Tình Yêu Thôn Quê

Chương 57: Chương 57




Nhà tắm công cộng cách trường học rất gần, đi qua một ngõ nhỏ là đến.

Lúc hai người đi từ trong nhà tắm ra ngõ nhỏ đã không còn thấy một ai, bên cạnh trường học là khu dân cư, xung quanh cũng không có tụ điểm ăn chơi, cho nên cứ đến tối trên đường rất vắng người.

Tưởng Hải Dương ngồi xổm ôm lấy đùi Lâm Đông Đông, ngửa đầu tha thiết dỗ dành người, “Đông Bảo Nhi, anh sai rồi, anh đảm bảo, từ nay về sau sẽ không bao giờ làm vậy nữa, anh hứa!”

Lâm Đông Đông lúc nãy thật sự đã bị dọa cho phát khiếp, trái tim đến giờ vẫn treo lơ lửng trên cuống họng!

Vốn là bị Tưởng Hải Dương làm cho run chân, lại bị dọa một trận như vậy, bây giờ bước chân của cậu liêu xiêu như đang bay.

Lâm Đông Đông cúi đầu nhìn Tưởng Hải Dương, thật sự rất muốn đập đầu vào tường chết quách đi!

Tại sao cậu lại không thể chống lại sự dụ dỗ của cái tên khốn kiếp này được chứ, chỉ cần Tưởng Hải Dương hôn hôn sờ sờ cậu một chút, cậu sẽ ngay lập tức không phân biệt được phương hướng!

Lâm Đông Đông ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, muốn ngắm sao nghĩ về chuyện cuộc sống.

Thế nhưng thành phố đâu đâu cũng có đèn đường, không thể nhìn thấy dải ngân hà choáng ngợp như trong thôn. Haiz!

Tưởng Hải Dương thấy cậu không lên tiếng chỉ liên tục ngửa đầu nhìn trời mà thở dài, còn tưởng cậu đang rất tức giận.

“Đông Bảo Nhi ~” Tưởng Hải Dương ôm lấy đùi Lâm Đông Đông lắc lắc, mềm giọng dỗ dành, “Em đánh anh đi, đánh đến khi nào em hết giận thì thôi. Đừng ngó lơ anh mà? Đông Bảo Nhi, đừng ngó lơ anh.”

Dáng vẻ Tưởng Hải Dương hệt như con chó vàng trong thôn, Lâm Đông Đông không kìm được mà bật cười.

“Em là giận bản thân mình.” Lâm Đông Đông vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Tưởng Hải Dương, bất đắc dĩ nói: “Anh chỉ cần thân mật với em một chút em đã lập tức không khống chế được...”

Tưởng Hải Dương vừa vui vẻ lại vừa đắc ý, hắn ôm lấy đùi cậu bế cậu lên cao, xoay vòng quanh, ngửa mặt lên ngọt ngào kêu: “Đông Bảo Nhi, Đông Bảo Nhi ~”

“Nhanh thả em xuống,“ Lâm Đông Đông vịn lấy bả vai hắn, “Lúc nãy mới hứa không làm vậy nữa xong, bây giờ đang ở bên ngoài đấy, nhanh thả em xuống.”

Tưởng Hải Dương cười cong mắt nghiêng đầu, đắc ý nói: “Vậy em hôn anh một cái.”

Lâm Đông Đông thật sự không có biện pháp nào với hắn, cậu cong môi, nâng mặt hắn lên, cúi đầu nhẹ hôn một cái lên đôi mắt đen láy của hắn.

Ngọt ngào một lúc lâu, Tưởng Hải Dương khoác lấy vai Lâm Đông Đông đi về trường.

Lâm Đông Đông than thở, “Bây giờ chắc đã khóa cửa rồi, nghe nói chú bảo vệ khó tính lắm, sẽ bị ăn mắng mất.”

