Kiến Vũ tỉnh lại, đờ người vài giây mới nhớ ra mình đang ở đâu. Nhắm mắt bóp bóp trán, gần đây bận quá, cậu lại mắc phải bệnh huyết áp thấp, sáng sớm lúc mới thức dậy luôn mơ màng một lát. Tỉnh táo hơn, nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt bắt gặp hình ảnh Vương Thanh nằm dài bên cạnh ngủ say. Kiến Vũ chợt nổi hứng thú, nghiêng người chống tay ngồi dậy, trước đây cậu chưa từng quan sát kĩ hình dáng anh lúc ngủ. Mấy lọn tóc đen nhánh rơi xuống trán, lông mày đen đặc, cái mũi rất thẳng và cao – có thể do anh là con lai, lông mi cong cong tạo thành hai cái bóng hình quạt, râu mọc xanh nhàn nhạt trên cằm. Kiến Vũ vươn tay sờ sờ cằm mình, cậu thuộc dạng thể mao nhạt, 4, 5 ngày cũng chẳng cần cạo râu.
Kiến Vũ đang nghĩ ngợi, Vương Thanh đã mở mắt, con ngươi màu lam in hình bóng mơ hồ của Kiến Vũ, “Chào buổi sáng, đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì.” Kiến Vũ cười cười cúi đầu hôn lên khóe miệng anh, “Tỉnh rồi thì rời giường đi, em đi làm điểm tâm.” Nói xong, cậu xốc chăn định dậy.
Chưa kịp ngồi hẳn dậy, Vương Thanh đã nắm thắt lưng cậu ấn về giường.
“Không nghịch nữa,“ Kiến Vũ đẩy anh ra, “Dậy mau nào, ăn xong em còn phải đến nhà hàng xem thế nào.”
Vương Thanh không chịu buông cậu ra ngay mà cầm hai tay cậu ấn lên trên đỉnh đầu, cúi xuống cắn cắn cổ cậu, “Còn sớm mà.”
Nói xong, không đợi Kiến Vũ kịp phản ứng, anh nhanh chóng nhấc một chân cậu vắt lên thắt lưng, một tay lần xuống bên dưới cậu, mở rộng vài cái, thuận lợi tiến vào bên trong. Thân thể đã bị khai phá còn mang theo dư vị đêm qua khiến Kiến Vũ cảm nhận được khoái cảm bị lấp đầy, nhếch miệng thở dồn dập, hô hấp bắt đầu hỗn loạn, bèn nghiêng đầu cọ sườn mặt vào gối muốn giảm bớt một chút cảm giác kịch liệt này.
Vương Thanh thấy mặt cậu bắt đầu hồng lên bèn cười cười, hôn lên miệng cậu, “Thế nào? Có muốn thêm chút nữa không?”
Kiến Vũ bị Vương Thanh trêu chọc tức nghiến răng, giãy được một tay ra, nắm lấy tóc anh kéo đầu xuống gần hôn mạnh lên đôi môi còn đang cười cợt, “Chết tiệt, động mau.”
Vương Thanh bị vẻ tức giận của cậu chọc cho cười ra tiếng, khiến bộ phận còn đang ở bên trong Kiến Vũ cũng rung động theo, Kiến Vũ cảm nhận được chấn động nho nhỏ đó, nhịn không được lật mình, đè Vương Thanh lại, “Anh, khốn kiếp.”
Vương Thanh đỡ thắt lưng Kiến Vũ, vươn đầu hôn lên điểm nhỏ trên ngực cậu.
Dần dần, tiếng thở dốc, tiếng va chạm thay thế cho tiếng cười khẽ, hai thân thể trẻ trung quấn quít lấy nhau trên giường, cùng hưởng thụ khoảnh khắc mãnh liệt của tình yêu.
Xong xuôi, Vương Thanh đè lên thân mình Kiến Vũ lười biếng không chịu đứng lên. Kiến Vũ đẩy không được, nổi cáu, một cước đạp anh rơi xuống giường. Lườm người đàn ông đang cố cười khổ, Kiến Vũ cũng ngồi lên, mặc áo sơ mi, nhìn đồng hồ trên tường, oán giận, “Đã muộn thế này rồi, biết thế lúc nãy cứ trực tiếp đá anh xuống giường cho xong.”
Nói xong, cậu sửa sang lại quần áo một chút, đẩy cửa ra ngoài luôn.
