Vương Chính ở lại Trung Quốc hai tuần rồi quay lại Mĩ. Tuy không nhiều thời gian nhưng hai tuần này đủ để ông nắm rõ sách lược kinh doanh của Time hiện nay, đưa ra ý kiến của ông trong vài vấn đề. Đối với những kiến nghị này, Vương Thanh khiêm tốn tiếp thu, đồng thời cũng phân tích một vài vấn đề trong đó, nếu cảm thấy thích hợp với sự phát triển tiếp theo của tập đoàn sẽ bổ sung vào kế hoạch quý tới. Dù sao Vương Chính cũng là người lăn lộn thương giới cả đời, lượng muối ăn còn nhiều hơn lượng cơm anh từng ăn, cách nhìn vấn đề cũng có bất đồng lớn với Vương Thanh, Time có ngày hôm nay, công lao của ông tuyệt đối không thể coi thường. Đêm trước khi về nước, hai ông cháu cùng ngồi nói chuyện thật lâu, nội dung bao gồm cả kế hoạch phát triển vài năm tới của Time quốc tế cùng hiện trạng kinh doanh của công ti con ở Mỹ. Kết thúc đề tài chính, không tránh khỏi nhắc tới Kiến Vũ.
“Thanh, nếu con thật tâm thích cậu bé kia, ông không phản đối. Dù sao ông cũng không muốn thấy con trở thành một Tyson thứ hai, năm ấy vì gia tộc mà chia tay với người yêu, đến lúc tuổi già, bên cạnh chỉ còn ông lão không thú vị là ta trừng mắt nhìn nhau qua ngày. Nhưng dù sao con cũng là đứa cháu duy nhất của ta, nếu có thể, ta mong con lưu lại cho nhà họ Vương ta một người thừa kế.”
Nghe Vương Chính nói, Vương Thanh cười tủm tỉm gợi ý, “Ông nội, con rất mừng khi ông hiểu cho sự lựa chọn của con, nhưng nói đến người thừa kế, có phải ông quên mất phụ thân con rồi? Con nghĩ phụ thân không ngại cho con thêm một đứa em, cho ông một thằng cháu nữa đâu. Trước đó không phải ông luôn cằn nhằn, con cháu ở chi chúng ta có vẻ thưa thớt quá đấy thôi.”
“Phụ thân con à?” Vương Chính trầm ngâm một chút, cảm thấy không phải không có lí, “Nhưng mẫu thân con chẳng phải đã không thể sinh nữa sao, con không ngại phụ thân con tìm người đàn bà khác?
“Ông à” Vương Thanh nở nụ cười, “Phụ thân con là người thế nào ông biết rõ nhất, tình nhân của ông ấy mười đầu ngón tay cũng đếm không hết. Mẫu thân con từ lâu đã không thèm để ý, trước đó bà còn gọi điện cho con, nói ở Ý bà gặp được một anh chàng đẹp trai rất nhiệt tình, hai người đang chuẩn bị đến quần đảo Maldives nghỉ mát, bảo con đừng gọi điện tới làm phiền bà, để bà thoải mái hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp trên bãi biển và ngọn lửa tình yêu nóng bỏng nơi đó.”
Vương Chính chắt lưỡi, “Ta thật không hiểu nổi, hai người như vậy có thể sống cùng nhau bao nhiêu năm qua? Lại càng không hiểu sao bọn họ có thể sinh ra một đứa như con?”
Vương Thanh không nói thêm gì, chỉ đi tới quầy bar bên cạnh, rót cho mình một li rượu đỏ, thẳng thắn mà nói, cha mẹ anh thuần túy là những người mang tư tưởng ích kỉ, có thể nguyên nhân năm xưa họ lấy nhau bao gồm cả yếu tố kinh doanh bên trong, nhưng dù là phụ thân hay mẫu thân đều nói họ yêu nhau, cho dù hiện tại cũng có thể nói họ còn yêu nhau, có điều họ yêu bản thân hơn thôi. Nhưng Vương Thanh không muốn như vậy, anh lớn lên bên ông nội từ nhỏ, dạy dỗ anh là Tyson – xuất thân từ một gia tộc lâu đời ở Anh, lễ nghi và thái độ đối nhân xử thế của anh đều do vị quản gia này giáo dục ra. Cũng vì thế, từ vị quản gia ấy, anh hiểu được tình yêu của ông, thứ tình yêu không được sự chấp nhận của gia tộc và xã hội lúc bấy giờ. So sánh với cha mẹ mình, Vương Thanh càng mong muốn có được thứ tình cảm mà quản gia đã từng trải qua kia. Thế nhưng, anh chưa từng gặp được người nào có thể khiến anh xao động, dù đã từng có vài bạn gái nhưng cũng chỉ là vì buồn chán nên tiêu khiển chút mà thôi. Cho đến lúc gặp Kiến Vũ, Vương Thanh mới phát hiện, thì ra trái tim mình cũng có lúc đập nhanh đến thế.
