Trên đường lái xe về nhà Daisy, không một ai trong hai bọn họ nói gì. Tiếng động cơ Shelby gầm gừ là âm thanh duy nhất trong cỗ xe Mustang tối om. Jack đỗ xe lại cạnh lề đường, và Daisy nhìn anh một lần cuối trong bóng đêm mờ mịt. Cho anh cơ hội cuối cùng để thay đổi những điều mà anh không thể thay đổi. Để nói những lời mà anh không thể nói.
Làm sao cô có thể xin anh quên đi và tha thứ? Như thể việc đó dễ dàng lắm. Như thể không phải nó đã vĩnh viễn ăn thủng một lỗ trong bụng anh. Như thể không phải nó mãi mãi ở đó, chỉ chực chờ nổi lên.
Nên anh nhìn cô bước đi. Vào nhà mẹ cô, và anh đẩy động cơ Shelby vào số rồi lái về nhà. Lần này anh không cố gắng ngăn cản cô nữa. Sẽ chẳng có trận cãi cọ nào hết. Không có ai để đánh hết.
Nhưng nỗi đau vẫn khủng khiếp như mười lăm năm trước. Không, anh nghĩ khi bước vào nhà mình. Giờ đây nó còn đau đớn hơn. Giờ đây anh đã biết điều gì đáng ra có thể đến. Giờ đây anh đã được nếm trải mùi vị của cuộc sống ấy.
Chiếc ghế mà anh ngồi lên khi làm tình với Daisy vẫn ở xa bàn. Chiếc bàn mà cô đã nằm khi anh có cô trong miệng mình. Anh nhìn chằm chằm vào nó khi cái lỗ trong bụng anh cháy lên rừng rực. Thiêu đốt cả ngực và họng anh - anh gần như nôn ra.
Anh nhấc ghế lên, mang nó ra khỏi cửa sau và ném nó vào khoảng sân đen ngòm. Rồi anh quay lại và nhìn trừng trừng vào chiếc bàn gỗ nặng nề đã từng là của mẹ anh. Nơi họ đã ăn những bữa ăn gia đình.
Nơi anh đã có được Daisy.
Với tâm trạng hiện giờ, anh hẳn có thể đã nhác cả cái bàn chết bầm đó lên và quăng nó ra ngoài cùng cái ghế, nhưng nó sẽ không lọt qua cửa. Anh đi ra kho chứa đồ và cầm lấy đồ nghề của mình. Khi quay lại, anh dùng một tay lật bàn lên. Nó đập xuống sàn với một tiếng rắc ầm ĩ sướng tai. Anh mở một chai bia, khởi động cỗ máy Black & Decker của mình và vào việc.
Đến lúc xong xuôi, chiếc bàn đã tan tành thành từng mảnh và nằm rải rác quanh sân cùng cái ghế. Anh đã uống hết sáu lon bia và bắt đầu mở một chai Johnny Walker. Jack chưa bao giờ thích uống nhiều rượu. Chưa bao giờ nghĩ nó sẽ giải quyết được bất kỳ một chuyện quái quỷ gì. Tối nay anh chỉ muốn xóa nhòa cảm giác đau đớn.
Với cốc rượu trong tay, anh rời khỏi phòng ăn, đi qua cánh cửa phòng ngủ vẫn đang mở. Đi qua ánh đèn ngủ đang rọi lên tấm ga trải giường lộn xộn mà anh chắc chắn là vẫn còn vương mùi hương da thịt cô. Anh đi vào phòng khách và uống cạn cốc rượu. Anh không thèm bật đèn lên. Anh ngồi xuống bộ ghế sô pha bằng da đen sì. Trong bóng tối. Một mình.
Ánh sáng từ bếp tràn ra hành lang và gần như chạm đến mũi giày của anh. Anh mệt lử và kiệt sức vì trận đấu bóng và vì Daisy, nhưng anh biết mình sẽ không thể ngủ nổi. Anh đã bảo cô rằng anh yêu cô và cô đã nói rằng nó không đủ. Cô muốn nhiều hơn.
