“Ý? Sao vậy kìa? Tiểu Vương Tử đột
nhiên ngã kìa!”
“Hình như bị thương rồi!”
Khi Nhược Phi cách vạch đích còn 100m, cậu bỗng nhiên ngã nhào về phía
trước, rất nhiều người thấy vậy nháo nhào chạy ra xem. Tiểu Hạ lúc này không hề
lưu tâm tới Uông Dương đã dành quán quân, trong mắt chỉ có mỗi hình dáng Nhược
Phi ngã bị thương đàng xa. Cô len vào đám đông, nhào ra trước mặt Nhược Phi :
“Có sao không?”
“Không sao….” Nhược Phi cau mày, vừa nhìn thấy Tiểu Hạ liền nén chịu cơn
đau kịch liệt truyền tới.
“Cậu sao có thể không cẩn thận vậy chứ? Cậu có về cuối cùng thì cũng đứng
nhất khối! Sao phải liều mạng như vậy?”
“Phan Tiểu Hạ, bà thật hung dữ quá đó…….Có thời gian rảnh mắng tôi, chi
bằng, đỡ tôi tới phòng y tế đi………”
“Tôi hận cậu lắm đó, Thẩm Nhược Phi!”
“Tôi cũng hận bà, Phan Tiểu Hạ ngốc!”
Tâm trạng vừa tức giận vừa lo lắng đó khiến Tiểu Hạ chợt nghĩ mọi chuyện
đều như mới xảy ra ngày hôm qua, cô nhìn khuôn mặt trắng nhợt nhạt của Nhược
Phi, thở dài : “Cậu chỉ giỏi khoe mẽ thôi……..lúc đó, chân cậu bị trặc, tôi phải
giúp cậu chép bài nguyên một tuần, cậu cũng xém chút bị mẹ cậu đánh lên bờ
xuống ruộng! Haizzz! Cậu thật là chàng trai dễ bị tổn thương……….”
“Xin chị đừng nói em yếu ớt như vậy, có được không? Chân em không tốt
nhưng tay vẫn lành lặn. Không tin thì thử coi!”
Nhược Phi nói đoạn, cười xấu xa, khiến Tiểu Hạ cảm thấy có gì đó không
đúng. Khi cô vẫn chưa kịp phản ứng, Nhược Phi bất thình lình ôm chặt lấy cô.
Cậu dùng lực quá mạnh, Tiểu Hạ cảm thấy xương cốt mình bị cậu ôm cho sắp gãy
đoạn tới nơi rồi!
Bên tai phả ra hơi thở nam tính đầy mị hoặc khiến tim đập thình thịch,
Tiểu Hạ mơ hồ cảm thấy cả người mình hồn xiêu phách tán. Cô biến sắc thất kinh,
theo bản năng vùng vẫy, nhưng giờ Nhược Phi đã là chàng trai trưởng thành cao
to vạm vỡ, sao có thể so sánh với lúc nhỏ được đây?
“Thẩm Nhược Phi! Cậu mau buông ra!”
“Không buông!”
“Thẩm Nhược Phi! Cậu như vậy là đang làm gì?”
“Giờ chị có cảm thấy tôi “yếu ớt” nữa không?”
“Cậu một chút cũng không yếu ớt! Trên trời dưới đất ngoài vũ trụ, cậu là
người mạnh nhất ……..Có thể buông tôi ra không?”
“Không!”
“Thẩm Nhược Phi!”
“Phan Tiểu Hạ, chị trả lời tôi mấy câu này được không?”
“Cậu buông ra trước đã!”
“Chị trả lời trước đã!”
“Tôi……được rồi, mau hỏi đi!”
“Nhìn thấy tôi bị thương, chị có lo lắng không?”
“Đương nhiên lo rồi! Cậu hỏi thừa gì vậy?”
“Vậy, khi chị gặp lại Uông Dương, có cảm giác thế nào?”
“Tại sao tôi phải nói cho cậu?”
“Vậy, tôi không ngại ôm chị ngủ đâu……….”
“Tên khốn nhà cậu……Được rồi, khi nhìn thấy anh ta ngày hôm ấy, tôi rất
hồi hộp rất hận, sau đó………”
“Không hỏi chị chuyện ngày đó, khi đưa tôi vào viện gặp hắn ta, chị có
cảm giác gì?”
“Có cảm giác gì? Cậu bị thương rồi, sao tôi còn tâm trạng mà để ý tới
mình có cảm giác gì chứ!”
“Nói như vậy, trong lòng chị, tôi quan trọng hơn hắn?” Khóe miệng Nhược
Phi cong cong cười vui sướng.
“Á?”