Vương Thanh cảm thấy thật bất đắc dĩ, tình cảnh anh bây giờ, liệu có thể dùng câu “xài xong vứt luôn” không nhỉ?
Oán giận thì cứ oán giận nhưng Kiến Vũ không bực tức nhiều lắm, rửa mặt xong, cậu vào bếp, tối qua cậu có ninh sẵn cháo trứng muối thịt nạc trong nồi cơm điện, đun nóng lên là được, Kiến Vũ nghĩ một chút, mở tủ lạnh lấy mấy quả trứng gà, lại lấy thêm túi bột mì trong tủ bếp, chuẩn bị rán bánh trứng. Bánh này vốn có thêm hành băm nhưng lần trước thấy Vương Thanh không thích nên cậu không cho thêm.
Kiến Vũ đang đánh trứng gà, Vương Thanh vừa rửa mặt xong, bước tới gần, tì vào cạnh cửa bếp, nhìn cậu bận rộn, cười nói, “Kiến Vũ, em xem, chúng mình bây giờ giống vợ chồng mới cưới không?”
Kiến Vũ không quay lại, bỏ bát trứng sang bên cạnh, bắt đầu nhào bột, “Giống cái đầu anh ấy! Em xem thì có mà giống địa chủ với hầu gái ngày xưa thì có.”
Vương Thanh nghe thấy cậu ví von đùa như vậy bèn bước lại gần, ôm cậu từ phía sau, tì đầu lên vai cậu, “Oan quá, anh nào dám xem em như người hầu.”
“Được là người hầu thì đã tốt!” hai tay Kiến Vũ đều dính bột mì, không đẩy Vương Thanh ra được, đành nghiêng đầu, lấy trán đẩy đẩy cái đầu đang ghé trên vai mình, “Người hầu nhà khác chỉ phụ trách nấu cơm quét tước, em đây thì sao? Giặt giũ nấu nướng không nói, lại còn phải hầu ngủ! Tính ra, em còn khổ hơn người hầu đấy!” nói xong, lấy khuỷu tay huých Vương Thanh, “Tránh ra nào, không thấy em đang bận à? Định nhịn chắc? Em không muốn bị đói bụng.”
Vương Thanh đành buông cậu ra, bĩu môi, “Anh bảo này, cưng à, em chả có tế bào lãng mạn nào à?”
Kiến Vũ mở nước rửa tay, lấy khăn lau khô, mở bếp, rót dầu vào chảo, hừ một tiếng, “Lãng mạn? Mài ra ăn được không?” nói xong, dùng muôi múc bột mì đã nhào vào chảo, san nhẹ, một cái bánh trứng xinh đẹp hình thành, lật mặt bánh, màu vàng óng của mặt chín tỏa mùi thơm nức, bụng Vương Thanh rất đúng lúc kêu ọc ọc.
Kiến Vũ quay lại nhìn anh, xúc cái bánh đã chín ra đĩa, lấy đôi đũa nhét vào tay anh, “Ăn đi, cậu chủ, giờ biết được cái cậu gọi là lãng mãn với chuyện no bụng, cái nào quan trọng hơn chưa?”
Vương Thanh cười cười, gắp bánh cắn một miếng, lớp ngoài mềm mềm, có hương vị trứng gà, nóng hôi hổi nhưng ngon khiến anh muốn nuốt cả đầu lưỡi. Vài miếng, bánh đã an vị trong dạ dày, anhh sờ sờ bụng, lại nhìn nhìn Kiến Vũ, ý bảo còn muốn cái nữa!
“Hết rồi, muốn ăn thì ra ngoài kia chờ, không thì không cho ăn.” Kiến Vũ nói xong liền quay đầu, không nhìn anh nữa, chuyên chú rán bánh.
Vương Thanh so sánh một lát, rốt cuộc, lãng mạn khuất phục uy lực của cái bụng.
Lát sau, bánh trứng đã rán xong, cháo thịt nạc cũng đã đun nóng, Kiến Vũ mở nồi cơm điện, mùi hương thơm ngào ngạt khiến người ta chảy nước miếng. Kiến Vũ múc vào bát bưng ra, sau đó lại vào bếp xắt hai quả trứng vịt muối cậu tự làm, không mặn không nhạt, ăn với cháo rất vừa miệng.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, gần đây Kiến Vũ đang định mở thêm chi nhánh, địa điểm cụ thể chưa xác định được nên định hỏi ý kiến Vương Thanh.