Anh nhắm mắt lại và căn phòng chao đảo. Anh cảm nhận được từng cơn co thắt đảo lộn trong dạ dày mình. Anh đã làm hỏng mọi chuyện. Anh đã để cô bước vào cuộc đời mình. Anh đã biết trước là không nên. Anh đã biết là cô sẽ lại xé nhỏ anh ra như thể anh có một chữ X thật lớn trong ngực. Anh đã dang rộng hai tay và cho cô một cái đích ngon lành.
Không. Em đang bảo với anh rằng anh có quyền tức giận. Anh có quyền giữ sự tức giận ấy cả đời anh. Cô đã bảo như vậy. Nhưng với em, nó dường như là một người đồng hành hết sức cô đơn, khi mà anh có thể có nhiều thứ hơn nếu bằng cách nào đó anh rũ bỏ được nó.
Jack là một người đàn ông đã quen sửa chữa mọi thứ. Quen làm một việc gì đó cho tới khi nó hoàn hảo hết mức có thể. Nhưng anh biết giới hạn của mình. Anh biết điều gì là bất khả thi khi nó ở trước mặt mình.
Điều Daisy đòi hỏi anh là bất khả thi.
Jack thậm chí còn không nhận ra là mình đã ngủ thiếp đi trên ghế cho tới khi giọng Billy đánh thức anh dậy.
“Cái quái gì thế này?”
Mắt Jack mở choàng ra và anh nheo mắt lại trước ánh nắng. Billy đứng trước mặt anh trong bộ quần áo lao động. “Cái...” Miệng anh có cảm giác như thể bị nhồi đầy cotton và anh nuốt nước bọt xuống. “Em đang làm gì ở đây?”
“Gần mười giờ rồi. Cửa hàng đã mở được một tiếng rồi.” Jack đang nằm ườn người ra với hai chân gác lên bàn, và anh đã ngủ mà vẫn đi bốt. Anh nâng đầu khỏi thành ghế và cảm giác như thể mình vừa bị một viên gạch đập vào đầu. “Ôi Chúa ơi.”
“Anh đã uống rượu đấy à?”
“Ừ.”
“Một mình à.”
Jack đứng dậy và dạ dày anh nổi sóng. “Lúc ấy thì nó có vẻ là một ý tuyệt vời.” Anh đi vào bếp và cầm lấy một chai nước cam. Anh đưa chai nước lên miệng và uống cho tới khi cổ họng không còn khô rang nữa.
“Sao lại chỉ còn có năm cái ghế ở chỗ cái bàn hồi trước vậy?” Billy hỏi khi cậu đưa mắt qua hành lang nhìn vào phòng ăn.
“Anh đang trang hoàng lại.”
Billy liếc nhìn Jack rồi lại nhìn năm chiếc ghế còn lại. “Cái bàn đâu?”
“Ở sân sau cùng cái ghế bị thiếu.”
“Vì sao vậy?”
“Anh thích thế này.”
Cậu đi ra cửa sau ngó ra ngoài. Cậu huýt sáo và nói, “Có rắc rối với phụ nữ à?”
Jack thò tay vào tủ bát và lấy ra một lọ aspirin. Rắc rối với phụ nữ nghe như thể là có khả năng giải quyết được. Như một trận cãi vã hay ẩu đả vặt vãnh.
“Daisy Lee à?”
“Phải. Cô ấy đã lại bước vào đời anh. Làm loạn nó lên và bỏ đi mà cứ để nguyên nó như vậy.”
“Anh có chắc là nó loạn rồi không?”
“Có. Anh chắc.” Anh nuốt bốn viên aspirin và hỏi, “Nathan đã đến chưa?”
“Rồi. Đúng giờ.”
“Hãy cho anh vài phút tắm rửa, cạo râu, chỉnh đốn lại mình, và anh sẽ ở đó.”
“Có lẽ anh nên nghỉ một ngày.”
“Không được. Mấy tuần nữa thôi Nathan sẽ đi rồi, và anh muốn dành nhiều thời gian với thằng bé hết mức có thể.”
Jack mất đúng bốn lăm phút chỉnh đốn lại bản thân đủ để xuất hiện ở xưởng xe. Cơ thể anh đau nhức và đầu anh nặng trình trịch.
