Trong quán cà phê nho nhỏ kia, mặc dù hôm đó bản thân mất hết mặt mũi, nhưng cũng bất ngờ phát hiện ra Tiramisu vô cùng có tác dụng với chứng mê man trong mùa đông của bản thân. Phát hiện này đối với người luôn cảm thấy thời gian có sức lực không đủ dùng như Thái Quân Thành mà nói thì tuyệt đối là tin tức vô cùng tốt. Bởi vậy, lúc y bắt đầu cảm thấy bản thân có chút không khỏe thì ngay lập tức sẽ đến quán ăn một miếng Tiramisu như vậy.
Mặc dù thời gian đến mỗi lần của y đều không quá dài, nhiều lắm thì cũng chỉ khoảng một giờ đồng hồ lại phải trở lại phim trường tiếp tục chém giết. Nhưng ngoại trừ vài lần đầu, thì sau đó, dường như mỗi lần y đến đến không có khách, bởi vậy thời gian ở trong quán cà phê nho nhỏ này biến thành khoảng thời gian y cảm thấy thoải mái, bình yên nhất.
Vợ của Lưu Phi Long thường xuyên không có ở cửa hàng, thỉnh thoảng mới tới hỗ trợ. Cô gái ngọt ngào mà hoạt bát này nói cho y biết, cô ấy tên là Uông Tử Ninh, là họa sĩ nổi tiếng, thường xuyên phải ra ngoài vẽ vật thực, một năm thì có hơn nửa năm ở nhà thôi. Y thật sự sợ hãi. Với phải ứng của y, cô ấy vui vẻ đến rối loạn, liếc mắt một cái có thể nhìn ra được đó là người phụ nữ dám yêu dám hận, không có tâm nhãn. Thái Quân Thành thật sự không có cách nào tưởng tượng được một người ngây ngốc như cây gỗ như Lưu Phi Long làm cách nào để có thể cưới được một người vợ sáng sủa hướng ngoại như cô ấy. Cô ấy là người dễ gần, mình mới tới lần thứ hai mà cô ấy là liên tục gọi Quân Thành, Quân Thành, giống hệt như người đã làm bạn với y nhiều năm. Đôi khi còn túm lấy y, tán gẫu với y, có điều phần nhiệt tình này của cô ấy cũng không làm người khác chán ghét, ngược lại còn làm cho người khác cảm thấy ở cùng với cô ấy thật vui vẻ. Có cô ấy ở đó, dù có khách hay không, toàn bộ quán cà phê đều trở nên vô cùng náo nhiệt, sẽ không im lặng giống như hiện tại.
Chỉ cần không có khách, Lưu Phi Long sẽ ru rú trong phòng nhỏ làm bánh, mặt hiện ý cười, cẩn thận làm đồ ngọt, Thái Quân Thành không có cách nào giải thích, chỉ là lặp đi lặp lại một vài động tác, suy cho cùng có sức hút gì có thể hấp dẫn được anh, khiến anh hoàn toàn không cảm thấy không có kiên nhẫn, lại còn mang theo biểu cảm hạnh phúc, giống như là trút toàn bộ tình yêu xuống từng tầng đồ ngọt như vậy? Nhưng mà, có lẽ chính vì dụng tâm như thế, cho nên đồ ngọt Lưu Phi Long làm luôn thơm hơn, thanh khiết hơn, ấm áp hơn, làm cho người ta sau khi ăn vào cảm thấy còn chút dư vị đọng lại.
“Có muốn nếm thử không?” Lưu Phi Long bưng một đĩa đồ ngọt anh mới nghĩ ra đến trước mặt Thái Quân Thành, cúi đầu hỏi.
Mỗi lần đến đây, y chỉ ăn Tiramisu, có lẽ lần này y có thể thay đổi khẩu vị, mặc dù nhìn khối gì kia có chút ghê tởm, khiến y nghĩ tới khối nước mũi, nhưng nụ cười trên mặt người đàn ông khiến y không thể không gật đầu, cầm thìa nhỏ đặt bên cạnh múc một miếng nhỏ đưa vào trong miệng, mày lập tức không chịu không chế níu lại, không nhịn được đẩy đĩa kia ra thật xa.
Không ngờ y lại chán ghét như thế, Lưu Phi Long mang theo áy náy cười cười: “Thực xin lỗi, không biết cậu ghét Pudding.”
Thái Quân Thành không rõ vì sao anh lại xin lỗi, nói khách quan, đồ ngọt anh làm rất ngon, chỉ là bản thân không thích đồ ngọt, là khẩu vị của mỗi người, có liên quan gì tới anh. Mày nhíu chặt hơn, y không thích dáng vẻ cúi đầu ngậm bồ hòn làm ngọt của Lưu Phi Long, hình ảnh này khiến y nhớ tới Lưu Phi Long thời thiếu niên, người luôn cúi đầu, bị người khác vây mắng, bị người khác oan uổng nhưng không chịu phản bác trước kia.
“Thực xin lỗi, tôi bưng nó đi trước đã.” Cũng không biết Thái Quân Thành đang nghĩ gì, anh lại cho rằng y không thích nhìn đĩa pudding này nên anh lại xin lỗi lần nữa.
