Nghỉ đông đến, hai người thu dọn xong thì xách theo bọc lớn bọc nhỏ vội vàng về thôn. Mặc dù thành phố tương đối phồn hoa, trường học cũng rất thú vị, thế nhưng qua một thời gian dài, cả hai đều rất nhớ nhà, nhớ thôn.
Cũng không hiểu vì sao, rõ ràng thôn nhỏ nghèo khó, không phải đất đen thì chính là cát vàng, nhưng ở đó lại khiến người ta an tâm tự tại.
Trước đây mỗi lần về nhà vào kỳ nghỉ tháng bà ngoại đều sẽ nói Lâm Đông Đông gầy, sau đó bắt cậu ăn nhiều thêm trứng gà. Trứng hấp, trứng tráng, trứng luộc, mỗi bữa phải mấy quả, gà mái trong nhà cũng đẻ không kịp.
Thế nhưng mùa đông này gà mái không đẻ trứng, bà ngoại ghi nhớ phải bồi bổ Lâm Đông Đông, làm thịt con gà trống nuôi hơn nửa năm nay, hầm với khoai tây, mùi hương thơm phức từ trong nồi sắt bay ra khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Bà ngoại nghĩ đến Tưởng Hải Dương, mặc dù biết tiệm tạp hóa nhà người ta không thiếu cái gì, nhưng bà vẫn bảo Lâm Đông Đông đi gọi Tưởng Hải Dương, buổi tối đến ăn thịt gà.
Tưởng Hải Dương hí ha hí hửng đến, còn mang cho bà ngoại hai lon sữa mạch nha, nói là có người cho nhà hắn.
Bữa ăn rất náo nhiệt, bà ngoại gắp thịt gà cho Lâm Đông Đông với Tưởng Hải Dương, Tưởng Hải Dương lại gắp cho bà với Lâm Đông Đông, Lâm Đông Đông cũng sẽ gắp thịt gà cho bà với Tưởng Hải Dương. Bữa cơm này, mệt nhất chính là thịt gà!
Sắp đến tết, những người đi làm ăn xa cũng lục tục về thôn. 27, 28 tháng chạp, Lưu Chấn với Tiểu Ngũ cũng về.
Gần nửa năm không gặp, hai người đều khác xưa nhiều, nhìn chững chạc hơn trước, nói chuyện còn rất ra dáng. Nhưng mấy tên nhóc nghịch bùn với nhau từ nhỏ, nói chưa được mấy câu đã lộ nguyên hình.
Lưu Chấn vỗ ngực khoe khoang, tài nấu nướng hiện giờ của mình cực kỳ đỉnh. Chờ hôm nào đến nhà cậu ăn một bữa để cậu bộc lộ tài năng cho đám người mở mang tầm mắt!
Cuối cùng, cơ hội đựng chứng kiến tay nghề của đầu bếp nhà Lưu Đại rất nhanh đã đến.
Ngày mùng bốn, Lưu Chấn mời mọi người buổi tối tới nhà cậu ăn cơm, cậu muốn tự thân xuống bếp nấu mấy món chiêu đãi!
Tưởng Hải Dương dẫn theo Lâm Đông Đông, Tống Dương, Tiểu Ngũ cùng Điền Thu Sinh sớm đến nhà Lưu Chấn muốn nhìn xem đầu bếp có khoác lác hay không.
Thế nhưng chưa nói đến mùi vị, ít nhất Lưu Chấn vẫn làm rất ra dáng. Một tay đảo muỗng một tay thả gia vị, thật sự rất có tác phong của đầu bếp. Truyện Hot
Lưu Chấn làm tổng cộng sáu món, gần như đã tận dụng hết nguyên liệu có trong nhà. May mà giờ là tết, đồ tích trữ tương đối nhiều. Nếu mà lúc bình thường, dù muốn nấu sáu món cũng không dễ, người ta bảo không bột đố gột nên hồ mà!
Tưởng Hải Dương gắp cho Lâm Đông Đông một đũa hành tây xào thịt với thì là. Nhưng mà trên đĩa hơn phân nửa là hành tây, thịt chỉ lác đác mấy miếng nhỏ.
Lâm Đông Đông ăn một miếng, gật đầu nói" "Ngon lắm, vị giống như xiên nướng vậy."
Tưởng Hải Dương cũng ăn một miếng, cười nói với Lưu Chấn, "Được lắm, không uổng công học."