“Anh sẽ không để chú ấy mắng em.” Tưởng Hải Dương cười hì hì, “Ngày mai anh mua cho chú ấy hai hộp thuốc lá.”

“Vậy chắc cũng kiểm tra phòng xong rồi.” Lâm Đông Đông lẩm bẩm, “Không chừng chú quản lý ký túc đã ghi hai chúng là vào sổ.”

“Không đâu, lát nữa hai chúng ta về nói một tiếng với chú ấy là được.”

Lâm Đông Đông bĩu môi, “Vậy cũng sẽ bị mắng.”

Tưởng Hải Dương cười ha ha, “Thế thì ngày mai anh cũng sẽ mua thuốc lá cho chú ấy, không cho chú ấy mắng em.”

Lâm Đông Đông trêu hắn, “Anh vác tiệm tạp hóa Hải Dương lên luôn đi.

“Cái này thì không được!” Tưởng Hải Dương nghiêm túc nói, “Tiệm tạp hóa Hải Dương là cho em, làm sính lễ.”

Lâm Đông Đông dùng cùi chỏ thúc hắn, “Cút!”

Thời tiết càng ngày càng nóng, trung tuần tháng bảy, năm học kết thúc.

Lâm Đông Đông ở thôn mới được mấy ngày thoải mái, mẹ Lâm bỗng nhiên gọi điện về, nói muốn Lâm Đông Đông đến chỗ cô chơi mấy ngày, hai mẹ con cũng lâu rồi không gặp nhau.

Cuộc điện thoại này gọi đến tiệm tạp hóa Hải Dương, năm ngoái lần mẹ Lâm về sau đó báo tin với người trong nhà, cũng không gọi điện tới nhà khác nữa.

Ăn cơm tối xong, Lâm Đông Đông đi tìm Tưởng Hải Dương, vừa đến thì nhận được cuộc gọi này.

Lâm Đông Đông vui buồn lẫn lộn, vui là vì sắp được gặp mẹ, thời gian dài không gặp nhau, cậu rất nhớ mẹ. Mà buồn chính là, đi gặp mẹ cũng chính là đến nhà của chú Lý kia, cậu có hơi lo lắng.

Tưởng Hải Dương lúc nãy vẫn luôn ngồi bên cạnh cậu nghe cậu nhận cuộc gọi kia, thấy điện thoại cúp rồi, khuôn mặt nhỏ của người kia nhăn nhúm như khổ qua, hắn lập tức kéo cậu ra sân sau.

“Sao thế Đông Bảo Nhi?” Vừa vào đến phòng nhỏ, Tưởng Hải Dương ôm lấy người để cậu ngồi lên đùi mình, “Không phải mẹ em nói muốn dẫn em đến chỗ mẹ chơi mấy ngày sao, em không vui hả?”

“Rất vui.” Lâm Đông Đông ôm lấy cổ Tưởng Hải Dương, ấp úng nói, “Nhưng mà...”

Tưởng Hải Dương hiểu được suy nghĩ của cậu, “Là bởi vì chú Lý kia sao?”

Lâm Đông Đông gật đầu, “Em, em cảm thấy không được thoải mái lắm.”

“Em chỉ là đến chơi với mẹ mấy ngày, đừng nghĩ đến chuyện khác.” Tưởng Hải Dương cụng trán mình lên trán cậu, dịu dàng an ủi, “Chỉ có mấy ngày sẽ không có chuyện gì đâu, hơn nữa Đông Bảo Nhi ngoan như vậy, chú Lý kia sẽ đối xử tốt với em thôi.”

Lâm Đông Đông méo miệng gật đầu, “Chú Lý còn có con trai nữa, nghe nói là sinh viên đại học.”

“Sinh viên thì sao, nếu anh ta dám bắt nạt em, em cứ gọi điện thoại cho anh,“ Tưởng Hải Dương nói rất nghiêm túc, “Anh giúp em dạy dỗ anh ta!”