Vương Thanh ăn xong cháo lại múc thêm bát nữa, “Theo anh, Phùng ký giờ đã có thị trường vững chắc ở Bắc Kinh và Thiên Tân, em có thể chọn thành phố nào xa xa một chút để mở rộng thị trường, chuyện này, mấy quản lí dưới tay em lo được đấy. Purple Line giờ còn chưa hình thành vị trí riêng, nên đợi thêm một thời gian nữa. Lần trước em nói với anh là có dự định tốt nghiệp sớm, chắc cũng không có tinh lực quan tâm nhiều như vậy, trước tiên cứ lo chuyện tốt nghiệp đã. Phùng ký có thể mở rộng trước, Purple Line thì đợi đến lúc em tốt nghiệp xong rồi hãy tính.”
Vương Thanh không nói thẳng nên đặt chi nhánh mới của Phùng ký ở đâu mà chỉ đưa ra kiến nghị chung chung. Tuy anh và Kiến Vũ quyết định đến với nhau nhưng cả hai không xen vào sự nghiệp của nhau. Qua một thời gian tìm tòi, Vương Thanh đã biết ranh giới cho phép của Kiến Vũ ở đâu, mà anh cũng rất thông minh, chỉ dừng ở bên ngoài ranh giới. Nếu Kiến Vũ không chủ động bước ra, anh sẽ vĩnh viễn không vượt qua nó. Anh không phải là cậu nhóc ngây ngô muốn nắm giữ mọi thứ liên quan đến người yêu mình, bởi vì một tình yêu như vậy không thể lâu dài. Tuy anh có mong muốn chiếm giữ nhưng nó luôn dừng ở phạm vi Kiến Vũ có thể tiếp thu, về điểm này, cuộc nói chuyện lần trước với Tyson đã giúp anh rất nhiều.
Kiến Vũ ngẫm nghĩ một lát, thấy Vương Thanh nói có lí. Đối với chuyện anh lảng tránh trả lời chi tiết, cậu cũng không nghĩ nhiều, “Ừ, em biết nên làm thế nào.” Nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên, kéo Vương Thanh qua hôn một cái, “Ái phi nói có lí, rất đúng ý trẫm. Hôn nàng một cái gọi là tưởng thưởng nhé.”
Vương Thanh nháy nháy mắt, “Tạ chủ long ân.” Nói xong, đè đầu Kiến Vũ lại hôn cho đủ, xong còn liếm liếm khóe môi, “Như vậy mới đúng.”
Kiến Vũ cười cười, múc thêm một bát cháo nữa. Mà lúc này, Vương Thanh đã ăn hết bát thứ ba, Kiến Vũ nhìn anh, lạnh lùng bảo, “Thanh, em cảnh cáo anh, nếu anh mà ăn đến béo thành lợn là em đá anh ngay.”
Hai người ăn xong đã gần 9h, Vương Thanh lái xe đưa Kiến Vũ tới Phùng ký rồi mới đi làm.
Kiến Vũ chào hỏi với nhân viên rồi lên thẳng lầu 2, vào phòng nghỉ của nhân viên, ngoài ý muốn thấy Tiểu Yến và Tiểu Hạ đang ở đó, mắt Tiểu Hạ đã hồng cả lên, lại nhìn tiểu Yến, thấy cô rất vui vẻ, có chuyện gì thế?
“Sao thế?”
“Cậu chủ, đến rồi à.” Tiểu Yến cười chào Kiến Vũ.
“Ừ” Kiến Vũ gật đầu, quay sang tiểu Hạ, “tiểu Hạ, em làm sao vậy, ai bắt nạt em à?”
“Không” tiểu Hạ lau nước mắt, “Anh Kiến Vũ, sao hôm nay anh lại tới?”
“Đừng đánh trống lảng, làm sao mà khóc? Nói cho anh, anh trả thù cho em.”
Kiến Vũ còn định gặng hỏi, tiểu Tến kéo cậu sang, khẽ nói, “Cậu chủ, thực ra là chuyện vui.”
“Chuyện vui?”
“Vâng.” Tiểu Yến gật đầu cười, “Cậu còn nhớ cậu trai cãi nhau với cậu ở nhà bếp hôm đó không?”
“A, cậu ta bắt nạt tiểu Hạ?”
“Không phải.” Tiểu Tến lắc đầu, “Lần trước cậu nhóc kia làm theo lời cậu, viết kiểm điểm đưa cho tiểu Hạ, viết được vài cái thì bắt đầu viết thư tình.”