Vương Chính nhìn Vương Thanh im lặng, cũng không nói gì.
Hai ông cháu cứ trầm mặc như vậy qua buổi tối cuối cùng, hôm sau, Vương Chính leo lên máy bay về nước, đang chờ ông bên kia, là vị quản gia Tyson lèn đầy bụng giận dữ, Sheena nhìn máy bay cất cánh, bắt đầu vì sếp cũ cầu nguyện. Hi vọng lần này cơn tức của Tyson không phát nổ lợi hại như trước, hi vọng sau này sếp còn có cơ hội ra khỏi cửa, Amen.
Từ lần nghe được cuộc nói chuyện giữa Vương Thanh và Vương Chấn, mỗi lần gặp anh, Kiến Vũ đều cảm thấy mất tự nhiên. Trước đây không cảm thấy gì, nhưng hiện tại để tâm chú ý, Kiến Vũ luôn cảm thấy ánh mắt Vương Thanh nhìn mình giống như cách con mèo giảo hoạt nhìn con chuột, chờ lúc nó béo lên sẽ nhét ngay vào miệng ấy. Vì vậy, Kiến Vũ bắt đầu tránh mặt Vương Thanh, không trêu vào được chẳng lẽ còn không tránh nổi?
Có lẽ lần này thái độ của cậu quá lộ liễu, không chỉ Vương Thanh nhận ra mà ngay cả Sheena cũng thấy bất thường.
Một lần, nhân lúc Kiến Vũ tới Time nộp báo cáo tài chính xong đang chuẩn bị về, Sheena kéo cậu lại, “Cậu chủ Phùng à, gần đây làm sao vậy? Sao cứ luôn tránh mặt ông chủ chúng tôi? Anh ấy mạo phạm cậu à?”
Kiến Vũ lắc đầu, Vương Thanh không có mạo phạm cậu mà là từng giây từng phút chuẩn bị mạo phạm cậu!
“Vậy sao cậu lại trốn? Ông chủ chúng tôi tuy nhân phẩm không được tốt, nhưng cũng không nát đến mức cậu phải đi đường vòng tránh mặt a?”
Kiến Vũ đang chuẩn bị mở miệng, ngẩng đầu đã thấy Vương Thanh đứng tựa ở cạnh cửa, nhếch khóe miệng lên khi nghe Sheena nói với cậu, Amanda đứng phía sau lấy tay cắt cổ, còn Alise chắp tay cầu trời phù hộ Sheena, chỉ có mỗi mình April vẫn bình tĩnh sửa sang tài liệu, lách cách gõ bàn phím, nhưng nếu ai cẩn thận liếc nhìn màn hình của cô sẽ biết, hiện tại tâm tư của cô không đặt trên đống tài liệu này, bởi vì cô đang không ngừng gõ một câu: Thượng đế ơi, chị Sheena có thể thấy mặt trời ngày mai không?
Sheena cũng cảm thấy bầu không khí hơi bất thường, quay đầu liền thấy Vương Thanh đang cười tủm tỉm nhìn mình, “Ông, ông chủ...”
“Ừm” Vương Thanh gật gù, “Sheena, vì bài ca ngợi của cô, tôi chuẩn bị thủ tiêu tiền thưởng quí này của cô nhé.”
“Ông chủ! Anh không thể tàn nhẫn như thế!” Cô đang chuẩn bị đến Pari tham gia lễ hội thời trang, không có tiền thưởng thì cô đi shopping kiểu gì?
Vương Thanh nói xong, không để ý đến Sheena đang trình ra bộ mặt ai oán, tóm lấy Kiến Vũ đang định thừa dịp loạn mà chuồn đi vào phòng làm việc của mình. Ngoài cửa, ba mỹ nữ bận rộn an ủi Sheena đang đau buồn vì vụ chia tay với tiền thưởng và Pari, ai cũng không chú ý tới, cửa phòng tổng tài, lúc đóng lại, liền bị – khóa trái.
Bên trong, Vương Thanh đẩy Kiến Vũ tựa lên cửa, hai tay chống bên tai Kiến Vũ, cười cười nhìn vẻ mặt xấu hổ của cậu, “Cậu tránh tôi?”
“Vương tổng nói đùa, mong ngài buông tay ra trước đã.” Kiến Vũ đẩy Vương Thanh ra, nghĩ tình huống hiện tại rất bất lợi cho mình.
“Không” Vương Thanh lắc đầu, “Hôm đó, tôi và ông tôi nói chuyện, cậu đều nghe được hết?”
“Xin lỗi, tôi không rõ ngài đang nói gì.” Kiến Vũ nghiêng đầu đi.
