Nick QQ
nhấp nháy không ngừng, thì ra, Trần Duyệt đang hỏi cô tối nay rốt cuộc mấy giờ
thì xuất phát. Tiểu Hạ ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng bảo cô nhất định sẽ đến
đúng giờ! Trần Duyệt đắc chí, gửi luôn một mặt cười, sau đó, ra lệnh Tiểu Hạ
trang điểm thật lộng lẫy để cô ấy giới thiệu mấy chàng đẹp trai cho cô. Tiểu Hạ
chỉ đành cười khổ.
Chăm
chút trang điểm tỉ mỉ tinh tế, tiếp đó là diện bộ váy dạ hội màu đen lộng lẫy
lên, cô gái trong gương bỗng chốc trở thành mĩ nhân trẻ trung xinh đẹp tới rung
động lòng người. Mặc dù, dung mạo của Tiểu Hạ không thể gọi là hoàn hảo nhất, nhưng
thân hình nhỏ nhắn, da dẻ trắng nõn tôn lên vẻ đẹp đằm thắm của cô. Khoác chiếc
áo choàng ngoài, cô hít thật sâu, sau đó đi tới khách sạn mà công ty Trần Duyệt
tổ chức dạ tiệc, cô đang dự định mượn buổi party này để thay đổi tâm trạng.
Tuy mới
chỉ tới 8h tối, song, nam thanh nữ tú đã góp mặt đông đủ tại bữa tiệc. Khi Tiểu
Hạ đang cố gắng tìm bóng dáng Trần Duyệt trong biển người, bất chợt cô nghe
thấy giọng nói vô cùng quen thuộc.
“Tiểu Hạ! Ở đây này!”
Tiểu Hạ
vừa bước vào phòng đã trông thấy một mĩ nữ áo đỏ đang vẫy tay gọi mình, nhìn kĩ
một lát, quả nhiên là Trần Duyệt. Cô mừng rỡ, vừa mỉm cười vừa bước tới chỗ
Trần Duyệt liền phát hiện ra rằng khi được trang điểm công phu, Trần Duyệt thật
sự rất đẹp!
Cô ấy
vận chiếc váy ngắn màu đỏ, chân đeo bốt nhung, những lọn tóc dài được uốn xoăn
khiến gương mặt trái xoan càng thêm nhỏ nhắn, phong cách trang điểm hài hòa ấy
khiến Trần Duyệt sang trọng quyến rũ muôn phần.
Tuy
nhiên, Trần Duyệt lại vừa cười vừa lợi dụng sờ vào lưng Tiểu Hạ, sau đó lộ ra
vẻ nham nhở : “Cậu diện đẹp như vầy, muốn phá hỏng đất diễn của tớ sao? Gái sắp
lấy chồng như cậu chẳng chịu phối hợp gì cả!”
“Lỡm vừa thôi! Cậu rõ ràng biết bản thân đẹp hơn tớ, vẫn còn cố
tình khuyến khích người ta……..”
“Hì! Dù phát giác ra mưu kế của tớ song cậu vẫn cứ ghen tức đó
thôi……”
“Biến! Ý? Thẩm Nhược Phi sao lại ở đây? Cậu cũng mời nó à?”
Tiểu Hạ
bỗng nhìn thấy hình dáng thân thuộc đang đứng cách đó không xa, tim liền đập
thình thịch, hồ nghi phẫn nộ quay sang hỏi Trần Duyệt. Trần Duyệt lúng túng thè
lưỡi : “Dù gì cũng còn thừa nhiều vé, tớ chỉ tiện thể “ới” anh bạn đẹp
trai đó một tiếng thôi mà……Cậu đừng nói! Xem anh bạn đẹp trai đó được hoan
nghênh không kìa, vừa vào cái đã có một đoàn mĩ nữ bao vây, sau này nhất định
sẽ thành “của quý” đó!”
“Đủ rồi cô! Nó á?”
Tuy
miệng tỏ ra coi thường, song mê lực của Nhược Phi, Tiểu Hạ không thể phủ nhận
cho được. Thường ngày, Nhược Phi mặc đồ giản dị dễ vận động, trông chẳng khác
gì một chàng sinh viên, nhưng hôm nay lại bận bộ âu phục đen sang trọng, khiến
cậu biến thành chàng trai tuấn tú khôi ngô. Một tay nâng cốc rượu sâm-panh, cậu
khéo léo trò chuyện với những mĩ nữ đang bám rịt lấy mình, chốc chốc lại khiến
bọn họ e ấp thẹn thùng cười đùa. Tiểu Hạ nhìn Nhược Phi như “cá gặp nước” trong vòng vây của đám mĩ
nữ, chẳng hiểu sao lại bực bội, tu luôn một nửa cốc rượu, lòng cảm thấy chua
xót kỳ lạ. Trần Duyệt quay sang hỏi cô : “Phải rồi! Chàng Uông
Dương mà cậu luôn nói là chín chắn nghiêm túc lịch sự sao không tới vậy? Hôm
nay mà cũng bận thế à?”
“Anh ấy, anh ấy tối nay có ca mổ……..”
“Haizz! Vậy sao được? Cậu nên nghĩ thông suốt một chút đi, Tiểu
Hạ! Cậu thật sự muốn cùng với anh ta sống cả đời sao?”
“Không thể à?”
“Anh ta có xe có nhà, nho nhã lịch thiệp, tiền đồ thênh thang, lại
là mối tình đầu của cậu, chẳng có gì là không tốt cả……..Nhưng, không biết tại
sao, tớ luôn cảm thấy anh ta quá thâm sâu khó dò, nếu đem ra so sánh, tớ vẫn
thích anh bạn đẹp trai Thẩm Nhược Phi của chúng ta hơn!”
