“Phan Tiểu Hạ! Sao cậu lại ở đây?”
Tiểu Hạ
bước vào một quán bar, gọi mấy chai bia, đang nhắm mắt hưởng thụ tiếng nhạc du
dương thì bả vai bỗng dưng bị người ta đập cái bộp. Cô ngạc nhiên quay đầu lại
thì thấy Trần Duyệt đang cầm cốc rượu cười tít mắt nhìn cô. Tiểu Hạ vô cùng
kinh ngạc, mừng rơn ôm chầm lấy Trần Duyệt : “Sao cậu lại tới đây?”
“Đến
thăm cậu đó. Vận mệnh sắp đặt cho chúng ta hội ngộ…..”
“Bớt giỡn
đi bà! Thật sự trùng hợp vậy sao?”
“Tớ
cũng không biết! Hai hôm trước tớ đột nhiên muốn đi du lịch, không ngờ lại gặp
cậu ở đây, thế giới quả là nhỏ bé!”
“Cậu
không phải đi làm à?”
“Nghỉ
phép rồi! Tớ xin boss nghỉ phép vài hôm, nếu không cho tớ nghỉ phép, tớ sẽ từ
chức luôn, lão ta kiếm đâu ra nhân viên tài giỏi như tớ thay vào chứ?”
“Cậu
nghỉ phép? Người làm việc như điên như cậu lại nghỉ phép? Trần Duyệt, có phải
cậu bị đả kích gì không?”
Trong
trí nhớ của Tiểu Hạ, Trần Duyệt là người tham công tiếc việc, là nữ cường nhân
xếp thứ 2. Cô thật không hiểu việc gì đã khiến Trần Duyệt bỗng dưng làm tháo
binh trốn đến tận Dương Sóc xa xôi ngàn dặm này. Trần Duyệt xoa xoa thái dương
huyệt : “Đừng hỏi nữa, cậu thật là lắm chuyện………Còn cậu sao lại đến được đây?”
“Tớ bay
cùng Thẩm Nhược Phi!”
“Wa!
Tiến triển nhanh thế?” Trần Duyệt mờ ám chọc Tiểu Hạ.
“Đừng
nói linh tinh!”
“Tiểu
Hạ, hai người có phải……….”
“Trần
Duyệt! Cậu đừng có nói linh tinh nữa, còn như thế là tớ cạch chơi cậu luôn đó!”
Tiểu Hạ
tức tối lườm Trần Duyệt, Trần Duyệt mỉm cười xem nhẹ cái lườm đó, mắt thấy Tiểu
Hạ định giơ móng vuốt ra cấu, vội vàng cười hì hì xin tha mạng. Thế là hai mĩ
nữ mỗi người một tâm trạng, sầu đời uống rượu, uống đến lúc đầu óc mụ mị, quay
cuồng.
“Xem ra
uống nhiều quá rồi……..”
Tiểu Hạ
cảm thấy đầu đau như búa bổ, nhưng tình hình của Trần Duyệt còn tệ hơn, Trần
Duyệt xiêu xiêu vẹo vẹo định lên sân khấu cướp cái mic trong tay ca sĩ đang
diễn để hát một bài, Tiểu Hạ liều mình ôm chặt lấy cô. Tiểu Hạ hận mình để cho
Trần Duyệt uống quá chén, rước thêm phiền phức, cô nhẹ giọng khuyên bảo : “Trần
Duyệt, muộn lắm rồi, chúng ta về thôi!”
“Không
uống một chầu nữa sao?”
“Nghe lời
tớ!”
“Tiểu
Hạ, tớ buồn lắm……….cái tên khốn đó…….”
Trần
Duyệt nói đoạn, dùng tận lực ném mạnh chai rượu xuống sàn, ôm chặt lấy Tiểu Hạ
khóc rống lên. Tiểu Hạ tay chân luống cuống, xấu hổ cực độ, chỉ cảm thấy mọi
con mắt đều đổ dồn về phía mình. Cô lúng túng an ủi Trần Duyệt, định dìu cô đi
về nhưng bản thân yếu ớt, đỡ thế nào cũng không lên, đành phải gọi điện cho
Nhược Phi.
“Thẩm
Nhược Phi……..”
“Phan
Tiểu Hạ! Chị đang ở đâu thế? Sao lại ồn như vậy?”
“Tôi
đang ở bar…….cậu có thể đến đây một lát được không……….?”
“Chị
xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không
phải tôi……….là…………”
“Quán
bar đó tên gì? Chị đợi tôi một lát!” Nhược Phi cắt ngang lời Tiểu Hạ.