“Tôi chắc chắn, cậu nghe được.” Vương Thanh cúi đầu, nhìn vành tai lộ ra của cậu, màu trắng hồng non mềm, nhịn không được, vươn đầu lưỡi liếm liếm, vị đạo rất tuyệt, hơi híp mắt lại, đem cả vành tai ngậm vào miệng.
“Vương tổng.”
Vương Thanh nghe được âm thanh Kiến Vũ, vừa nghĩ có điều không ổn lắm, đột nhiên thấy bụng đau nhức, cả người bị đánh bay ra ngoài. Vương Thanh lùi lại mấy bước, ổn định thân thể, liếm liếm môi, vẻ an tĩnh của Kiến Vũ khiến anh quên mất, trước mặt không phải một con mèo nuôi mà là một con báo con, móng vuốt và răng đều đã mài sắc bén.
Kiến Vũ lạnh lùng nhìn Vương Thanh, “Vương tổng, tôi nhớ từng nói với anh trong gian phòng này, đừng có làm ra loại hành động đó với tôi, bằng không tôi sẽ không khách khí. Hôm nay tôi bỏ qua cho anh lần nữa, hi vọng đây là lần cuối cùng.”
Kiến Vũ nói xong, quay người định mở cửa, nhưng phát hiện cửa đã bị khóa trái.
“Kiến Vũ,“ Vương Thanh ở phía sau gọi, thấy cậu quay lại nhìn anh, “Vì sao cậu nhất định cự tuyệt tôi, nếu ngày ấy cậu đã nghe thấy, tôi nghĩ, cậu hẳn có thể nhận ra, tôi đang nghiêm túc.”
“Anh nghiêm túc thì lại làm sao? Tôi không có ý định nhận sự nghiêm túc của anh, thế thôi.” Kiến Vũ nói xong, quay người vặn nắm cửa nhưng không mở được, “Vương tổng, xin hãy mở khóa.”
Vương Thanh lắc đầu, “Vì sao phải từ chối tôi gấp như vậy? Cậu cũng thích đàn ông phải không? Nếu cậu không thích tính tình của tôi, vậy còn cơ thể tôi?” Nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên, vươn tay giật cà vạt, ném vào tay Kiến Vũ, Kiến Vũ vô ý bắt lấy, Vương Thanh đã bắt đầu cởi cúc áo.
“Vương tổng!”
Kiến Vũ kêu lên một tiếng, Vương Thanh coi như không nghe thấy, ngón tay đã chậm rãi chuyển tới cúc áo thứ tư, động tác thong thả mà tao nhã, lại tựa hồ mang theo một ma lực, khiến con mắt Kiến Vũ không tự chủ được mà di chuyển theo, rốt cuộc, chờ Kiến Vũ tỉnh táo lại, Vương Thanh đã bước tới trước mặt cậu, áo sơ mi mở rộng, làn da nam tính kiên cường mà dẻo dai trơn nhẵn theo từng cử động của anh lúc ẩn lúc hiện, Kiến Vũ phải thừa nhận, thân thể Vương Thanh, rất hấp dẫn người khác.
“Cậu có thể nói cho tôi biết, cơ thể tôi, có khả năng hấp dẫn cậu không?”
Vương Thanh vừa nói vừa nắm một tay Kiến Vũ đặt lên ngực mình, sau đó chầm chầm di chuyển nó, hơi thở ấm áp phun vào cổ cậu, hô hấp của Kiến Vũ bắt đầu dồn dập, cho dù ảo não nhưng Kiến Vũ không thể không thừa nhận, thân thể của nam giới là nhược điểm trời sinh của mình. Cuộc sống cấm dục lâu ngày khiến cho thân thể cậu nhạy cảm vô cùng, tuy lí trí muốn cậu đẩy ra nhưng xúc cảm nóng rực lại hút chặt lấy bàn tay và ánh mắt cậu, Kiến Vũ không tự chủ được bắt đầu vuốt ve cơ thể hoàn mỹ trước mặt, Vương Thanh cảm nhận được cậu đã trầm mê, nở nụ cười, nâng cằm Kiến Vũ, đôi môi gợi cảm đè xuống. Không vội vã chiếm thành đoạt đất mà nhẹ nhàng ngậm môi cậu vào miệng, khẽ liếm nhẹ, cảm giác nhồn nhột khiến Kiến Vũ vô ý mở miệng, cái lưỡi trơn trượt thừa dịp chui vào, đầu lưỡi đẩy nhẹ lên từng cái răng trắng muốt, sau đó bắt đầu ôn nhu dây dưa. Bàn tay thon dài cũng trượt theo thắt lưng mảnh, nhẹ nhàng xoa nắn, khiến cho thân thể trong vòng tay run lên một trận, mà điều khiến Vương Thanh không ngờ chính là, tay Kiến Vũ đã bám lên người anh di chuyển, gây cho anh niềm vui vẻ khó nói lên lời. Vốn định qua loa rồi dừng lại, thế nhưng hai người đều phát hiện, mình, không thể dừng tay...