Hử? Hai mắt Kiến Vũ đảo đảo, có chuyện hay nha!
Tiểu Hạ định bịt miệng tiểu Yến, Kiến Vũ ngăn cô lại, “tiểu Hạ, không muốn chị Yến nói thì em tự nói đi, được chứ?”
Tiểu Hạ nghe vậy, ngượng ngùng đỏ mặt, không hề giống thái độ hấp tấp như xưa, “Thì, thì như thế ấy.”
“Như thế là như thế nào?”
“Thì, thì chúng em quen nhau rồi.” Tiểu Hạ nói xong, đỏ mặt dậm chân, “Anh Kiến Vũ trêu người ta.”
Tiểu Yến cười, vỗ vai tiểu Hạ, “Rồi rồi, đừng giận mà.”
Tiểu Hạ đỏ mặt, nói tiếp, “Bọn em quen nhau một thời gian rồi, cha mẹ em với cha mẹ anh ấy đều đã biết, lần trước cha mẹ em đến thăm, anh ấy đã gặp mặt rồi. Họ cũng rất vừa lòng. Anh ấy bảo, tết năm nay đưa em về ra mắt cha mẹ, anh ấy đã đưa ảnh chụp cho cha mẹ xem rồi, hai cụ cũng thích em lắm. Đến năm sau, nếu không có gì bất ngờ sẽ tổ chức cho chúng em.”
“Đó là chuyện vui mà, em còn khóc cái gì?”
“Nhưng anh ấy bảo anh ấy là con trai duy nhất trong nhà, nếu chúng em lấy nhau, anh ấy nói muốn về quê tự mở quán kiếm tiền, sau đó đón cha mẹ em sang cùng nhau chăm sóc. Nhưng mà em không nỡ xa mọi người ở đây.”
Nói đến đó, tiểu Hạ lại khóc lên, tiểu Yến vỗ lưng cô an ủi, “Được rồi, cô ngốc này, ở đời có bữa tiệc nào không tan, hơn nữa Thiểm Tây xa thì có xa nhưng cũng không phải không thể gặp nhau nữa. Cậu ta nghĩ đến chuyện đón cha mẹ em sang cùng chăm sóc cho thấy cậu ta là một đứa con hiếu thảo, cậu ta tốt với em đến nỗi làm người ta ghen tị đỏ mắt, có được một người đàn ông như vậy,, em còn cái gì không hài lòng hử?”
Nghe tiểu Hạ nói, Kiến Vũ cũng thấy cay cay mũi, hai người tiểu Hạ và Tiểu Yến cùng làm việc với cậu ngay từ khi mới lên Bắc Kinh không lâu, Kiến Vũ coi họ như người nhà, đột nhiên tiểu Hạ phải đi, cậu cũng thấy không nỡ. Nghĩ tới đây, Kiến Vũ lại muốn cho cái tên muốn bắt cóc tiểu Hạ kia một trận.
Bất quá, Kiến Vũ ngẫm lại, chợt nói.
“Tiểu Hạ, đừng khóc vội, anh có chuyện muốn nói với em.”
“Chuyện gì ạ?” Tiểu Hạ lau nước mắt, quay sang.
“Anh định mở chi nhánh của Phùng ký ở Thiểm Tây, em và cậu ta định về đó làm việc, hay là giao chuyện quản lí chi nhánh cho bọn em nhé. Thời gian đầu anh sẽ cử một người có kinh nghiệm quản lí đến giúp bọn em, sau khi bọn em lo liệu được thì chuyện chi nhánh ở đó giao cho hai đứa nhé.”
“Anh Kiến Vũ, thế có được không?”
“Anh nói được là được. Em về bàn lại với cậu ta xem, nếu không có vấn đề gì, ngày mai đến gặp anh.”
“Vâng.” Tiểu Hạ gật đầu, viền mắt hồng lên, “Anh Kiến Vũ, anh giúp chúng em như thế, em không biết phải nói gì nữa.”
“Không cần nói gì cả, chỉ cần kinh doanh tốt, kiếm tiền cho anh là được.”
“Vâng.”
Kiến Vũ bận bịu một buổi sáng, chiều đó có giờ học, bèn chào mọi người rồi đến trường. Vừa vào đến trường, Kiến Vũ cảm thấy có gì là lạ, có mấy người đi ngang qua cậu cứ quay sang chỉ trỏ. Kiến Vũ buồn bực, sao thế không biết?