Nathan nhìn anh và chân mày cậu nhíu xuống. “Cha ổn chứ?”
“Ừ.” Jack cẩn thận gật đầu và ngồi xuống cái ghế sau bàn. “Cha đã nhận quá nhiều đòn đau ở trận đấu hôm qua à?”
“Ít thôi.” Anh đã phải nhận đòn đau nhất sau trận đấu. “Tối nay con sẽ làm gì?”
“Con sẽ đi chơi bowling với Brandy Jo.” Cậu dồn trọng lượng cơ thể vào một chân và kéo chiếc khuyên môi vào miệng. “Con đã nghĩ đến việc hôn cô ấy. Con nghĩ cô ấy cũng muốn con làm vậy, nhưng con không muốn mình làm quá dở.” Mắt cậu nhìn thẳng vào mắt Jack và cậu hỏi, “Làm sao cha học được cách hôn một cô gái vậy?”
Jack mỉm cười và cơn đau đầu của anh dịu đi đôi chút. “Luyện tập rất nhiều. Và đừng lo về việc không giỏi được ngay từ đầu. Nếu Brandy Jo thích con, cô ấy sẽ muốn tập luyện với con.”
Nathan gật đầu như thể điều đó hợp lý. “Cha đã tập luyện với mẹ con à?”
Anh giả vờ cân nhắc về điều đó, nhưng sự thật là ký ức về lần đầu tiên anh hôn Daisy ở hiên nhà cô đã khắc sâu vào trong tâm trí anh, ăn vào não anh như axit. “Không, cha đã thành chuyên gia trước khi hẹn hò với mẹ con.”
Nathan ngồi xuống, sau đó họ trò chuyện về cánh con gái và những gì con gái thích làm ngoài việc trang điểm và mua sắm. Anh hài lòng khi thấy Nathan nghĩ đến nhiều việc hơn là chỉ muốn tìm cách hôn hít Brandy Jo. Cậu muốn mua tặng cô bé một thứ gì đó đẹp đẽ và làm những việc tốt đẹp cho cô bé.
Họ trò chuyện về ô-tô và Jack ngạc nhiên khi thấy rằng Nathan đã vượt qua nỗi ám ảnh cậu dành cho chiếc Dodge Daytona. Giờ cậu muốn mua một chiếc Mustang, như chiếc Shelby của Jack. Nathan sẽ lấy bằng lái xe vào tuần sau. Jack biết thừa cái mưu mẹo ấy. Anh sẽ để Nathan lái chiếc Shelby. Không thành vấn đề, miễn là Jack có mặt trên xe.
Jack ngồi ở bàn làm việc cả ngày còn lại, cố bịt tai trước những tiếng gầm rú đinh óc của các loại máy móc. Đến tầm hai giờ, đầu anh không còn đau như búa bổ nữa, nhưng cảm giác đau đớn và tức giận trong ngực anh vẫn còn đọng lại. Chúng liên tục khiến anh nhớ tới những gì mình đã suýt có, và những gì mình đã đánh mất.
Khi Nathan đến làm việc hôm thứ Năm, nó còn trở nên khổ sở hơn rất nhiều. Cậu bảo rằng thứ Hai Daisy sẽ quay về Seattle. Họ đã bán được nhà.
Buổi tối hôm ấy, khi mà cuối cùng Jack cũng xử lý xong đống lộn xộn ở sân sau nhà mình, anh không thể ngừng nghĩ về Daisy và cái cách cô tiếp tục sống. Tiến về phía trước, trong khi anh dường như mãi mãi kẹt lại trong quá khứ.
Anh đặt tất cả các mảnh vụn từ bàn ăn của mẹ mình vào một cái kho chứa đồ mé bên nhà và anh cũng nhét cả chiếc ghế vào trong đó. Có lẽ anh nên chuyển đi. Anh từng nghĩ đến điều ấy một hai lần. Anh đã nghĩ đến việc cải tạo lại căn nhà để nó có nhiều chỗ làm việc hơn. Điều đó sẽ khiến cho xưởng xe có thêm không gian.
