn còn đang tức giận.
“Này!
Cậu nói chuyện đi chứ? Tầm 7 giờ cậu ra khỏi nhà, không lẽ, cậu đứng ở đây suốt
5 tiếng đồng hồ sao?”
Nhược
Phi không hề phản bác lại.
“Cậu là
đồ ngốc sao? Cho dù có cãi vã, bỏ nhà ra đi thì cũng phải tìm khách sạn hay là
lui tới nhà bạn bè chứ? Lì lợm, ngu ngốc đứng ở đây để làm gì? Cậu nghĩ mình là
nam diễn viên chính trong phim của Quỳnh Dao à?”
“Cô
nghĩ tôi muốn đứng ở đây lắm hay sao?” Nhược Phi cũng điên lên : “Hành lý, tiền
bạc của tôi đều ở trong nhà cô, tôi có thể đi được tới đâu hả?”
“Vậy,
sao cậu không lên nhà?”
“Để phá
hỏng việc tốt của cô và Uông Dương à?” Nhược Phi cười lạnh.
“Tên
nhóc nhà cậu đang nói năng bậy bạ gì vậy? Tôi và anh ấy………”
P/S :
Ôi! Năm tiếng đồng hồ đứng lì dưới lầu, lại còn dầm mưa ướt sũng, hơn cả anh
Đạo Minh Tự/Goo Jun Pyo/Doumyoji Tsukasa rồi! Yêu anh quá cơ!