Ngữ khí
của Nhược Phi nghe ra thì bình tĩnh nhưng Tiểu Hạ biết cậu đang giận. Cô không
hiểu mình lại đắc tội gì với cậu, càng không hiểu cô tiêu tiền của mình đi du
lịch lại có thể mạo phạm tới thần kinh “mẫn cảm” chọc tức cậu ta cái gì nữa :
“Thẩm Nhược Phi cậu hết việc hay sao lại cáu giận vô cớ vậy? Phòng tranh của
cậu phải tu sửa, tôi làm biết cậu có rảnh hay không?”
“Bỏ đi”
Nhược
Phi thở hắt ra, đứng dậy, một mình xem phim hoạt hình ở thư phòng, kết thúc
trận chiến chẳng ra ngô ra khoai này. Tiểu Hạ nhìn cậu rời đi, lắc lắc đầu,
phát hiện mình và thằng bé càng ngày càng không có tiếng nói chung nữa rồi.
Ngày
hôm sau, Tiểu Hạ ngồi trước bàn học xem “take note” khi đi du lịch trên trang
douban, tiếp tục ngẫm nghĩ về điểm đến, còn Nhược Phi móc từ trong túi áo ra
hai tấm vé máy bay, huơ huơ trước mặt Tiểu Hạ : “Cuối tuần đi Quế Lâm, em đã
mua vé rồi!”
“Thẩm
Nhược Phi, cậu mua mấy vé vậy?” Tiểu Hạ kinh ngạc.
“Đương
nhiên là 2 vé rồi!”
“Tôi
lúc nào nói sẽ đi Quế Lâm chứ?”
“Vì chị
luôn không biết chọn nơi nào nên em giúp chị chọn cho xong. Từ nhỏ tới lớn chị
mắc bệnh “khủng hoảng chọn lựa”, sao lớn từng này rồi mà vẫn ngốc vậy chứ?”
Nhược
Phi nói đoạn búng vào trán Tiểu Hạ một cái, khiến cô cau có. Cô nhìn tấm vé máy
bay, chau mày, cơ hồ không tin nổi vào mắt mình nữa : “Hai tấm đều là “First
Class”………Thẩm Nhược Phi, cậu cướp ngân hàng đấy à? Tự dưng mua vé hạng đầu làm
cái gì?”
“Đúng
đấy! Em cướp ngân hàng đó! Ra phi trường nhớ ngụy trang cho kĩ kẻo bị cảnh sát
tóm đấy!!!” Nhược Phi cười như không cười.
“Không
đúng! Chứng minh thư của tôi luôn ở trong ví, làm sao mà cậu lấy được?”
Tiểu Hạ
hồ nghi nhìn Nhược Phi, móc cái ví từ trong túi ra, ngắm nghía kĩ lưỡng mà vẫn
không hề tìm thấy vết tích bị móc trộm. Nhược Phi chừng như “bó gối” với cô :
“Em vẫn chưa vô vị đến mức lật tung đồ của chị lên, số chứng minh nhân dân của
chị em thuộc làu làu!”
“Ý? Cậu
sao có thể thuộc được số chứng minh của tôi chứ?” Tiểu Hạ càng thấy kì quái.
Tuy đã
28 tuổi nhưng đôi mắt trong veo của Tiểu Hạ lại như thiếu nữ tuổi trăng tròn,
Nhược Phi biết đôi mắt nhìn mình đó có hoài nghi, có mơ màng, thỉnh thoảng lại
có tin cậy, chiều chuộng nhưng hoàn toàn không hề có ngưỡng mộ hay say
đắm. Cậu ngắm đôi mắt quá đỗi thuần khiết đang nhìn mình mà không biết là
nên buồn hay nên vui : “Bao hết toàn bộ chi phí, chị không đi thì thôi
vậy!”
“Ai nói
tôi không đi! ……….Thẩm Nhược Phi, cậu đừng có lấp liếm!”
Ngó
thấy Tiểu Hạ cướp tấm vé trong tay cậu như “mèo mẹ xù lông dựng tóc giành lại
con”, Nhược Phi phì cười. Bỗng cậu chau mày nhìn căn phòng bị Tiểu Hạ sau khi
từ nhà bố mẹ về làm lộn tùng phèo lên : “Sao vừa về nhà cái là phòng đã loạn
lên vậy? Phòng chị đã đầy đồ, về nhà một chuyến lại tha về hàng tá thứ nữa làm
gì? Chị chỉ biết mua, không biết quăng đi sao?”
“Nhìn
thấy thích thì mua! Đồ vẫn chưa hỏng, bỏ đi làm gì?”
“Phòng
chị còn chưa đủ chật à? Đây là cái gì? Sao giống bộ đồng phục thời cấp 3 vậy?
Chị cũng lôi cả thứ này về nữa à?” Nhược Phi chỉ cái vật bất minh trên ghế,
khóe miệng bắt đầu giật giật.
“A! Cái
này khi tôi về nhà lấy ra làm quần áo ngủ, mặc thấy rất thoải mái, thế là mang
về, chỉ là còn chưa biết lúc nào mới mặc thôi”
“ “Chỉ
là còn chưa biết” của chị sẽ là xa vời vô thời hạn! Phan Tiểu Hạ, sao chị vẫn
giữ cái tính thích gì là tha về thế, cho dù là bộ quần áo thủng lỗ chỗ cũng
không nỡ quăng đi? Chị sớm muộn gì cũng bị mấy cái thứ này đè bẹp lép cho mà
coi!”
“Những
thứ này theo tôi bao năm như vậy rồi! Trở thành quen thuộc rồi! Tôi sao nỡ bỏ
đi đây? Thằng nhóc vô tâm như cậu sao mà hiểu tâm trạng tôi được chứ?”