Sau mỗi lần kết thúc quay phim y đều sẽ đến đây, giống như một thói quen, tự mình lẳng lặng lấy Tiramisu tuyệt vời do người đàn ông đó làm từ trong tủ lạnh ra rồi tự thưởng thức nó cũng là một thói quen, giống như một ông già chưa thỏa mãn dục vọng vụng trộm ngắm bóng dáng của người đàn ông kia càng là một thói quen.
Một đống thói quen, Thái Quân Thành không biết nó được tạo thành như thế nào, cũng không biết từ bao giờ những thói quen đó lại biến thành cơn ghiền khiến y say mê không thể tự thoát ra được. Ngoại trừ càng lúc càng hãm sâu hơn thì y thật sự không còn sự lựa chọn nào khác.
Có lẽ bởi vì do lang thang quá lâu, lang thang quá xa khiến trái tim y cô đơn quá lâu, lâu đến mức khát vọng có một bến tàu để ngừng, cho dù chỉ là một bến tàu nho nhỏ, cho dù người ở bên ngoài thấy đơn sơ đến không chịu nổi thì trong mắt y, bến tàu đó vẫn giống như thiên đường. Y cắm mỏ neo thật sâu trên bến tàu, khóa chặt lại, rồi lúc nào cũng lo lắng bến tàu này sẽ đột nhiên biến mất, hoặc bị nước biển nhấn chìm. Y không dám tưởng tượng đến tình cảnh bản thân sẽ mất đi bến tàu này, nếu thật sự có một ngày mất đi người đàn ông này, thì e là cuộc sống của y sẽ hoàn toàn thoát ra khỏi quỹ đạo vốn có của nó.
Y không có cách nào thuyết phục bản thân, loại lo lắng này chính là buồn lo vô cớ. Bởi vậy, y chỉ có thể lo lắng đề phòng, tìm cho bản thân đủ loại lý do, đến đây nhìn chằm chằm bến tàu này.
Tiệm bánh ngọt đóng cửa muộn nhất là vào mười giờ đêm, mà y lại luôn phải làm việc đến nửa đêm hoặc rạng sáng mới có thể đến nơi này. Bởi vậy, mỗi lần đến, quán nhỏ yên tĩnh này vĩnh viễn chỉ có một người khách là y. Hưởng thụ toàn bộ quán nhỏ, hưởng thụ Tiramisu giữ lại cho y, hưởng thụ chiêu đãi đặc biệt chỉ dành cho một người của chủ tiệm, loại ưu đãi đặc biệt này khiến y ở sau lưng thầmmừng rỡ như đứa ngốc.
Mà muốn hưởng thụ phần ưu đãi này, y sẽ phải cố hết sức để nghĩ các loại biện pháp né tránh đám nhân viên bên người, né tránh đám phóng viên không chỗ nào không có, giả trang thành đủ kiểu người kỳ quái trong đêm, lén lút giống như kẻ trộm lẳng lặng đến nơi này. Y không muốn vì bản thân mà mang đến phiền toái gì cho người đàn ông kia, y hiểu rõ làng giải trí, một khi đã vào thì chính là vĩnh viễn không có ngày lành.
Mà đối với người đàn ông thích yên tĩnh như vậy thì ý nghĩ kia có bao nhiêu thống khổ, cho dù người đàn ông đó đã từng cười, nói với bản thân y rằng mình không thèm để ý.
Cho dù có trễ bao lâu, mệt bao nhiêu, chỉ cần có thời gian, y nhất định phải xuất hiện ở quán nhỏ này trong đêm khuya, có nhà mà không về, có người đã từng mắng y có khuynh hướng tự ngược, y luôn cười cho qua chuyện. Người đó không rõ, chờ đợi hơn mười năm, bỏ lỡ hơn mười năm, hồ đồ hơn mười năm, đột nhiên lại hiểu rõ là bản thân có bao nhiều quý trọng từng phút từng giây có thể bên người đàn ông, coi như chỉ là lẳng lặng ngồi, vụng trộm nhìn.