Bọn Tống Dương với Tiểu Ngũ đều sớm hạ đũa, vui vẻ nếm từng món một.
"Lưu Chấn tay nghề mày đỉnh thật," Tống Dương ăn một miếng đậu hũ khô xào ớt, nhai nhồm nhoàm nói, "Có thể đến nhà ăn trường tao nấu được rồi đó."
Lưu Chấn đắc ý hất cằm, "Ba tao nói, chờ tao học thành tài sẽ mở quán cơm trên trấn cho tao."
"Được mày, mày nhớ, chăm chỉ luyện tập!" Tiểu Ngũ bỏ hai hạt lạc vào miệng, "Đến, đến lúc đó, tao ở trên trấn cắt, cắt tóc, thì đến chỗ, chỗ mày ăn cơm!"
Tưởng Hải Dương lúc nãy nghĩ tới hỏi Tiểu Ngũ, "Cái đầu lông vàng kia của mày sao không còn nữa?"
Tiểu Ngũ xua tay, nghiêm túc nói, "Không, không hợp mốt nữa. Nghề, nghề này của bọn tao phải, chạy theo mốt!"
Lâm Đông Đông cười hỏi, "Vậy bây giờ đang là mốt gì?"
"Thì là ~" Lưu Chấn nhìn tới nhìn lui mái tóc của Tiểu Ngũ, vất vả mới nặn ra được một từ để hình dung, "Giống như quỷ đại đầu!"
Tiểu Ngũ quýnh lên thì càng nói lắp tợn, mặt nghẹn đỏ rần, "Mày, mày thì biết, biết cái gì! Đây là, là kiểu tóc của Đạo, Đạo Minh Tự trong phim, 'Vườn sao băng'!"
Mọi người cười suýt ngã ra đất!
'Vườn sao băng' là bộ phim truyền hình Đài Loan được chiếu dạo gần đây, diễn viên trong phim rất đẹp, người trẻ tuổi đều thích xem. Đặc biệt là bốn chàng trai trong phim đều để tóc cầu kỳ, nhìn cực kỳ ngầu.
Thế nhưng mọi người nhìn trái nhìn phải cái đầu dẹt của Tiểu Ngũ, không thấy giống Đạo Minh Tự ở chỗ nào, người ta thì đẹp trai bao nhiêu, lại nhìn mái tóc so le dài ngắn không đều của Tiểu Ngũ, hệt như cái ổ gà!
Tiểu Ngũ đỏ mặt tía tai cãi nhau với bọn họ, mấy người cười đùa vui vẻ giống như trở lại những ngày tháng vô tự lự hồi cấp hai.
Ăn được một nửa, Lưu Chấn bỗng nhiên đề nghị uống bia. Đều là người lớn rồi, ăn mỗi cơm thì thú vị gì, cần phải thêm chút men rượu!
Tống Dương luôn là con thiêu thân đầu tiên hưởng ứng mấy cái đề xuất của Lưu Chấn, cậu ta mặt mày gian xảo hỏi, "Nhà mày có bia không?"
"Có!" Lưu Chấn mang giày xuống giường, "Trước tết ba tao có sang nhà Tưởng Hải Dương xách một két bia về, ở trong phòng, tao đi lấy."
Tiểu Ngũ có chút lo lắng, "Uống, uống ở nhà mày thế này có, có được không?"
"Sao không được!" Lưu Chấn trợn mắt, "Chúng ta đều đã 18 rồi, tao ở ngoài cũng từng uống hai lần rồi, ba tao không nói gì, tất niên tao còn uống với ba tao hai lon đấy! Bọn họ đang ở ngoài nhà, để tao đi nói với ba tao một tiếng."
Lúc này Điền Thu Sinh đang ngồi một bên ăn lạc, mặt không biểu tình nói, "Tao 17."
Lâm Đông Đông cười hì hì nói: "Tôi cũng 17."
Tưởng Hải Dương ngồi cạnh Lâm Đông Đông, cười xoa xao gáy cậu.
Trong nhóm 6 người, Điền Thu Sinh với Lâm Đông Đông là nhỏ tuổi nhất, còn bọn Tưởng Hải Dương đều đã 18.
"17 cũng không còn là con nít nữa!" Tống Dương đẩy Lưu Chấn, "Nhanh đi nhanh đi, nhanh xách bia lại đây."
Bia còn hơn nửa két, Lưu Chấn lấy ra đếm, 18 chai.