Trong phòng, độ ấm như tăng dần lên, da thịt cọ xát, thỉnh thoảng mơ hồ vài tiếng thở gấp gáp, “đinh” một tiếng vang lên giòn giã, Vương Thanh cởi dây lưng của Kiến Vũ, rút ra, ném lên mặt đất, Kiến Vũ cũng giật áo sơ mi còn mắc trên cánh tay anh ra, chuyện đến nước này, cho dù Kiến Vũ có khôi phục tỉnh táo cũng không cho rằng mình có thể dùng lại, cậu là người đã trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình.
“Vào phòng nghỉ, nhé?” Vương Thanh vừa cắn lỗ tai Kiến Vũ vừa thở gấp, anh không biết hiện tại mình có thể tỉnh táo hơn Kiến Vũ bao nhiêu, nhưng không hi vọng lần đầu của hai người lại là ở trong phòng làm việc vô vị này, chí ít phòng nghỉ cũng có một cái giường.
“Vâng.” Kiến Vũ gật đầu, nắm tóc Vương Thanh kéo xuống, ngăn miệng anh lại.
Trong lúc ngọn lửa giữa hai người đang cháy bừng bừng, bên ngoài, Sheena bỗng gõ gõ cửa, “Ông chủ, vừa rồi lão tổng tài gọi điện, nói công ti con bên Mỹ có chuyện, xin ngài lập tức gọi điện lại.”
“Damn it!”
Vương Thanh chửi một tiếng, không thể không dừng lại, Kiến Vũ cũng nỗ lực bình ổn hô hấp, lúc này cậu không rõ lắm, nên cảm tạ cuộc điện thoại tới đúng lúc hay nên học Vương Thanh chửi một tiếng.
Hai người sửa sang lại áo xống, Kiến Vũ mới phát hiện, áo Vương Thanh đã bị cậu xé rách.
“Ngại quá, lần sau đền cho anh cái khác.”
“Lần sau?” Vương Thanh liếm liếm môi, nở nụ cười, “Anh thật hi vọng lần sau nhanh đến chút.”
Nói xong, ôm lấy Kiến Vũ, nhìn sườn mặt cậu, “Nói thật, Kiến Vũ, anh mong em có thể nghiêm túc cân nhắc một chút, anh không hi vọng có kẻ thứ hai làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của em, có thể tính cách của anh không tốt, nhân phẩm cũng có chỗ có vấn đề nhưng tình cảm của anh dành cho em là nghiêm túc, chuyện muốn thành hôn với em cũng là sự thật.”
Kiến Vũ gật đầu, không nói gì thêm, chỉ bảo Vương Thanh mở cửa, bước ra ngoài. Ngoài cửa, Sheena thấy Kiến Vũ đi ra, gật đầu với cậu, nhưng khi liếc nhìn đến cổ cậu thì hai mắt cô trừng to, vệt hồng hồng trên đó nói cho cô biết bên trong vừa xảy ra chuyện gì. Kiến Vũ biết cô nhìn thấy gì nhưng không định che đi, cậu thích đàn ông, ông chủ của các cô ấy cũng vậy. Nếu Vương Thanh nói thích cậu là thật, cậu cũng không phản cảm sự gần gũi của anh, Kiến Vũ nghĩ, mình hẳn là nên nghiêm túc suy xét một chút, dù sao, trốn tránh không thể giải quyết vấn đề.
Tạm biệt Sheena đang rối rắm, Kiến Vũ bước ra khỏi tòa nhà Time quốc tế, ngẩng đầu, giơ tay che mắt, đã vào thu, mặt trời vẫn chói mắt như thế.
—————————————***—————————————-
Quần đảo Maldives: Quần đảo Ma-đi-vơ hình thành nên một quốc đảo gồm 26 đảo san hô vòng ở Ấn Độ Dương. Chúng nằm ở phía Nam quần đảo Lakshadweep của Ấn Độ, khoảng 700 km về phía Tây Nam của Sri Lanka. Quần đảo Ma-đi-vơ bao gồm 1.192 hòn đảo nhỏ, khoảng 200 trong đó có người sinh sống. (theo New 7 wonder of nature). Quần đảo này đã lọt vào top 28 địa danh vào chung kết bình chọn New 7 wonder of Nature.
Vương Thạc đóng cửa xe, cầm tài liệu đi vào phòng khách thì thấy Vương Tuấn Tú đang ngồi ở sô pha xem tư liệu.
“Tuấn Tú, sao về đến nhà còn không nghỉ ngơi chút đi?”
