Nhược
Phi không ngờ Tiểu Hạ lại đột nhiên nhắc tới chủ đề này nên có chút sững người.
Tiểu Hạ
uống một ngụm trà chanh, nghịch nghịch cái cốc trong tay, cười gian : “Theo tôi
điều tra thì cậu lên mạng chỉ đọc tin tức chứ không hề chat chit gì cả, cho nên
chắc 100% là không có bạn gái. Mẹ tôi mấy ngày trước bảo tôi mối lái cho cậu,
để cậu bớt cái tính lêu lổng, phóng đãng lại, cậu thấy thế nào?”
“Cái gì
mà thấy thế nào?”
“Cậu có
muốn tôi làm mai cho không? Thích type chín chắn thì tôi sẽ giới thiệu đồng
nghiệp cho, thích type trẻ trung xinh đẹp thì tôi sẽ giới thiệu đệ tử cho, tóm
lại, cái khác thì tôi không có chứ nữ đồng bào là vô số kể! Nói xem, cậu thích
type gì?”
Tiểu Hạ
càng nói càng hưng phấn, đa phần đã có ý định đem Nhược Phi ra chào hàng rồi.
Nhược
Phi liếc cô một cái, uống ngụm cà phê, nói : “Đàn bà quả nhiên rỗi hơi!”
“Là tôi
quan tâm tới cậu, OK? Nói thật là chúng ta quen biết lâu như vậy, ngoài Chu Cầm
ra, không hề thấy cậu gần gũi với cô nào khác cả. Cậu có thật là đối với con
gái……..”
“Phan
Tiểu Hạ, chị đừng lo việc bao đồng nữa, chỗ này của tôi đã có một người rồi!”
Nhược
Phi chỉ ngón tay vào vị trí quả tim, nét mặt nghiêm túc dưới ánh nến lung linh
càng làm tăng thêm vẻ tuấn dật phi phàm. Tiểu Hạ bị vẻ mặt nghiêm trang của cậu
dọa cho thất thần, trong lòng bỗng dưng dấy lên cảm giác chua xót. Vân vê cái
cốc : “Tôi biết ngay là cậu khẳng định có bí mật……Người đó là ai, tôi có quen
không?”
“Chị
nói xem?” Nhược Phi phản lại.
“Tôi
làm sao biết được! Cậu cũng thật là! Tôi đã đem chuyện tình của mình kể hết cho
cậu rồi mà cậu chẳng bao giờ hé răng đề cập tới chuyện của chính cậu gì cả! Chả
công bằng gì cả!”
Tiểu Hạ
lẩm nhẩm nói, tâm trạng đặc biệt không tốt. Nhược Phi nhìn cô hỏi : “Không vui
à?”
“Cậu
rốt cuộc thích ai?” Tiểu Hạ cố chấp hỏi.
“Chị
thật sự muốn biết?” Nhược Phi cười như không cười.
“Tôi…..”
Tiểu Hạ
không hiểu tại sao khi Nhược Phi chăm chăm nhìn mình thì tim lại đập loạn xạ.
Một mặt cô hi vọng Nhược Phi sớm tìm được hanh phúc thuộc về riêng mình, mặt
khác, vì Nhược Phi có bí mật riêng mà không nói với cô khiến cô khó chịu. Đương
lúc cô định gật đầu hỏi Nhược Phi thích ai thì điện thoại reo. Cô nhìn số lạ
hiện trên màn hình, tự nhủ là ai gọi mình, ấn nút trả lời, cô “A lô” một câu
nhưng đầu bên kia không thấy động tĩnh gì.
“A lô!
Xin hỏi ai đấy ạ?”
Tiểu Hạ
nghi cảm, hỏi lại một câu nhưng chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề từ đầu bên kia.
Cô thầm rủa định tắt máy thì nghe thấy giọng đàn ông rất quen thuộc vang lên.
“Tiểu
Hạ! Em đang ở đâu?”
Nghe
thấy giọng nói đó, Tiểu Hạ phút chốc cảm thấy tim mình đóng băng lại. Cô muốn
cười, cười thật to nhưng miệng lại đắng tới không mở lời được.
Đầu bên
kia, Uông Dương dường như than nhẹ một tiếng : “Anh xin Cố Mẫn rất nhiều lần,
cuối cùng cô ấy mới cho anh số điện thoại của em. Tiểu Hạ sao em không nói với
anh rằng em luôn ở thành phố S? Sao em lại luôn trốn tránh anh? Em……hận anh,
ghét anh vậy sao?”
Tiểu Hạ
nắm chặt chiếc điện thoại, không trả lời.
“Đêm
nay trăng rất đẹp, khiến anh hồi tưởng lại rất nhiều hồi ức khi xưa. Anh rất
nhớ em, Tiểu Hạ……..Gặp anh một lát được không? Anh đợi trước cổng nhà em, nếu
em bằng lòng thì hãy xuống lầu gặp anh!”
“Uông
Dương, anh đừng có cố chấp nữa, tôi không ở thành phố S, hơn nữa, tôi và anh
chẳng có liên quan gì đến nhau cho nên chẳng cần phải gặp gỡ gì hết!” Tiểu Hạ
nói.
“Anh sẽ
đợi em!”
“Tùy
anh!”