Tuy
Nhược Phi nhỏ tuổi hơn Trần Duyệt, bình thường luôn tươi cười nhưng khi mặt mũi
cậu sa sầm lại thật sự khiến Trần Duyệt thót tim. Trần Duyệt nuốt nuốt nước
bọt, phút chốc đã đem Tiểu Hạ đi bán luôn rồi: “Hôm nay cậu ấy gặp Uông Dương”
“Sau đó
uống say đến thế này?”
“Ừ”
“Được
rồi……….cảm ơn chị, việc còn lại giao cho em là được rồi”
Dứt
lời, Nhược Phi bế Tiểu Hạ say bí tỉ lên, không chút khách khí đóng sầm cửa lại.
Trần Duyệt biết Nhược Phi đang tức giận, cô không để ý tới hành động vô lễ của
cậu, ngồi dậy đi về.
Lúc
này, Tiểu Hạ đang nằm trên giường cười hì hì với Nhược Phi : “Thẩm Nhược Phi,
tôi gặp anh ấy rồi, tôi không kiềm được giận, tức lên làm càn rồi, thật là ngốc
mà………”
“Chị
vốn luôn ngốc mà!” Nhược Phi ngồi bên giường, buồn rầu nói.
“Mười
lăn năm rồi, từ thời cấp 2 gặp nhau lần đầu, tôi đã thầm yêu anh ấy, tôi yêu
anh ấy 15 năm rồi! Nhưng anh ấy lại không cần tôi………Không cần tôi nữa …….”
Tiểu Hạ
ôm chặt lấy cổ Nhược Phi, đột nhiên khóc òa lên trong lòng cậu. Nhược Phi bình
thường vốn mắc bệnh sạch sẽ, nhưng khi nước mắt Tiểu Hạ rơi trên lồng ngực cậu,
cậu chỉ cảm thấy con tim rất mềm yếu..rất rất…mềm yếu tới mức có thể tan chảy
thành làn nước xuân. Cậu vuốt tóc Tiểu Hạ, nâng mặt cô lên, từng câu từng chữ
hỏi : “Đau đến vậy sao?”
“Ừ”
“Phan
Tiểu Hạ, hắn có đáng không?”
“Cậu
hiểu cái gì? Cậu có biết cảm giác khi yêu một người trọn vẹn 15 năm không?”
“MƯỜI
LĂM NĂM thôi phải không?” Nhược Phi cười lạnh, sắc mặt nhợt nhạt : “Chị
làm sao biết tôi không có cảm giác đó?”
“Cậu
không hiểu đâu!”
“Chị
làm sao biết tôi không hiểu?”
“Thẩm
Nhược Phi, tôi mệt rồi……….Tình yêu quá đau khổ………cho nên tôi tuyệt đối không để
mình yêu ai nữa……. tuyệt đối không yêu nữa…….”
Tiểu Hạ
lầm rầm nói, sau đó dần dần chìm vào giấc ngủ trong lòng Nhược Phi. Nhược Phi
vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nói : “Em làm sao biết tôi không hiểu? Hơn
ai hết tôi hiểu rõ cảm giác yêu một người nhưng không thể nào nắm bắt
được người ấy………Phan Tiểu Hạ”
Sáng
hôm sau, Tiểu Hạ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, người cứ lả đi, nhưng cô chỉ còn
cách cố gắng gượng đi tới trường. Tan giờ dạy, cô nhìn thấy từng đám học sinh
thi nhau tụ họp bên xe của trường, kỳ lạ hỏi : “Đây là đi đâu vậy?”
“Đi
kiểm tra sức khoẻ! Cô Phan không nhận được thông báo sao?”
“Hình
như có việc này………Đi khám ở bệnh viện trường mình sao?”
“Hôm
nay đi khám ở bệnh viện nhân dân số 2!”
“Bệnh
viện số 2? Tại sao?” Tiểu Hạ giật mình.
“Là do
có cô giáo nói bệnh viện trường mình thiết bị cũ hết rồi, khám không ra bệnh,
cho nên muốn thay bệnh viện khác khám xem sao. Bỏ đi!Có thay đổi bệnh viện cũng
không mất gì mà”
Các
thầy cô đều xôn xao bàn tán, còn Tiểu Hạ chỉ cảm thấy như có sét đánh ngang
tai. Cô không ngờ rằng gặp gỡ hôm qua chỉ mới là bắt đầu, hôm nay còn có tiết
mục càng đặc sắc hơn đang đợi mình!
Bệnh
viện số 2! Uông Dương đang làm ở đó……..Lẽ nào không thể tránh được tình huống
tréo ngoe này?
“Cô
Phan, cô sao vậy? Sắc mặt sao khó coi như vậy?”
“Không
sao. Chắc là do hạ đường huyết thôi……..Không sao đâu!”