Lâm Đông Đông không nhịn được bật cười, “Anh ta lớn hơn chúng ta nhiều lắm, đã đi làm rồi, sao còn bắt nạt em cái gì.”

Tưởng Hải Dương hôn cậu một cái, “Không ai được phép bắt nạt em.”

Khuya về đến nhà, Lâm Đông Đông kể lại việc này với bà ngoại. Bà ngoại không tỏ ra vui vẻ hay không, chỉ dặn Lâm Đông Đông phải chú ý một chút, làm cái gì cũng cẩn thận.

Sang này hôm sau Lâm Đông Đông xuất phát, đầu tiên là lên thành phố, sau đó ngồi tàu hỏa đến thành phố D nơi mẹ Lâm ở, khoảng chừng sáu giờ đi đường, mẹ Lâm sẽ đón cậu ở ga tàu thành phố D.

Tưởng Hải Dương đưa Lâm Đông Đông đến trạm xe lửa, Lâm Đông Đông vốn không cho hắn đưa, nhưng hắn không nghe, sáng sớm đã đến nhà bà ngoại đón cậu.

Đây là lần đầu tiên Lâm Đông Đông một mình ngồi tàu hỏa đi xa, nhưng bà ngoại không quá lo lắng, chỉ dặn cậu chú ý một chút. Dù sao cũng 17 tuổi rồi, lại là con trai, nên rèn luyện nhiều một chút, mấy đứa trẻ trong thôn như vậy là đã lập gia đình rồi đấy.

Mà Tưởng Hải Dương không nghĩ như vậy, trên đường lên thành phố hắn nhiều lần dặn cậu phải để ý cặp sách, cất tiền cho cẩn thận, cố gắng không ngủ, ngồi một lúc thì nên đứng dậy.

Lâm Đông Đông ngoan ngoãn ghi nhớ lời dặn của hắn, nếu không cậu chỉ sợ Tưởng Hải Dương đầu óc nóng lên mua vé tàu tự mình đưa cậu đến thành phố D mất!

Thật ra cậu một mình ngồi tàu hỏa đi xa cũng không thấy lo lắng gì, ngược lại còn có chút hào hứng! Cậu lớn vậy rồi thì có gì mà phải sợ, hơn nữa, cậu cũng muốn rèn luyện nhiều một chút, trở nên giống như Tưởng Hải Dương vậy, làm gì mọi người cũng yên tâm.

Trong ga tàu, Tưởng Hải Dương mua một đống mì gói xúc xích, đồ uống các thứ. May mà Lâm Đông Đông kịp thời ngăn lại, nếu không Tưởng Hải Dương chắc đã nhập hàng thay cho tiệm tạp hóa mất!

Tàu hỏa màu xanh lá cây mùa hè mở cửa sổ, Tưởng Hải Dương mua vé đi vào sân ga với Lâm Đông Đông, nằm nhoài lên cửa sổ trò chuyện cùng cậu.

Trên sân ga có bán trứng luộc nước trà, Tưởng Hải Dương mua mấy quả cho Lâm Đông Đông, chỉ lo Lâm Đông Đông dọc đường bị đói bụng, khát nước, gió thổi!

Lúc tàu hỏa đến thành phố D đã là hơn 6 giờ tối.

Vừa mới xuống tàu Lâm Đông Đông đã ngay lập tức cảm giác được sự khác biệt, thành phố D là thành phố biển, gió thổi vào mặt nóng ấm, thoang thoảng mùi tanh của cá.

Lâm Đông Đông lập tức phấn chấn, cậu chưa thấy biển bao giờ, lần này cuối cùng cũng có thể tận mắt nhìn thấy hải dương trong tên Tưởng Hải Dương là như thế nào rồi!

Mẹ Lâm đứng ở trước ga tàu chờ cậu, cô mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt, mái tóc xõa xuống, thoạt nhìn có vẻ sống rất tốt.

“Mẹ,“ Lâm Đông Đông vui vẻ gọi, “Mẹ đợi bao lâu rồi?”