Jack ngồi xuống hàng hiên sau nhà và nhìn ra sân. Anh không thể chịu nổi cảnh nhìn thấy nó bị dỡ bỏ. Ngôi nhà này chứa quá nhiều kỷ niệm với anh và Billy. Đó là nơi anh và Steven đã đào hộp ký ức lên và đọc nhật ký của Daisy. Ngay ở góc sân dưới tán cây thích. Đó cũng là nơi họ đã chôn nó xuống.
Anh đứng dậy, và trước khi anh kịp cho mình thời gian để suy nghĩ thấu đáo, anh đã đi tới kho chứa đồ và cầm lấy một chiếc xẻng. Mặt đất rắn nịch. Mồ hôi chảy xuống hai bên mặt anh khi anh đào trong hơn một tiếng đồng hồ. Đầu xẻng rốt cục cũng chạm vào chiếc hộp đỏ cũ kỹ vào tầm bảy rưỡi và mặt trời vẫn đang tỏa sáng rừng rực. Anh khai quật chiếc hộp khỏi chỗ ẩn mình hai mươi mốt năm của nó. Màu sơn đã mờ và hộp đã bị rỉ. Cái nắp biến thành màu vàng đục nhưng vẫn đóng chặt.
Jack mang cái hộp lên hàng hiên ở sân sau. Anh ngồi xuống bậc thang trên cùng và đổ nó ra. Những chú lính màu xanh, Hans Solo và công chúa Lea của Chiến tranh giữa các vì sao, cùng một cái lược gấp rơi ra đầu tiên. Sau đó, là cỗ xe Match Box “Công tước xứ Hazzard” của Jack, một cái còi và một hộp kẹo cao su bẫy. Nhật ký của Daisy, một cái kẹp tóc lông màu hồng và một chiếc nhẫn rẻ tiền với một viên thủy tinh cỡ ba cara rơi xuống trên cùng. Cô nói anh đã tặng cô chiếc nhẫn này. Nhưng anh không hề nhớ.
Anh nhặt chiếc nhẫn lên và cất nó vào trong túi áo. Anh với tay lấy quyển sổ nhỏ màu trắng có gắn một bông hồng vàng ở trên, ổ khóa đã vỡ từ lần trước anh cầm nó trong tay. Các trang giấy đã ố vàng và mực viết đã mờ.
Anh cúi người tới trước, chống cẳng tay trên đầu gối và đọc; Hôm nay Ngài Skittles đã cắn vào mũi Lily. Mình nghĩ em ấy đang cố hôn chú mèo, Daisy đã viết như vậy khi họ học lớp sáu. Mẹ mình đã đặt một nàng Bạch Tuyết ngu ngốc ở sân trước nhà bọn mình. Thật là xấu hooooổ biết bao. Jack mỉm cười và lật qua những đoạn về chú mèo của cô và các món đồ trang trí sân. Anh dừng lại khi nhìn thấy tên mình.
Jack gặp rắc rối lớn vì trèo lên mái trường học. Cậu ấy phải ở lại sau giờ học và mình nghĩ cậu ấy bị mắng rất dữ. Cậu ấy nói cậu ấy không quan tâm, nhưng trông cậu ấy rất buồn. Điều ấy cũng khiến mình buồn bã. Steven và mình đã đi về nhà mà không có cậu ấy. Steven nói Jack sẽ ổn thôi.
Jack nhớ chuyện đó. Anh không bị mắng, nhưng anh đã phải lau toàn bộ cửa sổ ở trường. Mắt anh lướt qua vài đoạn khác về chú mèo của cô, những gì họ đã ăn tối, và thời tiết.
Hôm nay Jack đã la mình. Cậu ấy đã gọi mình là một đứa con gái ngu ngốc và bảo mình hãy cút về nhà đi. Mình đã khóc và Steven bảo mình rằng Jack không thực sự nghĩ vậy đâu.
Jack không nhớ chuyện đó, nhưng nếu anh la cô thì hẳn là vì anh đã thinh thích cô và không biết phải làm gì nữa.
