Cái đuôi xù xù kia càng nhìn càng muốn động tay, Úc Dương vẫn mong ước được sờ thử xem cái đuôi ấy có mượt thật hay không.
Sao lại có loại quần áo đáng yêu quá đáng như vậy!
May mắn, Úc Dương chọn lý trí thay con tim, tự khắc chế mình, nhất quyết rời mắt khỏi cái đuôi xù, quay đầu đối mặt với chị gái nhân viên nói: “Tôi muốn gọi một ly nước lạnh, cảm ơn.”
“Được, vậy có muốn ăn bánh kem không?” Nhân viên cửa hàng nhẹ nhàng hỏi.
Úc Dương cúi đầu nhìn qua thực đơn, trên mặt mỗi trang chỉ giới thiệu đúng hai cái bánh kem, xem hình ảnh thôi là đã đủ làm người ta chảy nước dãi.
Nhìn đến trang có bánh dâu tây chocolate, Úc Dương không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
Muốn ăn, nhưng ăn bánh kem dâu tây có làm phá mất hình tượng cậu trai ngầu lòi không?
Đang lúc Úc Dương vẫn còn giữ hình tượng, chị nhân viên cửa hàng giống như muốn cứu vớt cậu.
“Bánh kem dâu tây này là loại mới đó, nhiệt liệt đề cử.”
“Vậy nó đi.” Úc Dương quyết đoán mà đóng thực đơn, làm ra bộ mặt là mình nghe người khác đề cử, nghe đề cử chứ không phải là muốn ăn đâu đó! Tuyệt đối không phải!
Trên thực tế, ba người kia đang mải trầm mê với đống bánh kem trong thực đơn, căn bản là không để ý tới cậu.
Sau khi bốn người chọn xong, Lý Diệp đem thực đơn đi hướng sau bếp, trên mặt vẽ ra một nụ cười tươi.
“Ngây ngô cười cái gì vậy?”
“Bên kia có một em trai thật sự quá đáng yêu. Muốn ăn bánh kem dâu tây lại lo lắng mình mất đi hình tượng, sẽ nhìn giống mấy đứa nhóc, bộ dạng bối rối kia khiến mặt ẻm nhăn thành bánh bao rồi.” Lý Diệp đem thực đơn của bốn người đưa cho đầu bếp bánh ngọt, che miệng cười nói.
“Nhìn thế nào mà biết cậu ta nhăn mặt vì giữ hình tượng chứ không phải là thiếu tiền mua?”
“Đương nhiên tiền không phải vấn đề. Cái ván trượt chuyên nghiệp kia trong tay ẻm, ít nhất hơn một ngàn, hơn nữa quần áo trên người cũng đều là đồ hiệu nổi tiếng.”
Trình Dã dừng tay, không biết sao khi nghe được chơi trượt ván liền nhớ tới nam sinh kia.
Rõ ràng trượt không tốt, còn vẫn muốn nhảy từ mười lăm bậc thang xuống. Là do cậu ta sống quá nhàm chán hay là nhân gian không đáng sống vậy?
Một lát sau, Lý Diệp đưa khay đồ sang cho Trình Dã.
Lý Diệp: “Tiểu Dã, em đưa hộ chị một chuyến, chị còn phải đi lấy đồ uống.”
Trình Dã: “Được.”
“Chúc ngon miệng.” Lý Diệp đem đồ uống lạnh đặt lên, cốc ở trên bàn phân cho bốn người, sau đó tránh ra.
Trình Dã chờ Lý Diệp tránh ra sau, cầm khay bánh kem đi tới, sau đó đặt bánh lên bàn.
Úc Dương ngoan ngoãn ngồi, mắt đảo qua, phát hiện là nhân viên nam của cửa tiệm cũng đeo tạp dề giống nhân viên nữ!
Úc Dương trước mắt sáng ngời, đôi mắt không kiêng nể gì mà đuổi theo cái đuôi mèo đang chuyển động.
