Pháo hoa trên núi đêm đó có không ít người nhìn thấy và đã trở thành chủ đề nóng trong suốt mấy ngày liền.
Trước đây tiệm tạp hóa Hải Dương cũng mua pháo hoa về thả sau tết, nhưng chưa lần nào có pháo hoa lớn như vậy, cực kỳ đẹp!
Người trong thôn mới đầu nhìn thấy pháo hoa còn thắc mắc là của ai, ai chạy lên núi đốt pháo. Lúc đầu hai cái lớn không nói, sau đó còn một đống pháo hoa nhỏ nữa, cũng thật là nhiều của!
Sau đó bọn họ đều vỗ đùi cái đét, còn có thể là ai nữa? Nhà lắm tiền chịu chi như vậy ở thôn này cũng chỉ có tiệm tạp hóa Hải Dương thôi!
Nhưng mà mọi người cũng cảm thấy khó hiểu, bình thường ngày 15 âm lịch mới đốt pháo hoa, nhưng hôm đó mới mùng 3 tại sao Tưởng Hải Dương lại chạy lên núi thả pháo hoa?
Ba Tưởng mẹ Tưởng ngại không dám nói cho họ biết là Tưởng Hải Dương làm vậy vì để chúc mừng sinh nhật anh em tốt, nghe có vẻ như đang khỏe khoang tiệm tạp hóa giàu có lắm vậy!
Mặc dù tốn nhiều tiền thật, nhưng ba Tưởng mẹ Tưởng cũng không nói gì.
Bọn họ vẫn luôn chiều chuộng Tưởng Hải Dương, huống chi pháo hoa không phải mua về để đốt hay sao, nếu thật sự xót tiền thì trước đó đã không mua rồi! Mà hơn nữa con trai cũng biết để lại cho nhà một nửa... Ài!
Ngược lại, bọn Lưu Chấn Tống Dương tỏ vẻ cực kỳ bất mãn với hành vi này của Tưởng Hải Dương, pháo hoa đẹp như vậy mà không nói với bọn họ một tiếng, có còn muốn làm anh em với nhau nữa hay không?!
May là bây giờ đang ở thời hiện đại, hơn nữa cũng cùng chơi cùng đi vệ sinh với nhau, cũng từng thấy gà nhỏ của Lâm Đông Đông.
Nếu mà là ở cổ đại chưa biết chừng bọn họ sẽ phải nghi ngờ Lâm Đông Đông là nữ cải trang thành nam rồi! Giống trong phim đó, những người khác đều không biết gì, chỉ có hai người họ âm thầm hẹn ước cả đời với nhau!
Mồng năm Lưu Chân xuống bếp làm tiệc, mấy người tụ tập ăn uống một trận.
Tưởng Hải Dương vẫn thay Lâm Đông Đông uống rượu, hiện tại uống nhiều hơn, hai người tổng cộng phải uống tám chai.
Bọn Lưu Chấn cố ý chuốc Tưởng Hải Dương, bởi vì đến cả Tiểu Ngũ cũng phải tức giận. Đốt pháo hoa cho Lâm Đông Đông mà không dẫn theo bọn họ, ngay cả rượu bia cũng không để Lâm Đông Đông uống. Sao đây, bây giờ chỉ có mỗi Lâm Đông Đông là anh em, còn mấy người bọn họ là người ngoài hết đúng không? Giận!
Lúc uống rượu, Điền Thu Sinh im lặng khác thường, nhưng mọi người cũng quen tính cậu ta như vậy rồi.
Lâm Đông Đông có hơi chột dạ, mặc dù lần trước lúc Điền Thu Sinh đi vào lúc cậu với Tưởng Hải Dương ôm ấp nhau trong phòng, thế nhưng cậu không rõ Điền Thu Sinh có thấy hay không.