Cho đến khi Kiến Vũ đi tới bảng thông báo, phút chốc hai mắt bỗng trừng to, bên trên dán một phong thư nặc danh, viết “Bí mật của sinh viên ưu tú Kiến Vũ khoa XX lớp XXX của quý trường“.
Phía dưới, là ảnh chụp, tuy lờ mờ nhưng Kiến Vũ vẫn có thể nhìn ra, đó là cậu và Vương Thanh.
———————————-***——————————–
Kiến Vũ bước vào phòng học, chung quanh thoáng chốc tĩnh lặng, ánh mắt các bạn học – quen hay không quen cậu, đều hơi khác lạ, một số người thậm chí còn hả hê ra mặt. Kiến Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng đến chỗ mình ngồi xuống.
Chuông vào học vang lên, thầy giáo cầm tài liệu khoan thai bước vào, rút danh sách điểm danh, tới tên Kiến Vũ, thầy giáo ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó lại cúi đầu tiếp tục. Song giây lát ngắn ngủi cũng đủ cho Kiến Vũ nhìn rõ thứ cảm xúc khiến cậu bất đắc dĩ.
Mới được nửa buổi học, Kiến Vũ lại bị trợ giáo gọi đi, cậu vừa bước ra khỏi phòng học, phía sau liền ồn ào một mảnh.
Trợ giáo nhìn cậu sinh viên mặt mày thản nhiên, thở dài một hơi, ông rất coi trọng cậu bé này, tính tình kiên định, chịu khó tiến tới, tuổi còn nhỏ đã có thể một tay chăm sóc cha già tàn tật, trong khoa có nhiều giáo sư có ấn tượng rất tốt với cậu, không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này.
“Kiến Vũ, em nói thật cho thầy biết, lá thư kia nói có thật không?”
Kiến Vũ quay sang nhìn ông, “Thưa thầy, chuyện có đúng thế không thì quan trọng lắm sao? Đó là chuyện riêng của em rồi ạ.”
Kiến Vũ biết mình không nên nói như vậy, nhưng chuyện hôm nay khiến cậu rất khó chịu, suy đi nghĩ lại, cậu cũng đoán được ai đã làm chuyện thất đức này. Nhưng biết thì lại thế nào? Không có bằng chứng, kiện lên tòa người ta cũng cần có chứng cứ kìa. Càng nghĩ càng giận, Kiến Vũ không khống chế được bực tức trong giọng điệu của mình.
Trợ giáo bị chẹn một câu, không nói được gì, đưa Kiến Vũ tới phòng làm việc của chủ nhiệm khoa, gõ cửa một tiếng, sau đó đẩy cửa bước vào, “Chủ nhiệm, tôi đưa Kiến Vũ tới rồi.”
Kiến Vũ bước vào, thấy chủ nhiệm khoa đang nghiêm túc ngồi phía sau bàn làm việc, cha cậu đang ngồi trên sa lon bên cạnh.
“Cha, sao cha lại tới đây?”
Kiến Vũ biết chuyện này nhà trường sẽ không để yên nhưng không ngờ họ lại liên lạc luôn với cha cậu.
Phùng Thiếu Hoa thấy con trai tới, lo lắng hỏi, “Con à, có chuyện gì vậy, hôm nay trường đột nhiên gọi cho cha, mời cha tới ngay đây, tới rồi lại không nói là có chuyện gì.”
Thì ra, hôm nay Phùng Thiếu Hoa đột nhiên nhận được điện thoại từ trường của Kiến Vũ, chỉ nói con ông gặp vài chuyện ở trường, mời ông tới gấp, khiến cho Phùng Thiếu Hoa sợ hãi, chẳng lẽ Kiến Vũ gặp chuyện gì không may rồi? Tới trường học, thấy dường như chuyện không như ông tưởng, giáo viên tiếp ông chỉ đưa ông tới đây, nói là chờ Kiến Vũ đến.
“Không có gì quan trọng đâu cha.” Kiến Vũ lắc đầu, hơi tức giận vì nhà trường gọi cha cậu tới xử lí chuyện này, cậu đã là người trưởng thành, có thể tự giải quyết, vì sao phải gọi cha cậu tới?
“Không có gì quan trọng à?” Nghe Kiến Vũ nói vậy, chủ nhiệm khoa, đứng dậy bước tới, “sinh viên Kiến Vũ, hành vi cử chỉ của em đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới kỉ luật và danh tiếng của trường, vậy mà còn nói là không có gì quan trọng?”