Steven đã tặng mình một miếng dán trang trí xe đạp hình cầu vồng. Cậu ấy nói nó quá nữ tính để dán vào xe cậu ấy. Jack nói trông nó thật quái đản. Thỉnh thoảng cậu ấy làm tổn thương mình, Steven nói Jack không cố tình. Cậu ấy không có chị em gái.
Anh chưa bao giờ biết là cô lại nhạy cảm đến thế. Chà, có, anh đoán là mình cũng đã biết điều ấy. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại buồn bã vì những chuyện như là bị bảo một cái miếng dán trang trí là quái đản.
Hôm qua là lễ Halloween. Mẹ mình lại biến mình thành Annie Oakley vì mình vẫn còn mặc vừa bộ đồ ngớ ngẩn từ năm ngoái đó. Jack là Darth Vader và Steven đóng vai công chúa Lea. Steven có hai búi tóc tròn trên tai để trông giống cô ấy. Mình đã cười dữ đến mức gần như tè ra quần.
Jack cười khẽ. Anh vẫn còn nhớ bộ đồ đó, nhưng anh đã quên đa phần những chuyện khác mà Daisy viết. Anh cũng quên rằng Steven rất thích kể chuyện cười. Rất nhiều chuyện trong số đó Daisy đã chép lại vào nhật ký. Anh đã quên mất rằng Steven từng là một cậu bé khá hài hước và họ đã dành nhiều giờ liền cùng nhau cười ngặt nghẽo về chuyện bà Jansen đưa con chó già của mình đi dạo, hay tập “The Andy Griffith Show” ưa thích nhất của họ.
Mình không hiểu sao họ lại nói nhiều về cái chương trình đó đến vậy, Daisy viết như vậy. Nó thật ngu ngốc. “The Love Boat” haaaaaaay hơn nhiều.
À phải, và Jack nhớ mình và Steven đã cười đùa về “The Love Boat” sau lưng Daisy.
Jack đọc càng nhiều, thì anh càng cười dữ hơn trước những việc mà họ hay làm hồi trước. Anh càng cười, thì anh càng cảm thấy cơn giận của mình nguôi ngoai dần, một việc khiến anh vô cùng ngạc nhiên.
Càng đọc nhiều thì anh càng thấy rõ xu hướng xoay sang Steven của Daisy khi cô buồn một chuyện gì đó, hay khi Jack vô tình làm tổn thương cô. Tối Chủ nhật trước, cô đã bảo anh rằng Steven không chỉ là chồng cô mà còn là người bạn thân nhất của cô. Cô đã nói rằng cô có thể kể cho cậu ấy nghe mọi chuyện. Rằng cô và Steven đã cùng khóc cùng cười.
Jack không phải tuýp đàn ông khóc lóc. Thay vào đó anh nhét chặt mọi thứ xuống thật sâu cho tới khi nó biến mất. Chỉ có điều nó không hề biến mất. Daisy nói đúng. Họ không thể ở cùng nhau nếu anh không vượt qua được cơn giận dữ của mình. Phải, anh có quyền giận dữ, nhưng làm vậy sẽ rất cô đơn.
Jack đóng quyển nhật ký lại và nhìn ra sân sau. Anh có hai lựa chọn. Anh có thể sống nốt đời mình với một ngực đầy giận dữ và cay đắng. Cô độc. Hoặc anh có thể tiến về phía trước. Như Daisy đã nói. Vào lúc cô nói câu ấy, nó dường như là bất khả thi. Giờ đây anh cảm nhận được chút ánh sáng le lói nào đó ở sâu thẳm tâm hồn mình.
Phải, Daisy và Steven đã giữ bí mật về con trai anh. Phải, điều đó đúng là không chấp nhận nổi, nhưng anh không thể để nó gặm nhấm mình thêm nữa. Anh phải rũ bỏ nó nếu không thì anh sợ rằng mình sẽ chết một cách cay đắng và cô đơn. Anh đã không biết đến Nathan trong mười lăm năm đầu tiên của cuộc đời thằng bé, nhưng Jack cho rằng mình còn hơn năm mươi năm trước mặt. Và anh phải quyết định xem mình muốn sống những năm đó ra sao.