Sau đó những lúc gặp nhau cậu chủ động bắt chuyện mấy câu với Điền Thu Sinh, Điền Thu Sinh ngoại trừ ít nói thì cũng không có phản ứng gì khác.
Mấy người uống đến mơ hồ, mẹ Lưu Chấn vẫn bảo bọn họ ngủ lại.
Nhưng Lâm Đông Đông chết sống không chịu, nói gì cũng phải về nhà.
Không thể tiếp tục ở lại, cậu với Tưởng Hải Dương cần phải cẩn thận hơn chút thôi!
Tưởng Hải Dương chỉ hơi say, nếu Lâm Đông Đông nhất quyết muốn về nhà, vậy thì về.
Lâm Đông Đông không yên tâm hắn, nói muốn đưa hắn về trước, nhưng hắn không chịu, cứ nhất định phải đưa Lâm Đông Đông.
Hai người lôi kéo nhau hồi lâu trên con đường tối đen, cuối cùng Lâm Đông Đông vẫn thua trận, để Tưởng Hải Dương đưa cậu về nhà bà ngoại trước.
Những ngày tết rất nhanh đã trôi qua, người đi làm bắt đầu lục tục rời thôn, còn học sinh đi học cũng nhanh chóng về trường.
Cuối tháng hai, khai giảng học kỳ sau của lớp 11.
Tiết chào cờ đầu tuần, Phó hiệu trưởng lại lên bục phát biểu. Chủ yếu là đốc thúc học sinh khối 12, chỉ còn ba tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học phổ thông, cổ vũ mọi học sinh trong đợt chạy nước rút cuối cùng.
Bên cạnh đó cũng nhắc nhở học sinh khối 11, sắp lên 12 rồi, cần phải có ý thức tự giác, không thể tiếp tục mơ màng như trước nữa.
Lâm Đông Đông đứng trong đội ngũ của lớp ngẩng đầu nhìn tòa nhà dạy học dưới ánh mặt trời, khẽ nheo mắt.
Cảnh tượng hồi mới nhập học lớp 10 vẫn còn nguyên như trước, vậy mà chớp mắt một cá bọn họ đã sắp lên 12, thời gian trôi qua cũng thật nhanh.
Tiết trời dần ấm lên, ngày xuân cỏ mọc én chao.
Người ra sân chơi ngày càng nhiều, sân bóng rổ im ắng một mùa đông nay lại tiếp tục sôi động.
Tiết thứ hai chiều hôm đó của lớn 5 khối 11 là tiết thể dục, Tưởng Hải Dương với bọn Hứa Khải đang chơi bóng rổ trên sân.
Mới cuối tháng ba mà đầu chiều đã nắng gắt.
Bọn họ chơi được nửa tiết, cả người đều đầy mồ hôi.
Tưởng Hải Dương vứt áo khoác dưới giá bóng rổ, lau mồ hôi trên trán, phất tay với bọn Hứa Khải, nói đến chỗ nhà ăn mua đồ uống.
Bọn Hứa Khải đập bóng cười đùa nói, “Cảm ơn anh Dương.”
Tưởng Hải Dương cười mắng một câu, quay người đi về phía nhà ăn.
Chưa đi được mấy bước bỗng thấy Bàng Địch với nhóm người của gã đi từ phía cổng trường vào.
Buổi trưa Bàng Địch dẫn đám đàn em đi chơi net, có đại ca bao, cả đám chơi quên thời gian, đến tận bây giờ mới về học.
Bàng Địch bị năm, sáu tên đàn em vây quanh dáng vẻ đắc ý không biết đang nói gì đó.
Tưởng Hải Dương không dừng chân, ánh mắt sắc bén nhìn Bàng Địch chằm chằm.
Lúc này, Bàng Địch chuyển mắt, cũng nhìn về phía Tưởng Hải Dương.
Ánh mắt cả hai chạm nhau, ngay lập tức hóa thành mũi dùi đấu với dao sắc.