“Sao?” Phùng Thiếu Hoa hoảng sợ, giật mình đứng lên, nắm lấy Kiến Vũ, “Con à, có chuyện gì vậy?”
Chủ nhiệm khoa phì phò mấy hơi, quay lại bàn công tác, “Thầy Hứa, thầy nói với Phùng tiên sinh đi.”
Trợ giáo nhìn vẻ mặt lo lắng của Phùng Thiếu Hoa, “Phùng tiên sinh, con của ngài có hành vi thân mật với một người đàn ông và bị ai đó chụp được vài tấm ảnh, hiện tại toàn trường đã biết.” Dừng một chút, thấy Phùng Thiếu Hoa không hề sợ hãi, ông cảm thấy kì quái nhưng vẫn nói tiếp, “Hôm nay mời ngài tới là mong ngài hỗ trợ trường học giúp con ngài sửa chữa hành vi bất lương này. Dù sao thì Kiến Vũ cũng là một sinh viên ưu tú, chúng tôi không muốn thấy em ấy bước vào đường xấu.”
Kiến Vũ há miệng muốn nói lại bị Phùng Thiếu Hoa kéo tay, Phùng Thiếu Hoa dường như có tính toán riêng nên cậu liền đứng yên lặng bên cha, không nói lời nào.
Phùng Thiếu Hoa trầm ngâm một chút, mở lời, “Thưa thầy, tôi muốn hỏi, trường dự định xử lí việc này thế nào? Chỉ cần con tôi sửa chữa lại là được ạ?”
Trợ giáo quay sang nhìn chủ nhiệm khoa rồi mới mở miệng, “Có thể sửa chữa đương nhiên là tốt, nhưng xét thấy hành vi của em Kiến Vũ con ngài đã gây ảnh hưởng không tốt đến trường học, trường học quyết định ghi vào hồ sơ của em Kiến Vũ, đình chỉ học để xem xét.”
Ban đầu, khi chuyện này lan ra, trong hội đồng trường còn có người chủ trương đuổi học Kiến Vũ, nhưng trước đây Kiến Vũ đã từng có vài công trình được đăng ở các tạp chí cấp quốc gia, cộng thêm chuyện cậu tự gây dựng sự nghiệp cũng đã được lên báo, làm cho trường cũng được thơm lây. Huống chi Kiến Vũ hiện đã xin tốt nghiệp sớm, đề cương luận văn của cậu đã được các giáo sư hướng dẫn thông qua, họ đều rất có hứng thú với những quan điểm của cậu, đuổi học một sinh viên như vậy thật là đáng tiếc. Vì vậy mấy vị lãnh đạo thương lượng với nhau, đưa ra hình phạt này. Đương nhiên, theo như ý họ, đây là kết quả tốt nhất, thế nhưng hiển nhiên cha con Phùng Thiếu Hoa không nghĩ vậy.
“Cho ghi vào hồ sơ con tôi, đình chỉ học để xem xét?” Phùng Thiếu Hoa nghe đến đó, mặt không thay đổi lặp lại rồi hỏi một câu, “Con tôi vi phạm nội qui nào của trường mà phạt nó nặng như vậy?”
Chủ nhiệm khoa mất kiên nhẫn, ông ta cảm thấy Phùng Thiếu Hoa chỉ là một ông nông dân quê mùa, mà Kiến Vũ tuy hơi có năng lực nhưng cũng chẳng có chỗ dựa nào, ông ta đã mất công giảng giải kĩ càng với bọn họ là đã nể mặt lắm rồi, sao cha con nhà này còn cứ lằng nhằng mãi?
Trợ giáo thấy chủ nhiệm khoa đổi sắc mặt, vội nói, “Phùng tiên sinh, hội đồng khoa đã xem xét, đây là hình phạt nhẹ nhất rồi, mong rằng ngài đừng nên dây dưa nữa, nếu không sẽ chỉ bất lợi cho cả hai bên mà thôi.”
“Cha” Kiến Vũ kéo tay cha, cậu biết lần này ông thực sự tức giận, “Chuyện này cha đừng can thiệp vào nữa, cứ để con tự giải quyết.”