Nam nhân viên cửa hàng đặt bánh kem, đúng lúc hơi hơi cúi người về phía trước, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người. Úc Dương đôi mắt rũ xuống, vừa lúc có thể nhìn thấy đuôi mèo hồng lúc ẩn lúc hiện.
Này không phải là cám dỗ sao? Là đuôi mèo động đậy!
Chỉ cần động thủ đủ nhanh lẹ, chắc sẽ không bị phát hiện!
Úc Dương nhanh chóng vươn tay, sờ đuôi mèo, lại nhanh chóng rút tay về.
Oa! Xúc cảm quả nhiên rất tuyệt, rất mượt mà! Nếu cho mình mặc cái tạp dề này, một ngày có khi sẽ sờ đến rụng đuôi mèo.
Cùng lúc đó, Trình Dã - người đặc biệt nhạy cảm trong việc tiếp xúc thân thể với người khác, lòng dấy lên cảm giác không hề tốt đẹp sau hành động kia của Úc Dương.
Cậu sắc mặt khó coi cúi đầu nhìn về phía nam sinh bên trái, được lắm, cái vị khách hàng động tay động chân kia chính là người hôm qua đâm vào cậu, hôm nay lại gặp, còn sờ soạng lung tung.
Úc Dương cảm nhận được đỉnh đầu nong nóng, hậu tri hậu giác mà ngẩng đầu, đột nhiên bắt gặp cái mặt cương thi. Hơn nữa mặt cương thi còn đang biểu diễn phóng dao từ mắt.
Úc Dương: “......”Oan gia ngõ hẹp!
Cậu vừa rồi động tác nhanh như vậy, tự khẳng định chắc người kia không phát hiện ra cậu vừa sờ soạng cái đuôi nhỏ trên tạp dề.
“Vui lòng không động chạm lung tung.” Thanh âm lạnh như băng Bắc Cực vang lên.
Úc Dương khuôn mặt đỏ bừng bừng: “Đừng nói chuyện tầm bậy. Ai làm gì đâu chứ?”
“Cậu làm.” Trình Dã ngắn gọn mà nói.
“Đùa cái gì vậy? Cậu nói tôi động tay động chân với cậu?” Úc Dương đứng lên, đề cao khí thế của mình.
Trần Phi cuống quýt lấy bánh kem nhét vào trong miệng, đứng lên giữ chặt tay Úc Dương nói: “Anh Dương, bình tĩnh, khẳng định là hiểu lầm.”
Ai ngờ Trình Dã mặt không đỏ tâm không nhảy mà nói: “Cậu chạm vào ngực tôi.”
“Khụ khụ khụ!” La Địch sặc một ngụm nước lạnh
Úc Dương trừng mắt không thể tin được mà nói: “Tôi chỉ là chạm vào cái đuôi mèo kia một chút! Tôi đâu có hứng thú gì với cậu, cậu đừng đặt tôi đứng ngang với mấy kẻ biến thái.”
Trình Dã thu khay lại, nhìn Úc Dương, ánh mắt tựa hồ muốn nói “Cậu còn cãi“.
“Cho nên, không động chạm lung tung.”
Nói xong, Trình Dã cầm khay lạnh nhạt mà tránh ra.
Úc Dương tức giận dậm chân tại chỗ: “Chó má! Sau này chúng ta không đội trời chung! A a a a!”
Tô Nguyên vẫn ngồi đấy, một miếng bánh kem một ngụm đồ uống lạnh, nói: “Ngồi xuống đi, cậu ta đi xa rồi, nghe không thấy.”
Úc Dương càng nghĩ càng giận: “Tôi cảm thấy thật sự quá mất mặt.”
Tô Nguyên bình tĩnh mà nói: “Bánh kem ăn rất ngon, không cần lãng phí đồ ngon như vậy.”
Trần Phi ngồi xuống sau, hỏi một câu: “Anh Dương, anh sao lại muốn sờ ngực người ta vậy?”
Giây tiếp theo, bàn tay La Địch vỗ vào Trần Phi: “Ăn của cậu đi!”