Anh đứng dậy và nhét tất cả mọi thứ vào lại chiếc hộp cà phê cũ. Anh quay vào nhà và lấy bức thư Steven đã viết cho anh khỏi ngăn kéo tủ mà anh đã nhét nó vào. Lần này, anh đọc được những gì mà lần đầu tiên anh đã bỏ qua. Steven đã viết về hai người họ, về việc cậu ấy nhớ anh đến mức nào trong những năm qua. Cậu ấy nói mình yêu Daisy và Nathan. Cậu ấy kết thúc bằng việc xin Jack tha thứ. Cậu ấy xin Jack hãy từ bỏ cay đắng và tiến lên. Và lần đầu tiên trong mười lăm năm, Jack sẽ cố gắng làm đúng như vậy.
Anh không có kế hoạch nào. Anh chỉ nghĩ về đời mình, và anh sẽ không cố ngăn cản dòng ký ức. Dù tốt hay xấu. Anh không nén chặt chúng xuống và khóa chúng lại nữa.
Anh cảm nhận từng ký ức chết tiệt một.
Ngày thứ Sáu, sau giờ làm, anh bảo Nathan theo anh vào văn phòng. Họ đứng cạnh nhau khi anh lấy hộp cà phê ra và đưa cho Nathan chiếc lược gấp. “Đây là đồ của cha con khi ông ấy học lớp sáu,” anh nói mà không hề có một tia giận dữ. “Cha nghĩ có lẽ con sẽ thích có nó.”
Nathan ấn nút trên tay cầm, và ngạc nhiên là nó bật ra. Cậu chải một bên đầu. “Hết xẩy.” Nathan cầm lấy các chiến binh star Wars nhưng quyết định không lấy chúng nữa.
“Thứ Hai con sẽ lấy bằng lái đúng không?”
“Vâng. Mẹ nói thỉnh thoảng con có thể lái chiếc Caravan của mẹ.” Cậu cau mày. “Con đã bảo mẹ là, không đời nào.”
“Khó mà tỏ ra phong độ trong một chiếc Caravan được.” Jack cố nhưng không thể không cười. “Khó phóng chúng lắm.”
Nathan lắc đầu. “Mẹ không hiểu được điều đó.”
Jack cầm lấy hộp cà phê và choàng một tay quanh vai Nathan. Họ cùng nhau rời khỏi văn phòng. “Và sẽ không bao giờ hiểu được.”
“Bởi vì mẹ là con gái.”
“Không, con trai ạ. Bởi vì mẹ con không phải người nhà Parrish.” ít nhất thì vẫn chưa.
“Mẹ ơi! Mẹ có đoán được không?” Nathan nói ngay giây phút cậu bước chân vào sau nhà. “Cha Jack đã cho con lái xe Shelby. Hết xẩy!”
Daisy đang bận ngập đầu với việc phết kem lên bánh. Cô sắp tổ chức tiệc cho Pippen, cậu bé đã không tè dầm trong ba ngày liên tiếp. “Gì cơ? Con sẽ tự giết mình mất.”
“Thằng bé đã lái rất an toàn,” Jack nói từ ngưỡng cửa. “Nó thậm chí còn nhắc anh thắt dây an toàn vào.”
Nhìn thấy anh đứng đó trong chiếc quần kaki và áo sơ mi trắng với hai ống tay xắn lên, tim cô dường như đồng thời vừa thắt lại vừa phình to lên.
Ánh mắt họ giao nhau và một thứ gì đó nóng rực, đầy sức sống sáng lên trong mắt anh. Khi anh lên tiếng, giọng anh trầm và gợi cảm. “Chào em, Daisy Lee,” anh nói, giọng nói mượt mà của anh dường như vượt qua khoảng cách giữa họ và chạm tới cô.
Rõ ràng là tối nay anh có gì đó khang khác, nhưng trước khi cô kịp đáp lại, Lily đã tập tễnh chống nạng đi vào bếp. “Chào anh, Jack. Anh thế nào?”
Anh quay sang Lily và bất kể thứ gì vừa xảy ra giữa Daisy và Jack cũng đã bốc hơi như một ảo ảnh. “Chào em, Lily. Trời nóng nhỉ?”