Bên cạnh Bàng Địch có hai tên đàn em lần trước đánh nhau với Tưởng Hải Dương ở nhà ăn, bây giờ nhìn thấy hắn ánh mắt cũng nhoáng lên vẻ hung ác.
Lần trước bốn người mà vẫn không không chế được Tưởng Hải Dương, hơn nữa còn bị đánh cho bay màu, cho nên cả đám vẫn muốn Bàng Địch rửa sạch nỗi nhục.
Bàng Địch đương nhiên cũng không quên vụ đó, gã im hơi lặng tiếng một mùa đông, học kỳ mới bắt đầu lại bận rộn với kỳ thi đại học, nên không theo dõi hắn được.
Hai nhóm người càng ngày càng gần, đám đàn em của Bàng Địch rục rịch nhìn chằm chằm Tưởng Hải Dương.
Mặc dù trận đánh ở học kỳ trước nói là không phân thắng bại, nhưng cũng làm nổi danh Tưởng Hải Dương lớp 5 khối 11 trước toàn trường.
Dù sao dám đối đầu với đám người Bàng Địch, hơn nữa sức chiến đấu còn cực kỳ trâu bò, khiến cho rất nhiều người thầm bái phục hắn! Bên cạnh đó cũng có rất nhiều người lo thay cho Tưởng Hải Dương, đối đầu với Bàng Địch, chỉ sợ sau này không sống yên.
Đáy mắt Tưởng Hải Dương chợt lóe tia sáng sắc bén, hắn nhìn lướt qua đám người, nhóm chân chó với Bàng Địch, tổng cộng là bảy người.
Không sao, bảy người thì bảy người. Lần này Lâm Đông Đông không ở đây, hắn không còn phải lo lắng gì nữa.
Lần trước đối đầu với đám kia hắn cũng biết đại khái thực lực của Bàng Địch, chỉ là một tên newbie!
Lần này chỉ cần đám Bàng Địch động thủ, Tưởng Hải Dương nhất định sẽ cho bọn họ biết làm người không thể quá kiêu ngạo!
Cơn gió chiều mang theo dư âm của mùa đông, thổi qua tòa nhà và con đường nhỏ rợp bóng cây.
Hai nhóm người đi sượt qua nhau, Tưởng Hải Dương đi ở giữa, lúc lướt qua vai Bàng Địch ánh nắng trong chớp mắt nhóm lại.
Bàng Địch chậm rãi đi về phía trước, đôi mắt cụp xuống đầy hung tợn. Gã chống lưỡi lên quai hàm bên trái, lần trước bị Tưởng Hải Dương nện một cú ở đây suýt chút nữa rụng mất một cái răng.
Đánh nhau nhiều rồi nhưng gã hiếm khi phải chịu thiệt như vậy
Bốn người không làm gì được hắn, vậy lần này bảy người thì sao?
Bàng Địch càng nghĩ tế bào tàn ác trong người càng cuồn cuộn, không nghĩ thêm nữa, gã quay đầu chỉ vào Tưởng Hải Dương cách đó mấy bước, nói: “Đánh nó!”
Đồng tử Tưởng Hải Dương co rụt, ánh mắt tàn nhẫn. Hắn đã sớm chuẩn bị, cơ bắp toàn thân đều tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Ngay lúc đám người Bàng Địch giương nanh múa vuốt nhào lên hắn lập tức lách về phía trước mấy bước, sau đó quay người lại đón lấy nắm đấm kéo về phía mình rồi nhấc chân thúc mạnh đầu gối lên bụng đối phương.
Trận chiến 7 đánh 1 cứ như vậy mà bắt đầu.
Bọn Hứa Khải trên sân bóng rổ nghe thấy động tĩnh thì nhìn qua đường nhỏ bên này, mấy người định thần lại, đám kia không phải chính là bọn Bàng Địch hay sao, sao lại vây quanh Tưởng Hải Dương vậy!