“Anh về rồi à?” Vương Tuấn Tú bỏ tư liệu xuống bàn, tháo kính, nhắm mắt lại, lấy tay xoa bóp huyệt tình minh, thở dài một hơi, “Mấy hôm nay em tiếp nhận chuyện trong công ti ba, trước chưa làm qua nên không biết nhiều, mấy ngày này chỉ xem tư liệu đã mất không ít thời gian, thì ra ba còn có một xưởng đóng tàu, đầu tuần sau nhận đơn đặt hàng đóng một chiếc rồi.”
“Xưởng đóng tàu?” Vương Thạc sửng sốt, “Sao anh không biết nhỉ?”
Vương Tuấn Tú mở mắt, đeo kính lên, “Trước em cũng không biết, chú Lý phụ trách mới nói cho em, xưởng đóng tàu đã được xây dựng xong từ năm ngoái, tháng tư năm nay bắt đầu đưa vào hoạt động. Đại bộ phận cổ phần của công ti trên danh nghĩa thuộc về mẹ, anh bận việc công ti anh, em lại không quan tâm nên hai chúng ta không hay biết gì.”
Tuy Vương Tuấn Tú nói như vậy nhưng trong lòng Vương Thạc vẫn có vướng mắc, bà mẹ kế đang ở tận bên Úc kia có ý định gì, hai anh em không phải ngốc, đương nhiên trong lòng đều hiểu rất rõ. Mấy năm nay, bọn họ nể mặt ông cụ và Vương Vĩ, việc trong nhà tuy biết nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng tính toán trắng trợn như thế này, nếu còn không nhìn ra thì hai mươi mấy năm của anh em họ đều là sống uổng.
“Chuyện này cứ để đó đã, Tuấn Tú, chuyện của em thế nào rồi?”
“Chuyện gì ạ?” Vương Tuấn Tú cầm tư liệu tiếp tục xem.
“Lại còn vờ vịt với anh nữa à.” Vương Thạc đấm vai em một cái, “Em vì cái gì mà thôi việc, đừng nói với anh là em quên mất rồi nhé.”
Vương Tuấn Tú cười cười, ngẩng đầu, “Anh, việc này không gấp gáp được.”
“Sao lại không gấp?” Vương Thạc giật tài liệu khỏi tay Vương Tuấn Tú, “Anh bảo em nhé, Tuấn Tú, em phải nhanh tay một chút, tiếp xúc với cậu ta một thời gian, anh phát hiện cậu bé này tính tình lãnh đạm lắm. Nói thật, lúc đầu anh không tán thành hai đứa, tính cậu ta thờ ơ, em cũng không phải kiểu người nhiệt tình, hai người ở bên nhau thế nào được? Nhưng nếu em đã kiên trì, anh cũng ủng hộ, muốn làm thì phải nhanh tay lên, xưởng đóng tàu với mấy cái thuyền ấy không có chân đâu mà sợ chạy mất, cậu bé kia lại biết chạy biết nhảy đấy, chẳng may có đứa nào nhảy ra giữa đường, đến lúc đó em muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc đâu.”
Vương Tuấn Tú nghe anh trai nói xong, không nói gì thêm, chỉ lấy lại tài liệu trong tay anh rồi về phòng ngủ. Vương Thạc nhìn thái độ của em mình như vậy, bất đắc dĩ thở dài, cho đến giờ anh vẫn không hiểu được đứa em này, hồi còn học cao trung, anh vẫn cho rằng Vương Tuấn Tú là người hiền lành, ấy vậy mà vừa tốt nghiệp cao trung liền phát hiện mấy kẻ từng chơi xấu nó đều gặp chuyện không hay ho. Mà khi anh cho rằng đứa em này cũng như anh muốn vào thương giới, Vương Tuấn Tú lại thi vào nhà nước, đồng thời tốc độ thăng chức nhanh hơn người khác rất nhiều. Khi anh cho rằng Vương Tuấn Tú sẽ gắn bó với công tác này cả đời, không ngờ đứa em này của anh, trong lúc đường thăng chức vẽ ra rất êm thuận, lại thật nhẹ nhàng bỏ việc, về tiếp nhận công ti của ba, tất cả chỉ vì một cậu bé! Để đến hôm nay, lại mặc kệ chuyện của cậu ta, cả ngày vùi đầu ở công ti. Vương Thạc lắc đầu, nhìn không ra được, đầu Vương Tuấn Tú rốt cuộc vặn vẹo thế nào nữa!
———————-&&&————————-
Kiến Vũ ngồi trong quán cà phê, trên bàn là một tách Mocha, bên ngoài trời đang mưa, cách lớp kính mờ chỉ thấy một màn mưa bụi. Cửa quán nhỏ bị đẩy ra, chuông gió treo trên cửa tinh tang vang lên, Vương Tuấn Tú bước vào, nhìn chung quanh một lát, ánh mắt lướt tới một góc liền dừng lại trên người Kiến Vũ.
“Ngại quá, để cậu đợi lâu, Hẹn cậu ra đây mà tôi lại tới muộn.”