Hắn nhìn mấy người nói, "Vừa khéo, mỗi người 3 chai!"
"Không được," Tưởng Hải Dương lập tức lên tiếng, "Đông Đông không thể uống."
Bọn Lưu Chấn Tống Dương gần như đồng thanh hỏi, "Tại sao cậu ấy không thể uống?"
"Cậu ấy không uống được!" Tưởng Hải Dương cười mắng, "Đừng nhiều lời!"
Tiểu Ngũ sắp trợn tròn con ngươi, "Người ta, Lâm, Lâm Đông Đông, còn chưa, chưa nói cái gì đấy!"
Lâm Đông Đông tiếp lời, "Tôi thật sự không uống được, hồi ở trường có uống một lần, bị ói ra hết."
Tiểu Ngũ kinh ngạc, "Bọn mày ở, ở trường, còn, còn uống rượu?"
Lâm Đông Đông cười hì hì, "Đi với bạn cùng phòng ra ngoài ăn cơm."
"Không được," Tống Dương không tha thứ, "Ở trường còn uống vậy mà về nhà lại không thể?"
"Mày muốn kiếm chuyện đúng không?" Tưởng Hải Dương duỗi chân đá cậu ta một cái dưới bàn, "Tao uống thay cậu ấy được chưa?"
Lưu Chấn đứng dậy chống nạnh nói, "Mày dựa vào cái gì mà uống thay cậu ấy? Thật sự coi cậu ấy thành vợ mình rồi à?"
Lâm Đông Đông vội vàng nói, "Được rồi, tôi uống tôi uống."
"Không được," Tưởng Hải Dương kéo Lâm Đông Đông ra phía sau lưng, hất cằm nói với Lưu Chấn, "Đưa cho tao sáu chai, tao uống."
"Đừng!" Lâm Đông Đông gấp gáp túm lấy ống tay áo Tưởng Hải Dương, "Đừng uống nhiều như thế."
Cậu từ trước tới giờ chưa từng thấy Tưởng Hải Dương uống bia hay rượu, bây giờ uống một lần sáu chai, cậu sợ Tưởng Hải Dương sẽ uống đến chết mất!
"Không sao," Tưởng Hải Dương vỗ lưng cậu, dịu dàng nói, "Hồi còn bé anh đã từng uống rượu rồi, anh uống được, yên tâm đi."
Hồi còn bé bọn Tưởng Hải Dương Lưu Chấn nhân lúc người lớn không ở nhà thì lén mở rượu uống, chủ yếu là thấy người lớn đều uống nên bọn họ cũng muốn nếm thử xem vị như thế nào. Kết quả chỉ mới một ngụm đã nhăn mặt, vừa đắng vừa cay, cực kỳ khó uống!
Từ đó về sau Tưởng Hải Dương không uống lần nào nữa, nhưng hắn tự nhận không thành vấn đề. Dù sao ba hắn uống rượu như uống nước lã, hắn chắc chắn cũng vậy, người ta nói hổ phụ không sinh khuyển tử mà!
"Được được được!" Tống Dương hối Lưu Chấn nhanh lấy ly lên, "Vậy để nó đại diện nhà Lâm Đông Đông, hôm nay không uống không được!"
Điền Thu Sinh cầm lấy một chai bia đổ ra ly, giương mắt nhìn hai người ngồi đối diện một cái.
Lâm Đông Đông vừa suốt ruột lo lắng khuyên Tưởng Hải Dương đừng uống nhiều như vậy có được hay không, Tưởng Hải Dương nhỏ giọng dỗ dành cậu, nói sẽ không sao, ánh mắt đong đầy dịu dàng.
Điền Thu Sinh thu lại ánh mắt, bưng chén lên uống một hớp, bị sặc đến ho khan.
"Chậc, chậc, chậc, mày vội gì chứ!" Lưu Chấn vội vàng ngăn Điền Thu Sinh lại, cậu ta ngồi xuống bàn cơm, "Nào, đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau uống, các anh em, cạn ly."
"Đúng," Tống Dương bưng ly lên, "Ly đầu tiên Lâm Đông Đông cũng uống đi?"
"Đệt!" Tưởng Hải Dương cười mắng một tiếng, đưa ly của mình đến bên môi Lâm Đông Đông, thấp giọng nói, "Chỉ nhấp môi một cái là được!"
Lâm Đông Đông vội vàng đỡ ly uống muốn hớp lớn, nghĩ như vậy có thể giảm gánh nặng cho Tưởng Hải Dương một chút!