Đệt! Đám Hứa Khải chửi một tiếng, ngay lập tức vứt bóng chạy về phía Tưởng Hải Dương.
Dù bọn họ không dám đối đầu với Bàng Địch nhưng cũng không thể đứng nhìn Tưởng Hải Dương bị đánh hội đồng được!
Đám Hứa Khải xắn tay áo xông lên trước, 7 đánh 1 cuối cùng biến thành đoàn chiến.
Cả hai nhóm cộng lại là 15,16 người, tiếng mắng chửi, tiếng hô hào khiến cho khung cảnh ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Tiếng chuông kết thúc tiết học thứ 4 vàng lên, đã đến giờ cơm tối.
Lâm Đông Đông vẫn như bình thường đi xuống đại sảnh lầu một tìm Tưởng Hải Dương, thế nhưng Tưởng Hải Dương vậy mà không có ở chỗ cũ chờ cậu.
Đây là lần đầu tiên, nếu Tưởng Hải Dương bận chuyện gì chắc chắn đã sớm nói với cậu rồi, không có chuyện không để lại lời nào đã biến mất không thấy tăm hơi.
Lâm Đông Đông đi loanh quanh một vòng trong sảnh mà vẫn không thấy người đâu, cậu lập tức chạy tới lớp 5 tìm Tưởng Hải Dương.
Đến lớp 5 rồi mới biết, Tưởng Hải Dương với bọn Hứa Khải bị dẫn lên phòng Chính trị - Giáo dục, hai tiết rồi vẫn chưa thấy về lớp. Hóa ra tiết thứ hai của chiều nay bọn Tưởng Hải Dương với đám người Bàng Địch đánh nhau ở chỗ đường nhỏ gần nhà ăn!
Trái tim Lâm Đông Đông ngay lập tức nảy lên, vết thương sau vai của Tưởng Hải Dương lần trước cậu vẫn còn nhớ như in, không biết lần này có bị gì không.
Cậu lo lắng muốn chết, không đi ăn cơm nữa mà chạy thẳng lên văn phòng Chính trị – Giáo dục ở lầu ba, vì không được đi vào nên chỉ có thể vòng tới vòng lui ngoài cửa, vểnh lỗ tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng.
Trong phòng hẳn có không ít người, mồm năm miệng mười ầm ĩ hết cả, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rống đầy giận dữ của thầy chủ nhiệm.
Mãi đến tận khi tiết tự học buổi tối bắt đầu, cửa phòng Chính trị - Giáo dục mới mở ra, bên trong tuôn ra một đám người, ai nấy đều mặt sưng mũi lệch.
Đám người đi đầu là bọn Bàng Địch, Lâm Đông Đông hoảng sợ liếc nhìn một cái lại lập tức nhìn đi chỗ khác.
Tưởng Hải Dương cũng đi ra sau đó, trên mặt không có vết thương rõ ràng, tốt hơn nhiều so với đám người bên cạnh.
“Anh!” Lâm Đông Đông kéo Tưởng Hải Dương tới kiểm tra trước sau, cẩn thận nhẹ nhàng sờ sau lưng Tưởng Hải Dương, “Anh không sao chứ?”
“Anh không sao đâu Đông Đông,“ Tưởng Hải Dương vội vàng giữ vai Lâm Đông Đông lại, dịu dàng an ủi: “Em đừng sợ, anh không sao.”
Cả đám vẫn đứng trước cửa văn phòng, thầy chủ nhiệm với mấy giáo viên đi từ trong ra, lớn tiếng bảo cả đám đừng tụ tập ở đây nữa nhanh chóng về lớp học bài!
Bàng Địch được mấy tên đàn em bị thương vây quanh đi trước, gã liếm hàm dưới mình, chiếc răng lần trước bị đánh đến lung lay nay đã gãy mất. Bước đi cũng khập khiễng, là bị Tưởng Hải Dương đá một cước trúng bắp chân.