“Không sao” Kiến Vũ lắc đầu, Khi nhận được điện thoại của Vương Tuấn Tú, Kiến Vũ vốn không muốn nhận lời, thứ nhất và vì cậu không thân thiết với anh ta lắm, thứ hai là vì chuyện xảy ra trong phòng làm việc của Vương Thanh vẫn khiến tâm tình của cậu dao động không yên. Cậu muốn cẩn thận suy nghĩ một chút, lại nói, Vương Thanh cũng là một đối tượng rất tốt, chí ít anh cũng thành thục ổn trọng, bề ngoài cũng được. Nếu là đời trước, Kiến Vũ có thể cân nhắc đến chuyện hẹn hò với người như vậy, nhưng nghĩ đến Phùng Thiếu Hoa, Kiến Vũ lại muốn lui bước. Kiến Vũ không biết chắc được, nếu mình nói thẳng mọi chuyện với cha, ông sẽ có phản ứng gì, bình thản tiếp thu? Hiển nhiên không có khả năng. Nổi giận hoặc là thất vọng về con? Cả hai loại ấy đều không phải chuyện vui vẻ gì. Vì vậy, vốn định cẩn thận suy nghĩ một chút về chuyện đó, Kiến Vũ lại tự rút mình thành con đà điểu, có thể kéo dài ngày nào hay ngày ấy. Song, càng như thế, ngọn lửa nóng bỏng khi da thịt ma sát với nhau ở mỗi khuya vắng lặng lại càng thiêu đốt dữ dội khiến cả người cậu như chìm trong sóng nhiệt, nửa đêm phải vùng dậy tắm nước lạnh, ngẫm lại cũng thấy buồn cười, cậu suýt quên mất, tuy linh hồn cậu đã sắp 30 nhưng thân thể vẫn đang ở tuổi mười tám dễ xung động. Có lẽ Vương Thanh thấy được điểm ấy nên mới dùng loại phương pháp “tán tỉnh” này? Mỗi lần nghĩ tới đây, Kiến Vũ liền muốn nghiến răng mắng.
“Kiến Vũ, cậu đang nghĩ gì thế?”
Kiến Vũ đang nghĩ đến xuất thần, chợt nghe thấy âm thanh nghi hoặc của Vương Tuấn Tú vang lên bên tai, cậu vội tập trung tinh thần, thấy Vương Tuấn Tú đang nhìn mình đầy thắc mắc.
“Không có gì, chỉ là hơi thất thần một chút.” Nói xong, cậu cầm tách cà phê uống một hớp, “mà hôm nay anh tìm tôi có chuyện gì thế ạ?”
Vương Tuấn Tú hơi nhíu nhíu mày, thực không có gì sao? Song anh ta cũng không phải người tò mò về chuyện riêng của người khác, chú ý tới Kiến Vũ chỉ vì anh ta có ý định với cậu, huống chi hôm nay hẹn cậu ra đây đúng là có chuyện muốn nói.
“Kiến Vũ, tôi biết thế này có hơi đường đột, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, hiện tại cậu có tình cảm với ai chưa? Cả nam và nữ ấy.”
“Có tình cảm với ai?” Kiến Vũ sửng sốt, “Vương nhị ca sao anh lại hỏi chuyện này?”
“Nếu cậu chưa có người đặc biệt, vậy tôi muốn theo đuổi cậu, mong cậu cân nhắc một chút.” Vương Tuấn Tú nói xong, hai mắt chăm chú nhìn Kiến Vũ, thấy cậu trong nháy mắt sửng sốt ngây người thì nở nụ cười, cầm tách lên uống một ngụm, anh ta thích uống cà phê đen, không thêm gì nữa.
Kiến Vũ tưởng tượng ra vài loại khả năng nhưng chưa từng nghĩ tới Vương Tuấn Tú sẽ nói chuyện này thẳng thắn như vậy. Tình huống này nên gọi là gì? Tỏ tình? Kiến Vũ trì độn nghĩ.
“Vương nhị ca, có thể nói cho tôi biết lí do sao? Anh thích tôi?”
Vương Tuấn Tú tự hỏi một chút, sau đó mở miệng, “Tuy tôi rất muốn nói đúng vậy nhưng tôi không cho phép bản thân lừa cậu, tôi không nghĩ mình đã thích cậu, chỉ mới là có cảm tình với cậu thôi.”
“Vậy chuyện anh vừa nói là có ý gì?” Kiến Vũ không rõ, cậu không có cảm giác bị lừa gạt, Vương Tuấn Tú gây cho cậu ấn tượng là anh ta không hề nói đùa về chuyện này, nhưng anh ta nói không thích mình lại vẫn muốn cùng mình một chỗ, vậy không phải quá kì cục hay sao?