Cậu uống vội vàng cuối cùng bị sặc, bia không kịp nuốt chảy theo khéo miệng xuống.
Tưởng Hải Dương nhanh chóng để ly bia xuống, vỗ lưng giúp cậu, giơ tay lên lau miệng cậu mềm giọng oán giận nói: "Em cẩn thận một chút, bị sặc rồi đúng không?"
Tống Dương nhìn mà lắc đầu than thở, "Tưởng Hải Dương, tao nói chứ mày thiếu người yêu quá rồi hay gì! Mày muốn kiểu nữ sinh nào, trường tao có nhiều gái đẹp lắm, để tao giới thiệu cho!"
Tưởng Hải Dương quay đầu mắng cậu ta, "Chim cút!"
Mấy người bắt đầu uống, cười nói vui vẻ, hết ly này đến ly khác.
Lâm Đông Đông ngồi một bên cứ nhìn chằm chằm Tưởng Hải Dương, cẩn thận rót bia cho hắn, mỗi lần rót đều run rẩy.
Qua mấy lượt bia mặt Lưu Chấn với Tiểu Ngũ đã đỏ chót lên, bắt đầu khoác lác những chuyện thú vị mà mình từng gặp từng trải ở bên ngoài.
Tống Dương cũng trở nên hưng phấn hơn, giọng nói vô thức to lên.
Điền Thu Sinh thì không khác gì lúc không uống, vẫn ngồi ủ rũ một chỗ nói được đôi câu. Chỉ có điều ánh mắt càng ngày càng thẳng, luôn nhìn chăm chú Tưởng Hải Dương ngồi đối diện.
Tưởng Hải Dương thì ngược lại, mặt hắn không đỏ lên mà càng uống thì càng có chút trắng.
Một mình hắn uống sáu chai nên mấy người còn lại đều uống chậm rãi, chờ hắn.
Lâm Đông Đông nhìn sắc mặt của hắn, lo lắng đến suốt cả ruột, tưởng hắn sắp ngất, cậu kéo tay hắn nhỏ giọng nói, "Anh thấy sao rồi, đừng uống nữa."
"Anh không say," Tưởng Hải Dương gắp một đũa đậu hũ khô xào ớt đút cho Lâm Đông Đông, dịu dàng nói, "Em đừng lo, anh không sao."
Hai người kề sát nhau, gần đến mức hơi thở phả lên mặt đối phương. Nhưng những người còn lại đã uống đến ngất ngây, nên không ai chú ý tới bọn họ.
Chờ đến khi chai thứ 3 của bọn Lưu Chấn Tống Dương chạm đáy, cả đám gần như say đến 7,8 phần.
Cảm đám há miệng thè lưỡi, nói chuyện lè nhè, Điền Thu Sinh xuống giường ra ngoài đi tiểu cũng chân nam đá chân chiêu.
Lưu Chấn với Tống Dương lảo đảo chơi trò kéo búa bao tranh nhau mấy hạt lạc cuối cùng trong đĩa.
Tưởng Hải Dương ôm cổ Lâm Đông Đông, gần như một nửa cơ thể đè hết lên người cậu.
Hắn lúc này đã uống hết 5 chai, có hơi choáng.
Tiểu Ngũ vẫn luôn nghĩ đến chuyện phải bộc lộ tài năng, cậu loạng choạng xuống giường, muốn đi tìm kéo, trong miệng thì thào sẽ cắt tóc cho Lâm Đông Đông.
Thế nhưng không đợi Tưởng Hải Dương mắng, đã nghe thấy một tiếng rầm, Tiểu Ngũ biến mất không thấy đâu!
Nhà của Lưu Chấn thuộc dạng lớn, bọn họ ở nhà sau uống rượu. Cuối phòng có một cái hầm, hầu như nhà nào trong thôn cũng đều có cái hầm như này, rộng tầm hai thước, cao khoảng hai mét. Mùa đông dùng để trữ bắp cải, khoai tây, mùa hè thì để một ít đồ cần ướp lạnh như dưa hấu rau củ quả, để ở trong sẽ mát, còn cả nước đá cho trẻ con uống cũng để ở đây.
Nhưng mà nắp hầm nhà Lưu Chấn bị thiếu mất một tấm ván che quên chưa sửa. Tiểu Ngũ lảo đảo đi tới, dẫm trúng chỗ không có ván che, cuối cùng ngã thẳng xuống.