“Không được!” Phùng Thiếu Hoa hô lên, lao đến trước bàn làm việc của chủ nhiệm khoa, “rầm” một tiếng đập cả hai tay lên bàn, “Tôi muốn có câu trả lời công bằng, con tôi làm sao mà các người đình chỉ nó? Nó phạm pháp chỗ nào, phạm kỉ luật nào rồi?”
“Kiến Vũ có hành vi thân mật với đàn ông!” Trợ giáo cũng mất kiên nhẫn, “Cậu ta thích đàn ông!”
Phùng Thiếu Hoa trừng mắt hét trả một câu, “Thích đàn ông thì sao? Ảnh hưởng đến ai à? Điều khoản nào trong luật qui định không được thích đàn ông? Anh tìm cho tôi xem! Hay là nội qui trường qui định như thế? Hôm nay các anh không nói rõ ràng cho tôi thì không xong đâu.”
“Phùng tiên sinh, ngài đang làm phiền chúng tôi đấy! Nếu ngài cứ như vậy, chúng tôi sẽ xem xét chuyện trực tiếp đuổi học Kiến Vũ.”
“Đuổi học thì đuổi học đi!” Kiến Vũ bước tới đỡ cha, “Như cha em nói, em thích đàn ông thì đã sao? Ảnh hưởng đến ai hay sao? Không phạm pháp cũng không trái nội qui trường học, em muốn hỏi, các thầy cứ thế mà định tội người khác, căn cứ vào đâu?”
Trợ giáo há hốc miệng, không biết nên nói gì, chủ nhiệm khoa cũng đỏ bừng mặt, chỉ tay vào Kiến Vũ không nói lên lời.
Kiến Vũ nhìn họ, nâng Phùng Thiếu Hoa dậy, “Thưa thầy, ngày mai em sẽ tới trường làm thủ tục thôi học.” nói xong liền đỡ Phùng Thiếu Hoa ra khỏi văn phòng.
————–***—————
Vương Thanh buông điện thoại, nhíu nhíu mày, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Suy nghĩ một chút, anh lại nhấc ống nghe, “Xin chào, cho tôi gặp chủ biên tòa soạn, nói Vương Thanh tìm anh ta.”
Ben nhận điện thoại, “Chris, tìm tôi có chuyện gì thế?”
“Ben, chuyện tôi nhờ cậu tra giúp thế nào rồi?”
“Chuyện ấy à?” Ben dừng một chút, hưng phấn nói tiếp, “Cậu không nói thì tôi cũng định tìm cậu đây, tôi chụp được vài thứ hay, xế chiều mang tới cho xem nhé.”
Vương Thanh nhìn đồng hồ đeo tay, “Không cần xế chiều, ngay bây giờ mang cho tôi xem đi.”
“Chris! Cậu không thể như thế, tôi còn phải làm việc nữa!”
“Thôi quên đi!” Vương Thanh cười hừ một tiếng, “Bây giờ cậu đến, tôi cho tòa soạn các cậu một cuộc phỏng vấn độc nhất vô nhị, chiều nay tới, không có nữa. Chọn đi!”
“Tôi qua đây, ngay lập tức!”
Chưa đến nửa giờ, Ben đã có mặt tại Time quốc tế. Chào hỏi Sheena, anh vào ngay phòng làm việc của Vương Thanh, đổ ập xuống sô pha, “Vương Thanh, cậu vô nhân đạo quá đi!”
“Thôi đi!” Vương Thanh hừ mũi, “Cậu bảo chụp được thứ hay gì hả?”
“Ha ha...” Ben cười cười, lôi một phong bao ra cho Vương Thanh.
Vương Thanh mở ra, trong đó có mấy tấm ảnh, người trong ảnh không phải ai xa lạ, là Vương Tuấn Tú và Vương Vỹ, nhìn sơ qua thì rất bình thường. Vương Thanh ngẩng đầu nhìn Ben, biết chắc chắn anh ta sẽ không dúi cho mình thứ tầm thường cho xong chuyện, vì vậy lại cúi đầu nhìn lại lần nữa, quả nhiên có vài tấm khiến anh thấy hứng thú.
Một tấm, hai người chắc đang ở trong xe, Vương Vỹ ngồi bên cạnh Vương Tuấn Tú, nghiêng đầu nhìn anh ta, nhìn qua thì không có gì nhưng ai tỉ mỉ xem sẽ phát hiện, ánh mắt Vương Vỹ nhìn anh mình rất kì lạ, không giống anh em nhìn nhau mà giống như ánh mắt của người đang yêu cuồng nhiệt. Một tấm khác, tuy địa điểm thay đổi nhưng nội dung chuyển tải vẫn như vậy.