“Vẫn nên tới đây vào ban ngày đi, buổi tối thức khuya không tốt.” Kèm với âm thanh trầm nhẹ, là một kiểu điểm tâm nhẹ Thái Quân Thành chưa bao giờ nhìn thấy được đặt nhẹ xuống bàn trước mặt y.
“Cú mèo chuyển thế cũng không phải là tôi.” Cũng không nghĩ lại xem, ai mới là người luôn lẳng lặng nghiên cứu phát triển kiểu đồ ngọt mới vào rạng sáng. Thời gian người đàn ông thức đêm tuyệt đối không ít hơn mình.
Người đàn ông cũng không phải bác, chỉ là cúi đầu, không tiếng động gia tăng độ cong vốn có ở khóe miệng.
Biết người đàn ông đang chờ bản thân cho ý kiến về đồ ngọt mới ra của mình, Thái Quân Thành kéo điểm tâm qua, dùng thìa nhỏ đặt trên món điểm tâm, xúc một miếng nhỏ, đưa vào miệng, ừ, vị sữa nồng đậm dần tan ra trong miệng, xen lẫn một chút vị rượu ngọt, nồng như không bị lẫn, đầu lưỡi giống như mật, lưu lại mùi hương trên răng cộng môi.
“Ừ, rất ngon.” Thái Quân Thành ngẩng đầu lên, dùng sức trịnh trọng gật đầu với người đàn ông, tiện thể khoe luôn nụ cười chân thành rực rỡ. Ngây ngốc lâu trong làng giải trí, cộng thêm tính cách khuôn sáo từ nhỏ, khiến y luôn để nụ cười lễ phép khách khí chiếm giữ trên khuôn mặt dễ nhìn. Còn nụ cười phát ra từ nội tâm, y chỉ nguyện giữ lại cho người đàn ông này.
Người đàn ông mỉm cười, không quấy rầy y lẳng lặng giải quyết đồ ăn, theo thói quen cúi đầu chậm rãi, thong thả quay về phòng làm việc.
Trong giây phút người đàn ông xoay người, Thái Quân Thành nhíu mày, biểu hiện cảm giác chân thật của y với đồ ngọt trong tay, y không thích! Không phải nói là đồ ngọt này không ngon! Sai rồi! Đồ ngọt người đàn ông này làm tuyệt đối là hạng nhất, y có thể tưởng tượng được hôm nay sau khi mở cửa buôn bán, kiểu đồ ngọt mới này nhất định sẽ bán đắt như tôm tươi. Nhưng y không thích, ngoại trừ Tiramisu ra thì y ghét tất cả các đồ ngọt.
Từ nhỏ, y đã vô cùng chán ghét loại đồ ngọt mềm yếu, trơn bóng gì đó, ăn vào miệng đã muốn phun ra. Nhưng chẳng biết từ lúc nào y lại bắt đầu thích Tiramisu, đương nhiên cũng chỉ giới hạn trong phạm vi do người đàn ông tự mình làm, nếu không coi như là được làm ra dưới tay của sư phụ chân chính đến từ nước Pháp y cũng không muốn ăn. Mà các loại đồ ngọt khác, dù là do người đàn ông làm, y cũng cảm thấy khó chịu, mới ăn vào, nuốt xuống yết hầu đã muốn phun ra.
Có điều, y tuyệt đối không muốn để người đàn ông biết bí mật này. Y không thể chịu đựng được có kẻ khác thay thế bản thân trở hành người nhấm nháp kiểu đồ ngọt mới của người đàn ông này, đây là tâm tư của y. Sau mỗi lần y gật đầu khen ngợi người đàn ông này sẽ lộ ra nụ cười dịu dàng, khiến y cảm thấy dù thứ nuốt vào là thuốc độc thì y cũng vui vẻ chịu đựng, huống chi chỉ là đồ ngọt ghê tởm kiểu mới thôi.