Lúc mới đánh nhau gã vẫn đứng ngoài xem chứ không gia nhập, sau đó thấy bọn Hứa Khải xông lên thì gã mới vào vòng chiến.
Thế nhưng Tưởng Hải Dương cứ nhằm có cơ hội mà đánh gã, bụng gã bị Tưởng Hải Dương lên gối một cú đau đến suýt tắt thở.
Bàng Địch ở trong trường quen làm mưa làm gió rồi, đã bao giờ phải ăn thiệt đâu? Tưởng Hải Dương cũng chỉ là một thằng nhóc đến từ nông thôn, không căn không cơ mà lại dám đối đầu với gã, cả hai lần đều không làm gì được hắn, gã làm sao nuốt trôi cục tức này nổi? Thù này không trả thì không được rồi!
Bàng Địch hung ác lườm Tưởng Hải Dương, Tưởng Hải Dương chỉ dịu dàng xoa đầu Lâm Đông Đông nhỏ giọng nói chuyện, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ ác liệt như lúc đánh nhau.
Ánh mắt Bàng Địch chuyển sang người Lâm Đông Đông, đôi mắt híp lại, khóe miệng bầm tím nhếch lên hiện ra nụ cười nham hiểm, sau đó xoay người bỏ đi.
Lâm Đông Đông vén áo Tưởng Hải Dương lên kiểm tra, xác nhận không bị thương ở đâu trái tim giờ mới trở về chỗ cũ.
Biết Lâm Đông Đông vẫn luôn chờ mình ở đây mà không đi ăn tối, trái tim Tưởng Hải Dương vừa chua vừa mềm, dỗ dành cậu về lớp chờ hắn, hắn sẽ ra ngoài cổng trường mua cơm, giờ này nhà ăn chắc chắn chẳng còn món gì nữa.
Bọn Hứa Khải bên này cũng xanh tím cả đám, người nào người nấy đều mỉm cười.
May mà hai nhóm người mới đánh nhau được một chốc thì bảo vệ đã chạy đi thông báo với văn phòng Chính trị - Giáo dục. Nếu không với tình cảnh rối như tơ vò kia không biết sẽ đánh thành cái dạng gì nữa!
Thiếu niên 17, 18 kích động là thiên tính rồi, dù trước giờ không có chút kinh nghiệm đánh đấm nào, nhưng lúc này vừa mới chiến một trận xong, lại còn là đánh với đám người Bàng Địch, hormone thanh xuân cuồn cuộn cả người, cực kỳ kích động.
Tưởng Hải Dương vỗ vai Hứa Khải, giờ khắc này không cần nói gì với nhau cũng hiểu.
Tưởng Hải Dương đi ra trước cổng trường mua một đống đồ ăn về, trước tiến đưa tới lớp cho Lâm Đông Đông một phần, sau đó về lớp phân phát cho bọn Hứa Khải. Cả đám vừa ăn vừa nghe loa thông báo phê bình.
Bàng Địch lớp 12 khối 12 bị còn chế, cảnh cáo nghiêm trọng.
Tưởng Hải Dương lớp 5 khối 11 bị ghi lỗi lớn.
Những người tham gia ẩu đả tình tiết ác liệt bị ghi lỗi nhỏ, trừ điểm lớp.
Hưng phấn qua đi bọn Hứa Khải lại khuyên Tưởng Hải Dương sau này tránh được thì tránh đi nếu cứ tiếp tục như thế này thì không tốt lắm.
Dù rằng khả năng chiến đấu mạnh mẽ của Tưởng Hải Dương ngày hôm này đều làm bọn họ mở mang tầm mắt, nhưng đám Bàng Địch là cô đồ, đánh nhau cũng chỉ chịu thiệt, hơn nữa bọn họ không phải lúc nào cũng đi chung với Tưởng Hải Dương.
Tưởng Hải Dương vẫn không nói gì, chỉ cười cười.