Cô đâu
dám nói buổi xem mặt bị tên nhóc Nhược Phi dở hơi biết bơi kia phá tan nát rồi,
chỉ thầm mong Chủ Nhiệm không truy cứu nữa thôi. Chủ Nhiệm hiển nhiên chưa thấy
phản hồi gì từ bên kia nên tự biên tự diễn : “Bố mẹ cậu ta đều là quan chức,
điều kiện của cậu ta cũng rất tuyệt, Tiểu Hạ, em đừng bỏ lỡ cơ hội trời cho
này. Em cũng 28 rồi chứ ít ỏi gì, không đi lấy chồng định làm “gái già” hay
sao? Bố mẹ em là bạn tốt của chị, họ ủy thác chị giới thiệu cho em, chị cũng
tận lực rồi, sao lại không thành chứ? Em đấy, đừng có mà đòi hỏi cao quá, kết
hôn là phải thực tế, cái gì mà “Tình yêu sét đánh” ấy, chỉ dành cho lũ trẻ
thôi. Nếu như đối phương không gọi điện thì em chủ động gọi cho người ta. Nhớ
lúc xưa chị………”
“Chủ
Nhiệm! Em sẽ cố gắng ạ!”
Tiểu Hạ
vừa thấy Chủ Nhiệm lại ca bài “Năm tháng thanh xuân tràn đầy sinh lực” muôn
thuở, vội vàng cắt đứt lời của chị ta.
Đúng là
cô ngót nghét 28 rồi, cho dù có dùng đồ trang điểm cao cấp, spa, tập luyện thân
thể thì son phấn chỉ làm cho khí sắc tươi tắn hơn thôi chứ không bì lại tuổi 20
tràn trề sức sống được. Bố mẹ Tiểu Hạ cũng coi như tiến bộ nhưng thấy con gái
bảo bối tuổi tác dần dần tăng lên cũng lộ ra tia lo lắng, đại khái là sợ con
gái ngoan mải miết làm việc đến quên cả mình sắp sửa thành “gái già” mà không
hay.
Tiểu Hạ
hoàn toàn không cự tuyệt lại cha mẹ và đồng sự vì cô mà sắp xếp cơ hội xem mặt,
cho dù có cùng đối phương không hợp đi nữa, hay không liên lạc nữa đều không
đến mức độ giận cá chém thớt với người ta. Cô hiểu rằng ngần này tuổi đầu tìm
được người đàn ông tốt còn khó hơn trúng số, cũng chẳng kỳ vọng xem mắt gặp
được một nửa khiến mình đỏ mặt tía tai tim đập thình thịch, chỉ cần đối phương
có công ăn việc làm ổn định, thân thế trong sạch, mặt mũi không đến mức khó coi
là được.
Tình
yêu đều là thứ xa xỉ trong đời thiếu nữ, giờ cô không muốn mà có muốn cũng
không được. Học giả tâm lý nói rằng thời kỳ thăng hoa của tình yêu chỉ có nửa
năm, với thứ tình cảm theo đuổi hư vô mù mịt thà rằng đi quan tâm xem siêu thị
bao giờ lại đại hạ giá còn tốt hơn.
“Đứa
trẻ này……….”
Chủ
Nhiệm mới thao thao bất tuyệt được một nửa đã bị Tiểu Hạ cắt đứt, không khỏi
cảm thấy bực bội, chỉ hận một nỗi không thể lên lớp cho cô vài bài. Chính lúc
này di động Tiểu Hạ reo lên, Tiểu Hạ vừa bật máy đã nghe thấy chất giọng khàn
khàn nhưng đầy từ tính : “Tiểu Hạ, hôm nay em có việc không về ăn cơm, đồ ăn
trong tủ lạnh chị hâm lên là được”
“Cậu
sao không về ăn cơm, công việc bận rộn quá à?”
“Ừ”
“Ok,
tôi biết rồi, bye”
“Bye”
Gác
máy, Chủ Nhiệm lại tiếp tục thuyết giáo Tiểu Hạ còn Tiểu Hạ nghe tai này lọt
sang tai kia, chỉ cảm thấy mặt cười nhiều đến cứng ngắc ra rồi. Tan giờ về nhà,
cô một mình cô đơn lẻ loi ăn cơm, cảm thấy thiếu thiếu gì đó, tẻ nhạt vô vị.
Khi
Nhược Phi ở nhà, cô thường chê cậu nhộn, nhưng khi cậu vắng nhà là lại cảm thấy
cô đơn. Xem ra con người là loài động vật rất khó thỏa mãn. Ăn cơm xong, Tiểu
Hạ vô cùng chán ngán xem phim, thỉnh thoảng ngó ngó đồng hồ, chỉ cảm thấy thời
gian trôi sao chậm vậy. Đến 8h mà Nhược Phi vẫn chưa về, Tiểu Hạ cuối cùng ngồi
không yên được nữa rồi. Cô nhớ rõ Nhược Phi lúc nhỏ chỉ cần vẽ tranh là quên cả
cơm nước, nên không khỏi cảm thấy lo lắng.
Tên
nhóc này không phải vẽ đến xuất thần quên cả ăn cơm đấy chứ? Bỏ đi, dù gì phòng
làm việc của cậu ta cũng gần, đi xem xem sao. Cô phụng chỉ chăm sóc Nhược Phi
lại thường xuyên ăn cơm Nhược Phi nấu, cũng nên thỉnh thoảng báo đáp đôi chút
mới phải đạo.