Tiểu Hạ há hốc mồm, cô luôn cảm thấy Nhược Phi như đang dẫn dắt tư duy
của mình để thực hiện mục đích khuất tất nào đó, nhưng từng câu cậu hỏi đều
thấu tình đạt lý, cô không thể nào mà phản bác nổi.
“Có phải không?”
“Cũng có thể nói như vậy…….Anh ta chỉ là bạn trai cũ của tôi mà thôi,
nhưng cậu là em trai tôi, là bạn tốt nhất của tôi, hai người tất nhiên là không
giống nhau…….”
“Chỉ là…….em trai và bạn tốt thôi sao?”
Đầu Nhược Phi dần dần cúi xuống, cách Tiểu Hạ rất gần, Tiểu Hạ hoàn toàn có
thể nhìn ngắm hàng mi dài cong vút của cậu. Vòng ôm của cậu vô cùng bá đạo,
khiến người khác cảm thấy kinh hoảng, đầu cô trống rỗng, tới giờ vẫn không hiểu
nổi mọi việc rốt cuộc tại sao lại như vậy?
Vì thế, cô chỉ tròn mắt nhìn cậu từ từ ghé sát mặt lại, giọng khàn khàn :
“Tôi không phải là em trai chị, trước giờ đều không phải. Chị rốt cuộc bao giờ
mới có thể nhìn tôi như một người đàn ông? Tôi vì chị mà tham gia thi
đấu, giờ tôi muốn lấy phần thưởng! Chị sẽ không nuốt lời, đúng không?”
Nói đoạn, Nhược Phi nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô. Tiểu Hạ cảm thấy
toàn thân như bị điện giật, cơ thể hoàn toàn mềm nhũn, một chút sức lực cũng
không còn. Cô dùng hết sức đẩy cậu ra, nhưng cánh tay Nhược Phi như tôi từ
thép, kiềm chặt lấy cô, khiến cô vũng vẫy cũng không thể thoát ra được. Cô há
miệng cắn mạnh vào môi của cậu.
Nhát cắn quá mạnh, môi Nhược Phi ứa máu, nhuốm đỏ cả viền môi, miệng cô
cũng cảm thấy vị mặn tanh nồng, nhưng Nhược Phi không mảy may buông tay….
Nhược Phi ôm chặt lấy cô, kiên định nói : “Anh đã bỏ lỡ một lần, không
thể bỏ lỡ lần thứ hai. Tiểu Hạ, anh………”
Hắn yêu em 15 năm, còn anh yêu em 20 năm……….Sao em có thể biết là anh
không hiểu………
“Thần kinh!”
Tiểu Hạ phẫn nộ, giơ tay, tát cậu một phát, mắt rưng rưng. Nhìn nước mắt
của Tiểu Hạ rơi xuống, Nhược Phi cảm thấy tim như bị ai đó rạch một đường, đau
quặn lại, vội vàng buông tay…….
Tiểu Hạ nhìn tay mình tê rần, còn má cậu hằn đỏ 5 dấu ngón tay, môi bị
cắn sưng phồng, áy náy không nói ra nổi. Cô nhắm mắt nói : “Xin lỗi…….tôi coi
như cậu hôm nay uống nhầm thuốc!”
“Không phải uống nhầm thuốc. ANH YÊU EM, Phan Tiểu Hạ!”
“Cậu có hiểu “yêu” là gì không?”
“Sao em biết anh không hiểu?” Nhược Phi nén giận nhìn cô.
“Cậu đừng nói nữa…….Tôi, tôi giờ rất loạn! Coi như mọi chuyện chưa từng
xảy ra! Cậu đi ngủ sớm đi!”
Nhược Phi lặng người không nói được lời nào, còn Tiểu Hạ vội vàng đẩy cửa
chạy về phòng. Nằm trên giường, qua cửa sổ nhìn bầu trời tĩnh mịch không sao,
cô chỉ cảm thấy đầu óc rối tung. Em trai cô, cậu em trai luôn bầu bạn với cô,
hôm nay lại có thể hôn cô……
Bầu trời không sao, vì là đầu tháng nên trăng cũng ẩn náu sau đám mây
đen. Ánh trăng hiếm hoi chiếu trên người cô khiến làn da được trăng soi rọi
trắng mượt như sứ. Cô phiền não lật người, miệng thầm thì : “Thẩm Nhược
Phi……..sao lại thành ra như vậy?”
Tiểu Hạ chập chờn ngủ, tâm trạng phức tạp, miệng luôn lẩm nhẩm cái tên
đó, chỉ cảm thấy mọi việc dường như không thể quay lại như thuở ban đầu…….