“Vừa mới tới thôi.” Mẹ Lâm vui mừng nhìn Lâm Đông Đông, giơ tay xoa đầu con trai, “Đã cao như vậy rồi, may mà mẹ không mua đồ trước cho con, nếu không giờ mặc cũng không vừa.”

Lâm Đông Đông cười toe toét, “Con cao 1m74 rồi đấy.”

“Được, giỏi lắm.” mẹ Lâm ôm lấy Lâm Đông Đông đi về phía cửa ra vào, “Về nhà trước, hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai mẹ đưa con đi chơi một vòng.”

Lâm Đông Đông nghe thấy thế thì dừng bước, cẩn thận hỏi: “Trong nhà, có những ai vậy ạ?”

Mẹ Lâm mỉm cười dịu dàng, “Chỉ có chú Lý con với anh, cũng sắp tan làm rồi. Lát nữa về nhà mẹ nấu cơm, chờ cơm chín thì họ cũng về đến nhà.”

Lâm Đông Đông rũ mắt gật đầu, khóe miệng cong cong, “Vậy con giúp mẹ nấu cơm, bây giờ con biết nấu mấy món rồi đó.”

Mẹ Lâm vui vẻ vỗ vai Lâm Đông Đông, liên tục nói con trai lớn rồi, thật hiểu chuyện.

Hai người ngồi qua hai, ba trạm xe bus mới về đến nhà, đó là một tòa dân cư có chút cũ kỹ. Tầng cao nhất là tầng năm, thềm bê tông ngoài hành lang loang lổ ổ gà ổ vịt.

Dọc đường đi mẹ Lâm hỏi bà ngoại dạo này thế nào, còn nói đã mua cho bà rất nhiều đồ bổ, chờ lúc Lâm Đông Đông về thì mang về cho bà.

Vào nhà Lâm Đông Đông cũng không dám tùy tiện ngồi, chỉ đi theo mẹ loanh quanh khắp nhà.

Gian nhà cũng không quá nhỏ, phòng khách nhỏ cạnh cửa sổ, chứa đầy đồ. Nhà bếp với nhà vệ sinh liền nhau, ngoài ra còn có hai phòng ngủ, đều đóng cửa.

Nhìn tổng thể có hơi chen chúc nhưng rất sạch sẽ. Thói quen sạch sẽ của Lâm Đông Đông đều là học từ mẹ Lâm.

Mẹ Lâm đã mua đồ ăn từ trước, gặp được con trai nên cô rất vui vẻ, mới sáng sớm đã ra bến tàu mua một ít hải sản. Mặc dù là hàng thừa lại, nhưng đều là đồ tươi mới cập bờ, cũng khá rẻ.

Lâm Đông Đông đứng bên cạnh nhìn mẹ Lâm sơ chế cua nhỏ với bề bề, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng. Trước đây cậu chỉ thấy trong tivi, còn chưa được ăn lần nào.

Không biết Tưởng Hải Dương ăn con này chưa, con này có đắt lắm không. Lâm Đông Đông thầm nhẩm tính tiền tiêu vặt bà cho, nếu mà không quá đắt vậy lúc về cậu cũng mua một ít, dù chỉ mấy con cũng được, cho bà ngoại với Tưởng Hải Dương nếm thử.

Mẹ Lâm bảo Lâm Đông Đông ra phòng khách xem tivi, nhưng Lâm Đông Đông kiên trì muốn ở lại phụ mẹ nấu ăn.

Mẹ Lâm làm rất nhanh, hai mẹ con trò chuyện rôm ra, nhanh chóng làm xong một mâm cơm, tính cả rau trộn tổng cộng có đến sáu món.

Lâm Đông Đông vừa mới cầm chén đũa xếp ra bàn, chú Lý với người anh trai trong truyền thuyết kia cũng về đến nhà.

Lâm Đông Đông vội vàng ngoan ngoãn chào hỏi, “Chào chú Lý.”

