Buổi chiều, Tiểu Hạ tức anh ách cùng Nhược Phi dương dương tự đắc du
ngoạn ven sông Ly Giang. Người lái chầm chậm chèo thuyền, Tiểu Hạ ngắm non xanh
nước biếc bốn bề, chỉ cảm thấy mình như đang ở chốn đào nguyên thế ngoại.
Nơi đây không có nhà cao cửa rộng, không có cuộc sống tất bật nơi thành
thị, trời xanh man mác, chim ca rộn ràng, hoa đua hương khoe sắc. Bãi bồi ven
sông, người nông dân đang chậm rãi quất trâu cày, chốc chốc lại ngẩng đầu, vẫy
tay, mỉm cười thân thiện với du khách, nụ cười rạng rỡ như trăm hoa đua nở.
Tiểu Hạ ngồi ở mạn thuyền nhìn nước Ly Giang mênh mông bát ngát, chỉ thấy
mình như đang bay trên dòng Ly Giang vậy!
“Thẩm Nhược Phi, tôi thích nơi này! Ở đây lúc nào cũng cảm thấy phiền não
đều biến mất. Cảm giác thật tuyệt!” Tiểu Hạ ngó xuống dòng Ly Giang trong vắt
nhìn thấy tận đáy, cảm khái nói.
“Chị vẫn dễ dàng thỏa mãn như vậy! Có điều, nếu thích thì cứ định cư ở
đây cũng được!”
“Cậu nói linh tinh gì vậy? Tôi còn phải đi làm nuôi thân chứ! Hơn nữa,
mua nhà định cư có phải là dễ dàng gì đâu, tên nhóc cậu chỉ kích động làm càn,
suy nghĩ vẩn vơ là giỏi!”
“Nhưng có nhiều việc chị không thích thì vĩnh viễn không cần làm!” Nhược
Phi nghiêm túc nói.
“Đúng vậy!”
Tiểu Hạ cười, giơ tay vày vày mái tóc mềm của Nhược Phi, sau đó thở dài :
“Tên nhóc cậu từ nhỏ thích gì là làm nấy, nhưng tôi lại ngưỡng mộ cậu………không
học luật lại đi học vẽ, mẹ cậu lại không lột da cậu…….Thẩm Nhược Phi, sao cậu
lại có thể sống tiêu diêu tự tại vậy chứ?”
“Vì từ nhỏ tôi đã xác định mình muốn gì, cần phải làm gì rồi, Phan Tiểu
Hạ!”
Nhược Phi tóm lấy bàn tay ác ý đang nghịch trên đầu cậu, lòng bàn tay cậu
ấm nóng khiến tim Tiểu Hạ đập bình bịch.
Toàn thân Nhược Phi toát ra khí chất đàn ông mạnh mẽ, Tiểu Hạ tuy lớn lên
từ nhỏ với cậu, lúc này cũng không tránh khỏi thẹn thùng. Hàng mi dài dưới ánh
tà dương khẽ biến vàng nhạt, cả thân hình cậu đẹp đẽ hoa lệ như thần tiên trong
tranh. Tiểu Hạ đờ đẫn ngắm cậu, tim phút chốc ngừng đập. Lòng bàn tay cậu
truyền tới cảm giác ấm áp, khiến người khác phiền muộn, cô không hiểu mình làm sao
rồi, cũng quên mất việc rụt tay lại, cứ ngây ngốc ngắm dung nhan tuấn mỹ của
cậu. Lúc này, một chiếc thuyền đánh cá lướt qua họ, khiến nước dao động, tạo ra
tầng tầng thủy hoa. Tiểu Hạ bừng tỉnh, vội rút tay lại, đánh trống lảng : “Thẩm
Nhược Phi, mau xem! Có người đang bắt cá kìa!”
Xa xa, trên mạn thuyền nan là mấy con chim bói cá cần mẫn hăng say săn
bắt. Đôi cánh đen dưới ánh tà dương hóa thành màu hoàng kim, chao liệng sà
xuống mặt nước, khiến nước lăn tăn gợn sóng. Trong gió nhẹ, tóc Tiểu Hạ phiêu dương
bay bay, khóe miệng cong cong mỉm cười. Nhược Phi nhìn Tiểu Hạ đang chìm đắm
trong non xanh nước biếc, chìm đắm trong ánh tà dương tuyệt đẹp, cảm thấy thế
giới tĩnh lặng như chỉ thuộc về hai người.
Phan Tiểu Hạ……..
Phan Tiểu Hạ của anh……….
Dưới ánh tịch dương, bờ môi Tiểu Hạ bóng bẩy, lấp lánh tới mê hồn. Tim
của Nhược Phi đập càng ngày càng nhanh, chầm chậm ghé sát mặt lại, do dự một
hồi, cuối cùng giả đò mệt mỏi ngả đầu vào vai cô. Cậu ngửi mùi thơm trên
tóc Tiểu Hạ : “Phan Tiểu Hạ, chị là đồ ngốc!”
“Sao lại mắng tôi ngốc? Cậu mới là đồ ngốc!” Tiểu Hạ nhanh nhảu đáp lại.
“Đúng vậy……..tôi là kẻ đại ngốc, ngốc hơn cả chị!”
Nhược Phi cười khẽ, tiếp tục dụi dụi đầu, ngả vào vai Tiểu Hạ, cô cũng
không hề hất cậu ra. Nhìn phong cảnh tuyệt đẹp trước mặt, lại nhìn người đàn
ông bên cạnh đột nhiên cô hi vọng thời khắc này vĩnh viễn dừng lại và cũng hi
vọng mĩ cảnh này mãi mãi ghi đậm trong ký ức của mình.
Thẩm Nhược Phi………
Nhược Phi…………
Sẽ có một ngày cậu cũng giống như cái tên Nhược Phi, sẽ bay đi mất, bỏ lại
tôi một mình!
Tôi hi vọng ngày đó đến muộn một chút, muộn một chút……………
Tiểu Hạ miên man nghĩ ngợi, miệng bỗng dưng
đắng tới không thể mở lời………