Một cánh tay đoạt lấy pudding người đàn ông chuẩn bị mang đi, cầm thìa múc một miếng lớn, trong vòng vài giây nuốt toàn bộ số pudding làm y cảm thấy ghê tởm vào bụng, sau đó lại cứng rắn chịu đựng cảm giác muốn phun ra ngoài, có chút tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông.
Người đàn ông bị hành động của y làm mông lung, khẽ giật mình, nghi hoặc đánh giá y, không hiểu vì sao Thái Quân Thành đã không thích lại còn phải ăn nó.
“Tôi không ghét ăn pudding.” Thái Quân Thành có chút căm giận, bất bình hồi đáp, nhưng sau đó không thèm để ý đến phản ứng của người đàn ông, xoay người rời khỏi quán cà phê, nhanh chóng trốn vào ngã rẽ bên cạnh quán, nôn toàn bộ những thứ vừa nuốt vào miệng ra ngoài - Xem ra, ngoại trừ Tiramisu, y vẫn không thể chịu đựng được mùi vị ghê tởm của đồ ngọt khác.
Phun xong liền cảm thấy vô cùng thoải mái, y lơ đãng quay đầu nhìn về quán cà phê, điều khiến y ngạc nhiên hơn chính là, tấm biển ‘nghỉ ngơi’ vốn treo trên cửa quán, lúc này, lại được Lưu Phi Long quay ngược lại, mặt sau tấm biển đó viết 'Đang buôn bán'.
Thái Quân Thành kinh ngạc đến thất thần tại chỗ, nghĩ đến mỗi lần bản thân đến, trong tiệm đều không có khách.
Đột nhiên nhớ tới, vợ Lưu Phi Long từng hỏi, vì sao mỗi lần y đến đều ngồi trong góc khuất nhất, giống như đang cố ý tránh người. Y cũng từng trả lời, vì mình ở trong làng giải trí, nên không muốn bị người khác nhận ra, chỉ muốn yên lặng uống một cốc cà phê.
Có lẽ đây là nguyên nhân khiến Lưu Phi Long cố ý treo biển nghỉ ngơi vì y?
Y không thể giải thích được!
Nhiều lắm thì bản thân và Lưu Phi Long cũng chỉ được xem là quen biết qua loa. Bây giờ cũng chỉ được coi là khá quen thuộc, nhưng có phải là bạn bè không thì cũng chưa chắc. Vậy vì sao anh ta phải cố y làm như vậy?
Bản thân cũng không muốn anh ta làm như vậy!
Vì sao mỗi lần Lưu Phi Long làm chuyện gì cũng phải khiến bản thân có cảm giác như là thiếu anh ta cái gì đó?
Loại cảm giác được đối xử tốt giống như là trúng thưởng này khiến Thái Quân Thành cảm thấy không thoải mái.
Y chán ghét loại cảm giác này, cũng chán ghét loại cảm giác dịu dàng cùng tỉ mỉ của Lưu Phi Long.
Vô cùng chán ghét...
***
Hiện tại.
Hôm nay có thể nói y lại lên một độ cao mới. Toàn bộ bộ phim điện ảnh thí nghiệm mới được quần chúng tán thành. Toàn bộ đều thật sự thành công theo kế hoạch, lễ chiếu mở màn vô cùng thành công, được khắp nơi khen ngợi, y có thể tưởng tượng được hình ảnh của bộ phim điện ảnh này sau khi khởi chiếu, người đầu tư mặt mày mừng rỡ hớn hở, những âm thanh chất vấn ban đầu bây giờ biến thành ca ngợi cùng truy đuổi.
Nhưng Thái Quân Thành lại cảm thấy không có chút vui mừng, thành công tự hào nào. Ngược lại, y cảm thấy rất mệt, vô cùng mệt. Khuôn mặt tươi cười, tiếng vỗ tay, hoa tươi đều khiến y chết lặng, khiến y cảm thấy phiền phức.
Mùa đông đáng chết! Lại còn mưa. Đêm đông ướt sũng, rét lạnh, thật sự làm y không thoải mái. Từ sáng đầu đã có chút nóng, khiến y lo lắng có phải bản thân lại nhiễm lại bệnh cũ mà lâu rồi không bị nhiễm không.
Giống như ngày thường, y từ đi về phía cửa sau tiệm bánh ngọt, lấy chìa khóa nhẹ nhàng mở cửa sau của tiệm bánh ngọt, lập tức đi vào trong cửa hàng, bên trong còn ánh đèn, qua phòng làm việc nhưng lại không phát hiện bóng dáng của Lưu Phi Long, trong lúc cảm thấy kỳ quái lại thấy một cô gái ngồi bên trong, đưa lưng về phía y, mái tóc dài phất phới của cô gái ấy khiến y có cảm giác quen thuộc, Lưu Phi Long đứng đối diện cô gái đó, vẫn nở nụ cười thản nhiên như bình thường, không có gì khác thường, nhưng trong lòng Thái Quân Thành lại dâng lên một dự cảm xấu.
Cô ấy là...
Cô gái hơi quay đầu, nửa gương mặt ngọt ngoài rơi vào trong mắt Thái Quân Thành.
Hô hấp của Thái Quân Thành ngừng lại ngay lập tức.
Vợ trước của Lưu Phi Long - Uông Tử Ninh!
“Cạch!” Chìa khóa trên tay rơi xuống đất.....