Úc Dương: “......”
Úc Dương ban đầu còn muốn nói với ba người kia là mình sẽ chẳng bao giờ đến cửa hàng này nữa. Nhưng bánh kem vừa đưa vào trong miệng, cậu đã tự ngẫm lại rồi.
Bánh kem dâu tây không sai!
Ngọt mà không bị quá gắt, mềm mềm, bên trong còn có một tầng chocolate nghiền, dày, xốp giòn, vô cùng vừa miệng.
Nó ngon như vậy, sẽ thật buồn biết bao nếu thiếu đi một người sành ăn mỗi ngày đều muốn thưởng thức nó.
Úc Dương quyết định, về sau sẽ chỉ chọn thời điểm không có cái mặt cương thi kia ở đây mà tới mua bánh kem. Ngàn sai vạn sai đều là cái mặt cương thi kia sai, bánh kem vô tội.
Buổi chiều, người đã về bớt, Úc Dương trên đường về nhà lại đi tạt qua tiệm bánh, mua cho mẹ cùng Úc Giai Giai hai cái bánh kem.
Cậu đi vào lúc Trình Dã vừa thay quần áo đồng phục, mặc đồ của mình chuẩn bị tan ca.
“Đóng gói cho tôi hai cái bánh kem.” Úc Dương đối mặt với Lý Diệp nói, “Bánh kem dâu tây chocolate và bánh kem mousse, cảm ơn.”
Lúc Lý Diệp đóng gói. Úc Dương xoay người, Trình Dã vừa lúc đi ngang qua phía sau cậu.
Hai người liếc nhìn nhau một cái, Úc Dương sờ sờ vào chóp mũi, nhỏ giọng nói: “Cái kia...... Rất xin lỗi.”
Trình Dã dừng chân, trầm mặc mà nhìn Úc Dương.
Úc Dương nói: “Tôi... vì hai lần trước đụng vào cậu, xin lỗi. Còn có buổi sáng hôm nay, tôi thật sự không phải quấy rối cậu. Tôi chỉ là sờ cái đuôi mèo kia một chút.”
Nói xong, Úc Dương lập tức quay lại, lưng hướng về phía Trình Dã.
Trình Dã nói: “Cậu không cần vì xin lỗi mà cố ý tới mua bánh kem.”
Úc Dương sững người quay đầu lại: “Tôi chỉ là tới mua bánh kem! Không phải tới để xin lỗi, cậu nghĩ nhiều rồi.”
Trình Dã nhàn nhạt mà “Ừm” một tiếng, đẩy cửa ra, rời đi.
Úc Dương lại cảm thấy cả người đều không đúng lắm, không hiểu sao mỗi lần cùng cái mặt cương thi này nói chuyện đều sẽ cảm thấy không thoải mái mà chấm dứt.
Lý Diệp đi tới đem bánh kem đưa cho Úc Dương, cười nói: “Bánh kem của cậu xong rồi.”
Úc Dương suy nghĩ một chút hỏi: “Vừa rồi cái mặt cương thi kia, tên là gì vậy?”
Lý Diệp trên môi vẫn còn một chút ý cười: “Mặt cương thi?”
“A, không phải, tôi nói là nam sinh vừa rời đi kia.” Úc Dương xua xua tay nói.
“Cậu ấy tên Trình Dã, là nhân viên làm việc bán thời gian trong cửa tiệm chúng tôi.” Lý Diệp nói.
Úc Dương xách theo bánh kem đi trên đường, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ, cậu phải tìm cách tránh mặt tên cương thi kia.
Mà tên mặt cương thi kia thật sự đẹp trai, lại còn mang theo luồng khí lạnh bên người.
Tích tự như kim, lãnh khốc vô tình, người sống chớ gần, không cho mặt mũi.
Dùng hành động thực tế thuyết minh bốn chữ: Mặc kệ lão tử!
:Hụ, không biết cách thay từ lão tử sao cho hợp lý đành để nguyên, nếu có góp ý hãy nhẹ nhàng chỉ bảo.