Trần Duyệt hiện giờ không còn thương cảm, bất lực như tối qua. Trần Duyệt
mặt mày tràn trề sức sống khiến Tiểu Hạ thở phào nhẹ nhõm. Hai người tránh
không nhắc tới chuyện tối qua, chỉ ríu ra ríu rít bàn luận lát nữa đi đâu mua
gì, càng nói càng hưng phấn.
Cuối cùng Trần Duyệt lanh lợi đảo mắt : “Tối qua hình như nhìn thấy Thẩm
Nhược Phi……….Tên nhóc đẹp mã đó đâu rồi?”
“Ya! Cậu không nói tớ quên béng đi mất! Thằng nhóc đó đâu rồi nhỉ?”
“Phan Tiểu Hạ! Cậu thật là…….”
“Gì cơ?”
“Bỏ đi! Cậu không có não không phải chuyện ngày 1 ngày 2……….Cậu đợi ở
đây, tớ đi tìm anh bạn đẹp trai đó!”
Trần Duyệt nói xong liền đi ra, qua một lúc lâu mới nói nói cười cười đi
vào cùng với Nhược Phi. Tiểu Hạ chú ý thấy tay Nhược Phi dán băng, không khỏi
kinh ngạc hỏi : “Thẩm Nhược Phi, tay cậu bị sao vậy?”
“Không cẩn thận bị thương thôi!”
“Sao lại không cẩn thận như vậy chứ? Để tôi xem xem!”
Tiểu Hạ nói đoạn liền tóm lấy tay cậu, nhưng vì vướng lớp băng nên chẳng
thấy gì cả. Trần Duyệt đứng bên cạnh bông đùa khiến cho Tiểu Hạ vội vàng bỏ tay
Nhược Phi ra, thẹn thùng hỏi : “Sáng sớm cậu đã đi đâu vậy?”
“Đi sắp xếp hành trình hôm nay! Sáng nay sẽ đi thăm cây đa cổ thụ mà chị
em phụ nữ mấy người thích, buổi chiều đi ngoạn cảnh ven sông, sáng mai thì ngồi
máy bay quay về!”
“Cũng hay! Trần Duyệt! Chúng ta cùng đi nhé?”
“Thôi! Thọc gậy bánh xe phải tội chết~~~~~~ Hai người cứ thoải mái đi
chơi nhé!”
Thuyết phục thế nào Trần Duyệt cũng không đồng ý đi cùng hai người. Tiểu
Hạ bất lực cuối cùng đành chiều theo ý cô ấy. Hai người định thuê xe đạp tại
khách sạn đi xem cây đa cổ thụ, nhưng chủ khách sạn cười hì hì với bọn họ nói
chỉ còn lại 1 cái xe, khuyên họ nên đi thuê xe ở khách sạn khác. Tiểu Hạ không
vui định đi nơi khác nhưng Nhược Phi lại nói : “Không sao, để em lai chị”
“A?” Tiểu Hạ há hốc mồm.
“Haha! Thật là đôi tình nhân ân ái……….Giá thuê tôi giảm cho các bạn còn
80%” Ông chủ nói.
“Chúng tôi không phải………..”
“Cảm ơn ông chủ!” Nhược Phi cướp lời.
30’ sau.
Nhược Phi lái xe còn Tiểu Hạ ngồi phía sau cậu, hai người cứ thế men theo
con đường mòn trên núi. Gió nhẹ lướt, Tiểu Hạ nhắm mắt hưởng thụ, ánh nắng ấm
áp khiến cô cảm thấy bản thân được quay lại thời cấp 3 đầy lưu luyến. Đường
trên núi gập ghềnh khúc khuỷu khiến cho xe xóc lên vài đợt, Nhược Phi mất tay
lái suýt nữa ngã , Tiểu Hạ kinh hoảng ôm ghì lấy cậu. Cơ thể Nhược Phi
cứng đơ lại, mất tự nhiên nói : “ Này! Chị đừng có thừa cơ ăn vụng đậu hũ của
em nha!”
“Có mĩ nữ như tôi ôm eo vịn cổ, cậu còn chưa vừa lòng hay sao? Thật là
quá tuyệt cho cậu rồi đó!”
“Chị bớt tự kiêu đi……..”
“Tôi thích! Tôi hài lòng!”
Những ruộng lúa bên đường không ngừng lùi về phía sau, Tiểu Hạ ngồi sau
xe ôm eo Nhược Phi, để tóc bay bay theo gió. Tuy lái xe ô tô nhanh hơn đạp xe
nhưng cô lại vô cùng hoài niệm thời áo trắng cắp sách tới trường.
“Thẩm Nhược Phi, tôi vẫn còn nhớ hồi xưa chúng ta cùng đạp xe đi đi về
về, nhưng mấy năm nay tôi hầu như không còn đụng đến xe đạp nữa! Nhìn lũ học
trò mình dạy, tôi chỉ cảm thấy mình đã già mất rồi!”
“28 tuổi là già rồi!”
“Đúng thế! Già hơn bọn chúng những 10 tuổi…….Cậu có biết hơn nhau 10 tuổi
có cảm giác gì không? Tôi càng ngày càng xuống sắc còn bọn chúng lại càng ngày
càng khoe sắc! Cảm giác thật khó chịu vô cùng!”
“Ai mà chẳng già! Chị lo lắng việc đó làm gì? Sao lại thương hoa tàn tiếc
lá rụng vậy? Chị……. đến “ngày” rồi à?”
“Thẩm Nhược Phi! Tôi đang nghiêm túc nói
chuyện với cậu đó! Nhưng mà cậu sẽ không bao giờ hiểu được tôi, và càng không
hiểu được phụ nữ sợ hãi tuổi xuân trôi qua nhanh như thế nào! Thêm 10 năm nữa
là tôi đã gần bốn mươi rồi! Thân hình xuống dốc, tính khí lại bạo trào. Nghĩ
tới đã sợ rồi!”