Vương Thanh nhếch miệng, sờ sờ cằm, quả nhiên là thứ tốt đây.
Ben liếc thấy vẻ mặt đó của Vương Thanh, bỗng nhiên lạnh cả lưng, “Nói thật đi, Chris, cậu bảo tôi điều tra hai anh em nhà này để làm gì?”
“Làm gì à?” Vương Thanh không ngẩng đầu, “Tự nhiên là có tác dụng của nó. Thù lao lần này tôi sẻ gửi thẳng vào tài khoản của cậu.”
“Cộng thêm một bài báo.” Ben bổ sung.
“Đương nhiên.” Vương Thanh cười, ngẩng đầu, “Nói đến chuyện này, tôi muốn hỏi cậu một câu, Ben, phóng viên tòa soạn của cậu từ khi nào thì kiêm cả chức paparazzi nữa thế?”
“Cậu nói gì tôi không hiểu.” Ben nhún vai.
“Không hiểu?” Vương Thanh thu hồi dáng tươi cười, “Vậy thì tôi xin hỏi một chút, tấm hình này chẳng phải là sản phẩm từ tay phóng viên giỏi nhất của cậu hay sao? Nếu tôi nhớ không lầm, cô ta tên là Ammi thì phải?”
Ben nhìn tấm hình trên tay Vương Thanh, “Đúng là phong cách của cô ấy.”
Vương Thanh gật đầu, “Hôm nay tấm hình này xuất hiện ở trường học của người yêu tôi, gây cho cậu ấy rất nhiều phiền toái, cậu nghĩ xem Ben, tôi nên làm thế nào?”
Ben giật mình kinh hãi, sao Ammi lại làm bậy như thế?
“Chris, cậu phải tin tưởng, tuy Ammi rất thích cậu nhưng cô ấy sẽ không làm loại chuyện như vậy.”
“Tôi tin, cô ta chỉ tự cho là đúng mà gửi tấm hình này cho tôi cùng một “phong thư uy hiếp” rất là rõ ràng và tình cảm, bảo là sẽ có người công bố tấm hình này, muốn tôi cẩn thận, tốt nhất là nên nhắc nhở người yêu tôi một chút. Nhưng cô ta không ngờ là đồng bọn của cô ta đã chờ không nổi, vội vã cho tấm hình phát huy tác dụng rồi, ngu xuẩn.” Vương Thanh ngừng một chút, bật cười thành tiếng, “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút, Ben, nếu cậu không muốn mất phóng viên giỏi nhất này thì hãy bảo cô ta thu liễm hành vi của mình một chút đi, còn nữa, tránh xa cái cậu Vương Vỹ này một chút.”
“Tôi sẽ ghi nhớ kĩ.” Ben gật đầu, ra khỏi phòng.
Vương Thanh cầm tấm hình chụp anh và Kiến Vũ lên, ngắm nghía một chút, chụp cũng khá đấy chứ.
“Tiếc thật.” nói xong, anh ném tấm ảnh vào ngăn kéo.
Một tay chống đầu, Vương Thanh bình thản nhìn màn hình máy tính, kì thực, anh có thể ngăn cản chuyện tấm hình này xuất hiện ở trường Kiến Vũ mà, phải không? Thế nhưng, trong nháy mắt, anh do dự. Quay đầu nhìn về phía cửa sổ, Vương Thanh không biết, anh làm thế là đúng hay sai, chí ít, anh không vi phạm mong muốn của bản thân, anh muốn Kiến Vũ, muốn hoàn toàn giữ lấy cậu, như vậy, chặt đứt mọi đường lui của cậu, khiến cho cậu rời xa anh liền đi vào đường cùng, liệu có phải là phương pháp tốt nhất? Vương Thanh khẽ than một tiếng, anh quả là một kẻ hèn hạ.
Song, anh thu hồi nụ cười, đối với những thứ chướng mắt, nhanh chóng dọn dẹp đi mới là phải đạo, nhỉ?
Vương Thanh nhìn mấy tấm hình Ben mang đến, cầm điện thoại lên, “Sheena, tra cho tôi điện thoại nhà họ Vương.”
“Vương gia? Thuyền vương của Châu Á?”
“Đúng là ông ta, tôi muốn gặp mặt một lần. Có thể, sau này Time còn có cơ hội hợp tác với ông ta đấy.”
————————-***————————–