Chỉ là một quyển vở nháp thôi, cũng
chẳng vẽ cô nào cả, có cần phải làm quá lên thế không? Bỏ đi, trẻ con
nhớn rồi cũng phải có bí mật riêng, cô làm chị cũng không nên quản chặt quá.
Haizzzzz, trẻ con bây giờ ấy mà……….
Tiểu Hạ cảm khái nghĩ ngợi, còn Nhược
Phi đã rửa tay xong, ngồi xuống ăn cơm với cô. Nhược Phi không có thói quen xức
nước hoa, nhưng trên người thoang thoảng mùi dầu thông rất dễ chịu. Cậu nhìn
Tiểu Hạ mỉm cười hỏi : “Sao hôm nay lại đột nhiên tới thăm em?”
“Một mình ăn cơm thấy vô vị”
“Chỉ vì thế thôi sao?” Nhược Phi dường
như rất thất vọng.
“Còn vì cái gì được nữa? Tôi nhìn mặt
cậu cũng gần 2 chục năm chứ ít gì, chúng ta ngày nào mà chẳng liếc nhau đến
phát chán, chẳng lẽ lại giở chứng nhớ cậu sao?”
Tiểu Hạ vừa nói vừa cười ha hả , vỗ bộp bộp
vào vai Nhược Phi, càng nghĩ càng tự hào về khiếu hài hước của mình, nhưng
Nhược Phi lại kỳ quái không hề cười. Tiểu Hạ vùi đầu ăn cơm, ăn đến hăng say,
vừa ăn vừa nhồm nhoàm nói : “Chỗ này của cậu còn tốt hơn cả nhà tôi, sao cậu
không ở đây vậy?”
“Tôi quen phân biệt rạch ròi công việc
và sinh hoạt” Nhược Phi thong thả đáp.
“Xì, nói cứ như là chuyên nghiệp lắm
đấy! Phòng tranh của cậu mà kiếm được lời, cậu có ngoan ngoãn về nhà sống
không?”
“Đừng nói những thứ không thể xảy ra đi,
Phan Tiểu Hạ” Nhược Phi mỉm cười, tự tin nói.
Nói đến phòng tranh, ánh mắt Nhược Phi
tràn đầy hào quang thắng lợi. Dung mạo cậu ta tuấn tú khôi ngô, nụ cười đầy ắp
tự tin, vẻ mặt như nói có thể nắm chắc được hết thảy trong lòng bàn tay làm
Tiểu Hạ ngẩn người. Cô ngồi thừ ra nhìn Nhược Phi, tim đột nhiên đập loạn nhịp.
Cô không hiểu sao lại cảm thấy hỗn loạn vô cớ, vội vàng cúi mặt xuống, nụ hôn
có mà như không lúc nãy vẫn luẩn quẩn trong đầu, cố xua đi mà không sao xua
được.
Cô………….bị làm sao rồi?
Nhược Phi luôn tuấn tú như vậy, cô cũng
chẳng phải lần đầu tiên gặp cậu, nhưng tại sao lúc nãy khi nhìn thấy cậu ta lại
cảm thấy như bị điện giật? Cậu là đứa em trai cô nhìn miết từ nhỏ tới giờ! Cô
sao có thể vì đứa em này mà đỏ mặt?
Thẩm Nhược Phi……..
Tiểu Hạ than ngắn thở dài.
Cơm nước xong xuôi, Tiểu Hạ tham quan
phòng làm việc của cậu. Cô khí thế tràn trề vày vò cây xương rồng trước cửa sổ,
chốc chốc lại cho tay vào sờ. Nhược Phi hết nói, vội túm lấy tay cô: “Cẩn thận
bị đâm đấy!”
Tay Nhược Phi trắng nõn, thon dài, vì
luôn luyện vẽ mà có vết chai trên ngón, lòng bàn tay ấm áp mà nóng rực, Tiểu Hạ
không ngờ cậu lại đột nhiên túm lấy tay cô, giật mình theo bản năng rụt tay
lại, không may đập mạnh vào gai xương rồng. Ngón trỏ chảy ra một giọt máu đỏ
tươi, Nhược Phi sững người, vội vàng tìm bông băng, Tiểu Hạ chỉ miễn cưỡng cười
cười : “Không sao đâu, không đau mà. Thẩm Nhược Phi, cậu tiếp tục làm đi nhé,
tôi không làm phiền nữa”
“Tiểu Hạ, chị giận đấy à?”
Nhược Phi nhíu mày nhìn Tiểu Hạ xem ra
có chút nghi ngờ. Tiểu Hạ nào dám nói mình muốn rời khỏi không phải vì tay đau
mà là do cảm giác vừa nãy với Nhược Phi làm cô ngượng ngập, không tự tại, chỉ
còn cách cười lớn : “Có giận gì đâu! Tôi có phải là loại người bụng dạ hẹp hòi
đâu, cậu chả lẽ không rõ hay sao? Tôi hôm nay không được khỏe, muốn về đi ngủ
sớm. Ngày mai Trần Duyệt đến, chúng ta còn phải bận rộn chạy lên chạy xuống đó”
“Tiểu Hạ, chị thật không sao đó chứ?”
“Thật sự không sao mà, cậu yên tâm sáng
tác đi nhé. Bye bye!”
Mãi đến khi rời khỏi phòng làm việc của
Nhược Phi, nụ cười trên mặt Tiểu Hạ mới biến mất. Nhìn ánh đèn vàng nhạt trên
lầu, cô bắt đầu cảm thấy quyết định sống cùng Nhược Phi không hay chút nào.
Dù gì thì gì, Nhược Phi cũng là một
người đàn ông 25 tuổi rồi, cho dù hai người có vô tâm đi nữa, cũng có rất nhiều
bất tiện. Xem ra phải tìm cơ hội nói chuyện với mẹ rồi…………..