“Kiến Vũ,“ Vương Tuấn Tú cười cười, nụ cười rất ôn hòa, ngay cả độ cong của khóe miệng cũng làm người ta thấy thoải mái, “Tôi là người thực tế, không thích viển vông. Tôi muốn theo đuổi cậu là kết luận đã qua suy nghĩ kĩ càng. Tuy không lãng mạn và cũng là quá sớm để nói như vậy, thế nhưng, cảm giác ở cùng cậu rất thoải mái, tôi muốn cùng cậu xây dựng một mái ấm. Hôm nay nói chuyện này với cậu không phải ép cậu nhận lời hay gì khác, chỉ là muốn nói cho cậu việc tôi sắp làm mà thôi.”
Lúc này Kiến Vũ đã hiểu, Vương Tuấn Tú vòng vèo nói cho mình, không cần biết cậu đồng ý hay phản đối, anh ta muốn theo đuổi cậu, bởi vì cảm giác ở cùng cậu rất thoải mái. Nói dễ nghe chút, Vương Tuấn Tú là người kiên định theo đuổi mục tiêu, nói khó nghe hơn, đây là người rất độc đoán?
Kiến Vũ ra khỏi quán cà phê, Vương Tuấn Tú nói muốn đưa cậu về, bị cậu nhẹ nhàng từ chối. Kiến Vũ giương ô bước dọc theo lề đường, cậu không trực tiếp cự tuyệt Vương Tuấn Tú, bởi vì cậu nghe ra ý tứ trong lời anh ta, từ chối cũng không có nghĩa gì. Hôm nay Vương Tuấn Tú chỉ muốn nói cho cậu biết anh ta muốn theo đuổi cậu, là nói cho biết, không phải hỏi ý cậu. Vương Tuấn Tú và Vương Vĩ quả nhiên là anh em một nhà. Trước đây Kiến Vũ còn nghi hoặc, tính tình Vương Vĩ mất tự nhiên như vậy, hai người anh một người ổn trọng một người ôn hòa, hôm nay xem ra là mình nhầm rồi. Biểu hiện mất tự nhiên của Vương Vĩ, nếu từng ở chung sẽ phát hiện, kì thực là vì y chỉ là một đứa nhỏ không lớn lên. Đó cũng là nguyên nhân khi đời trước Kiến Vũ biết y ngoại tình thì chỉ đánh cho y một trận mà không hận y. Mà cái độc đoán của Vương Tuấn Tú này, thuộc loại mọc từ trong khung ra, tuy bề ngoài ôn hòa nhưng bên trong lại không chấp nhận cự tuyệt của người khác.
Kiến Vũ đi tới trạm xe bus, thu ô lại, đứng vào bên trong, ở đây không nhiều người chờ xe lắm, chưa được bao lâu đã có xe đi tới, cậu bước lên xe.
Phùng Thiếu Hoa đang sắp xếp đồ đạc trong phòng, thấy Kiến Vũ đẩy cửa bước vào, hơi nghi hoặc nhìn lên đồng hồ treo tường, chẳng phải con nói ra ngoài có chuyện sao, về sớm như vậy?
“Con à, con nói Tuấn Tú tìm con có chuyện mà, sao về sớm thế?”
“Cũng không có gì quan trọng, nói xong con về luôn.” Kiến Vũ mở ô đặt ở ngoài hiên, “Cha đang sửa sang gì thế?”
“À” Phùng Thiếu Hoa lấy lại tinh thần, “Chẳng phải đã nói năm nay chúng ta sẽ về quê ăn tết sao, cha lấy ít đồ hồi trước chúng ta mua mà chưa kịp mặc ra để sắp xếp lại, lúc về mang cho các em nhà chú bác. Hai năm nay con cao nhanh quá, có mấy thứ mới mặc vài lần đã không vừa, để đấy cũng phí, mang về cho họ hàng, coi như chút tấm lòng cha con ta.” Nói xong, cầm lên một cái quần, Kiến Vũ nhận ra, đó là món quà tiểu Yến và tiểu Hạ mua trên đường cho cậu hồi mới khai trương chi nhánh Phùng ký, mới mặc vài tháng liền bỏ, Phùng Thiếu Hoa cầm lên so vào người Kiến Vũ, “Lại ngắn rồi, con à, hiện tại con cao bao nhiêu, sắp hơn cha nửa cái đầu rồi đó, nhưng sao chỉ dài ra mà không thêm tí thịt nào thế, con nhóc tiểu Hạ còn trông có thịt hơn con.”