“Thẩm Nhược Phi????Đừng nói bậy! Nó có bạn gái rồi đấy!”
Tiểu Hạ
kinh ngạc, cố gắng hết sức để phản bác, giọng nói của cô quá to khiến Trần
Duyệt bị dọa giật cả nảy. Trần Duyệt liếc mắt ngó xung quanh, vội vàng nói
: “Được rồi! Coi như tớ nói nhảm! Nhưng cậu cũng không cần phải hét
to thế chứ! Cậu xem kìa, ai ai cũng nhìn về phía chúng ta, mất mặt chết được!”
“Không phải là do cậu hại sao?”
Tiểu Hạ
trợn mắt với Trần Duyệt.
Cô cũng
chú ý thấy rất nhiều người đang nhìn về phía mình, lòng thầm than khổ, nhưng
vẫn cố ra vẻ không có chuyện gì. Cô lặng lẽ uống một ngụm sâm-panh, bất giác
liếc về phía Nhược Phi, lại phát hiện cậu đang cười như không cười nhìn mình,
dường như đã nghe tường tận mọi chuyện ban nãy! Mặt Tiểu Hạ bỗng đỏ ửng, lại
uống thêm một ngụm sâm-panh nữa, đột nhiên cảm thấy thẹn thùng khó tả.
Thẩm
Nhược Phi……….lại chạm mặt nữa rồi……….
Cái ôm
bất ngờ tại đài phun nước hôm đó phảng phất như mới xảy ra ngày hôm qua, hơi
thở ấm áp của Nhược Phi như vẫn còn vương vấn đâu đây, tâm trạng hồi hộp e thẹn
lúc ấy giống như cảm giác Uông Dương hôn cô lần đầu vậy. Cô không hiểu lí do
tại sao chỉ cần nhìn thấy Nhược Phi là tim lại đập thình thịch, bối rối bấn
loạn, không dám đối diện với cậu, nhưng nếu thiếu cậu ở bên lại cảm thấy nhớ
nhung da diết và càng không rõ nỗi đau dai dẳng đeo bám cô ngày đêm là do đâu?
Không,
người cô yêu là Uông Dương, Nhược Phi chỉ là em trai cô mà thôi!
Sao cô
có thể………có thể yêu Thẩm Nhược Phi???
“Tiểu Hạ! Cậu bị gì thế? Sao cứ thừ người ra không nói câu nào
vậy?”
“Đâu có đâu!”
“Ờ!” Trần
Duyệt hiển nhiên không phát hiện thấy sự kì lạ của Tiểu Hạ, chỉ tự biên tự
diễn : “Tớ nói thật đó, Nhược Phi tuy còn trẻ, lại không có kinh tế cơ
bản, nhưng tớ nhìn ra thằng bé đó rất có “tướng làm quan”________Quan trọng
nhất là cậu ta thật lòng yêu cậu. Tiểu Hạ, cậu vốn được coi là người thông
minh, tại sao trong chuyện tình cảm lại “gà mờ” như vậy? Rõ ràng cậu biết Uông
Dương…….”
“Trần Duyệt! Đừng nói nữa! Tớ xin cậu đấy! Đừng nói nữa!!!!”
Trông
thấy sắc mặt Tiểu Hạ vô cùng khó coi, Trần Duyệt biết điều liền im lặng. Bên
này, Nhược Phi luôn nhìn về phía Tiểu Hạ, Tiểu Hạ vô tình quay sang, vừa đúng
lúc đụng phải ánh mắt Nhược Phi. Nụ cười đẹp trai ngây ngất ngay lập tức nở ra
vì cô.
Thẩm
Nhược Phi……..
Làm ơn
đi! Quan hệ của chúng ta đã khó xử lắm rồi, đừng có cố tỏ ra không có chuyện gì
mà tự nhiên mỉm cười thân thiện với tôi thế!!!! Vì như vậy, tâm trạng bứt rứt
suốt một tháng nay của tôi sẽ trở nên cực kì ngớ ngẩn! Còn nữa, hôm nay bỗng
dưng lại đi mặc âu phục…….hết việc hay sao mà diện đẹp như thế để làm gì???
Tiểu Hạ
nhìn Nhược Phi rồi rủa thầm trong lòng.
“Sao lại không nghe điện thoại?”
Chú ý
thấy Tiểu Hạ ngắm mình rồi thừ người ra, Nhược Phi liền tiến tới cạnh cô hỏi
dò, ngữ khí bình tĩnh giống như đang hỏi thời tiết gần đây thế nào vậy. Tất
nhiên là Tiểu Hạ không thể giãi bày mọi suy nghĩ trong lòng cho cậu hay, chỉ
giả vờ nói : “Lúc đó tôi đi ngủ, không nghe thấy điện thoại reo!”
“6h đã đi ngủ? Thời gian vận động của cô xem ra càng ngày càng ít
đó!”
“Con gái nhiều tuổi cần phải chăm sóc sắc đẹp giữ gìn dung
nhan mà!”
“Thế sao? Chẳng trách nếp nhăn nơi khóe mắt cô lại dễ thương như
vậy!”
Dứt
lời, Nhược Phi đột nhiên áp sát, môi cậu gần như chạm vào môi cô. Tiểu Hạ giật
mình, theo bản năng lùi lại mấy bước, vừa sờ mặt vừa tức tối mắng cậu : “Thẩm Nhược Phi! Cậu
đừng có nói vớ vẩn! Tôi làm gì có nếp nhăn nào chứ??”
“Đùa thôi mà! Không buồn cười sao?”
“Chẳng buồn cười chút nào cả!!!”