“Ôi chao ~ Con tới rồi hả.” Chú Lý cười ha hả, quay đầu chỉ người trẻ tuổi đeo kính gầy gò phía sau, “Đây là anh của con, tên là Lý Lâm, lớn hơn con 10 tuổi.”

Lâm Đông Đông mím môi, kéo khéo miệng, nhỏ giọng gọi, “Chào anh.”

“Ừm, chào em.” Lý Lâm cười hiền lành, nói, “Em thật giống dì, trắng tinh.”

Mẹ Lâm xoa tay lên tạp dề, cười dịu dàng đi tới gọi mấy người ngồi xuống ăn cơm.

Không khí trên bàn cơm rất yên bình, mẹ Lâm bận rộn chăm chút cho mọi người, lại trông Lâm Đông Đông để cậu ăn nhiều một chút.

Chú Lý cũng gắp cho cậu mấy con cua, nói mùa này là mùa đánh bắt, thứ gì cũng rẻ, nếu Lâm Đông Đông thích ăn, hôm nào lại mua tiếp.

Lý Lâm cũng khách sáo trò chuyện với Lâm Đông Đông mấy câu, hỏi thành tích học tập của cậu thế nào. Nghe thấy Lâm Đông Đông nói muốn học khoa học tự nhiên thì nói cho cậu cách thức của kỳ thi, những công việc dễ tìm sau khi tốt nghiệp, bởi anh cũng là học sinh khối khoa học tự nhiên.

Ăn xong cơm tối, chú Lý với Lý Lâm ngồi trên sô pha xỉa răng xem tivi, Lâm Đông Đông vội vàng giúp mẹ Lâm rửa chén, dọn dẹp phòng bếp.

Mẹ Lâm cực kỳ vui vẻ, Lâm Đông Đông từ nhỏ đã hiểu chuyện, biết phụ mẹ làm việc nhà. Hiện tại lớn rồi vẫn tri kỷ như vậy.

Buổi tối đi ngủ, chú Lý nói Lâm Đông Đông ngủ chung phòng với Lý Lâm, Lý Lâm cũng cười nói cả hai đều gầy, ngủ chung cũng đủ.

Nhưng Lâm Đông Đông lễ phép từ chối, nói cậu ngủ trên ghế sô pha ở phòng khách là được rồi.

Mẹ Lâm không yên lòng, Lâm Đông Đông mặc dù gầy nhưng không tính là thấp, cái ghế sô pha kia rõ ràng không đủ dài để cậu ngủ.

Lâm Đông Đông cười an ủi mẹ Lâm, nói trời nóng như vậy, nằm trên sô pha ngủ cũng thoải mái, gió lùa mát mẻ. Chen chúc với Lý Lâm trong phòng ngủ nhỏ kia thì hai người đều nóng.

Cuối cùng Lâm Đông Đông nằm trên ghế sô pha nhỏ ngủ, trong phòng tắt đèn, đèn đường bên ngoài chiếu vào, phòng khách cũng sáng bừng lên,

Lâm Đông Đông một chân gác lên tay vịn ghế sô pha, chân kia vắt lên lưng ghế, một tay gối sau gáy, một tay rủ xuống dưới sàn, tạo hình khá giống bạch tuộc nhỏ mà cậu ăn lúc tối.

Mẹ nói người dân ở biên kêu bạch tuộc là 'Thoi mực', vì nó phun nước đen.

Lâm Đông Đông rất thích thú, cảm thấy bạch tuộc nhỏ thật là đáng yêu, đầu tròn vo, con mắt thì to.

Trước lúc chìm vào giấc ngủ, cậu mơ màng nghĩ xa như vậy không biết có cách nào mang một con bạch tuộc nhỏ còn sống về nhà không, tặng cho Tưởng Hải Dương.

Con vật nhỏ đáng yêu như vậy, Tưởng Hải Dương chắc chắn rất thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.