Phùng Thiếu Hoa vừa lắc đầu vừa gấp gọn cái quần bỏ vào túi đã chuẩn bị sẵn. Kiến Vũ nghe cha nói xong, khóe miệng giật giật, lời này của cha không thể để tiểu Hạ nghe thấy, cô nhóc dạo này cứ nói mình béo quá, muốn giảm cân, ao ước thắt lưng một xích 9 (tầm 63cm) của tiểu Yến, nếu bị cô nhỏ nghe thấy ông nói cô béo hơn Kiến Vũ, phỏng chửng sẽ nhảy dựng lên mất. Song, Kiến Vũ đúng là không để ý tới, thời gian này mình lại cao thêm? Nếu không có Phùng Thiếu Hoa nhắc nhở, Kiến Vũ sắp quên mất bản thân đang trong giai đoạn phát triển chiều cao, đời trước vì dinh dưỡng không đủ, bản thân lại gặp nhiều chuyện nên thân thể cậu luôn không tốt, đời này, mỗi ngày được cha tìm mọi cách bồi bổ thân thể, nếu còn không cao thì đúng là không thể chấp nhận được, suy nghĩ một chút, Kiến Vũ chạy về phòng, loay hoay một lát, lấy thước dây ra, đưa cho cha đo giúp, Phùng Thiếu Hoa cười cười, thằng bé này, nói là phải làm ngay!
Đo xong, hai cha con đều giật mình, kết quả kiểm tra sức khỏe lúc nhập học, Kiến Vũ cao 174 phân, mới có vài tháng, nay đã lên tới 179 phân rồi! Thêm những 5 phân nhé! Phùng Thiếu Hoa vui lắm, còn nói giá mà có thể thêm chút thịt thì tốt quá.
Kiến Vũ bĩu bĩu môi, cái thân gầy đét hiện tại của cậu đã có người nhớ thương rồi, nếu béo thêm chút nữa thì chẳng được vài ngày là bị người ta nhai sống nuốt tươi ngay ấy chứ. Nhưng mà, nhớ lại hôm đứng cùng Vương Thanh, hình như cậu còn thấp hơn anh ta nửa cái đầu thì phải, hôm nay đi cùng Vương Tuấn Tú, tên này cũng cao hơn cậu một đoạn, Kiến Vũ không khỏi phiền muộn, mấy người đó ăn cái gì không biết nữa? Sao ai nấy đều cao như cái cọc vậy. Nghĩ tới chuyện này, Kiến Vũ lại thấy chuyện cao thêm mấy cm chẳng đáng vui vẻ như trước nữa.
Nghĩ nghĩ một chút, Kiến Vũ lại thấy mình đáng buồn cười, người khác cao đến đâu thì có quan hệ gì với cậu? Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sắp đến giờ cơm tối rồi.
“Cha, con đi nấu cơm tối nhé, trong nhà còn rau hẹ không, con muốn ăn trứng rán với rau hẹ.” Kiến Vũ đứng lên hỏi.
“Có đấy, trong ngăn tủ thứ ba ấy, con lấy ra đi, giỏ trứng còn mấy quả trứng gà quê, con lấy cái đó nhé. Cha đổ gạo vào nồi rồi, con cắm điện là được. Trong tủ lạnh vẫn còn thịt kho tàu lần trước làm, con lấy ra đun nóng, lát nữa chan cơm ăn.”
“Dạ” Kiến Vũ đáp, bước ra ngoài.
Phùng Thiếu Hoa thấy Kiến Vũ đi ra rồi mới bỏ đồ trong tay xuống, ngồi vào mép giường, lúc nãy đo chiều cao cho Kiến Vũ, ông nhìn thấy mấy vệt hồng hồng trên cổ cậu, tuy rất nhạt nhưng là người từng trải, Phùng Thiếu Hoa biết ngay nó là gì. Con cũng đến tuổi có bạn gái, nhưng không biết con gái nhà ai có thể làm ra chuyện kia với thằng con mình? Phùng Thiếu Hoa nghĩ đi nghĩ lại vẫn không ra, lại nhớ tới cái ảnh lần trước Lâm Hạo gửi về cho Kiến Vũ, chẳng lẽ Kiến Vũ học hư từ đó?
Kiến Vũ bưng mâm ra, thấy Phùng Thiếu Hoa ngồi trên giường đờ người, “Cha, đang nghĩ gì thế? Đồ ăn làm xong rồi, cha có muốn uống bia không ạ? Trong nhà hết rồi, con chạy ra ngoài kia mua cho cha một chai nhé.”
“Ừ” Phùng Thiếu Hoa suy nghĩ một chút, lại gọi Kiến Vũ, “Con à, gần đây con...”
“Sao ạ?” Kiến Vũ quay đầu lại.
“Không có gì, con đi đi, mua thêm chai nước tương nhé.”
“Vâng.”
Phùng Thiếu Hoa thở dài, quyết định không hỏi, để xem xem thế nào đã, có lẽ ông suy nghĩ nhiều rồi.
Kiến Vũ mua đồ về, hai cha con ăn xong bữa tối đơn giản, Phùng Thiếu Hoa tiếp tục sắp xếp đồ cũ, Kiến Vũ về phòng xem TV một lát rồi đi ngủ.