“Đúng vậy. Nóng hơn cả một khách sạn nghỉ trăng mật.” Cô đi ra bếp và nhìn vào bát trộn. “Anh ghé qua đây để dự tiệc hết đái dầm của Pippen à?” Lily thò tay vào kem rồi liếm sạch tay.
“Phải rồi, Jackson, cháu phải ở lại đấy,” bà Louella nhất quyết khi bà ra khỏi phòng ngủ vào bếp. “Bọn bác đã mua mũ chồn cho tất cả mọi người, và chúng ta sẽ ăn sạch mấy cái đĩa Thomas Đầu máy Tàu hỏa.”
Nathan rên lên như phải bỏng và Jack nhìn con trai như thể thấy đồng cảm. Nhưng anh nói, “Cháu rất vui được ở lại, bác Brooks ạ. Cảm ơn bác.” Anh đi tới quầy bếp cạnh Daisy, ống tay áo của anh chạm vào tay cô khi anh nếm kem. Anh liếm kem đi và nhìn xuống mắt cô.
“Ưm, ngon lắm, mao lương ạ.” Rồi anh cúi xuống và thì thầm vào tai cô, “Anh muốn liếm chúng khỏi đùi em.”
“Jack!”
Anh cười khẽ và nắm lấy tay cô. “Mọi người cho cháu xin phép vài phút nhé, cháu cần nói chuyện với Daisy.” Anh kéo cô theo sau lưng đi ra khỏi cửa sau. Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, anh ôm cô vào lòng và cúi miệng xuống hôn cô. Nụ hôn ngọt ngào, dịu dàng và đau đớn đến mức cô lùi ra.
“Anh nhớ em lắm, Daisy,” anh nói.
“Jack, đừng làm vậy. Chuyện này vô cùng khó khăn với em.”
Anh ấn ngón tay mình vào môi cô. “Hãy để anh nói nốt.”
Anh thả tay xuống cổ cô và nhìn vào mắt cô. “Anh yêu em. Dường như là anh đã yêu em cả cuộc đời mình. Em là định mệnh của anh, Daisy. Luôn luôn là vậy.” Ngón cái anh nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô. “Những năm qua, anh đã ôm chặt một bụng đầy giận dữ và cay đắng. Anh đã đổ mọi tội lỗi lên đầu em và Steven, khi mà sự thật là, anh cũng có lỗi trong chuyện xảy đến với chúng ta. Anh vẫn không thích chuyện mình không được ở bên Nathan khi thằng bé lớn lên, nhưng anh buộc phải tin rằng mọi chuyện xảy ra như vậy cũng có lý do của nó. Anh không thể đấu tranh hay tranh cãi gì, cũng như anh không thể cứ bám mãi lấy nó. Anh sẽ chỉ rời bỏ nó. Như em đã nói.”
“Anh có chắc là mình có thể làm vậy không?”
“Anh quá mệt mỏi với việc giận em,” anh nói như thể anh thật lòng nghĩ vậy. “Và anh cũng phát mệt với việc giận Steven rồi. Khi chúng ta còn bé anh đã rất quý Steven. Bọn anh từng là bạn thân. Trong bức thư cậu ấy viết cho anh, cậu ấy hỏi liệu anh có bao giờ nhớ cậu ấy hay không.” Jack hít một hơi thật sâu rồi hắng giọng. “Anh nhớ cậu Steven mà anh đã cùng lớn lên mỗi ngày. Cậu ấy đã đi rồi, và anh không thể căm ghét một người đã khuất.” Anh dừng lại và đưa mắt nhìn khắp mặt cô. “Có nhớ buổi tối đầu tiên em đến nhà anh và anh bảo em rằng anh sẽ khiến đời em đau khổ không?”
Cô mỉm cười. Anh đã làm tin cô tan vỡ, và giờ anh đang sửa sai. “Có.”
“Anh muốn em quên đi chuyện anh từng nói thế, bởi vì anh muốn dành cả đời còn lại cố gắng làm em hạnh phúc.” Anh lục tay trong túi áo và lấy ra một chiếc nhẫn nhỏ rẻ tiền. Lớp mạ vàng đã bong khỏi nhẫn và viên “kim cương” thủy tinh đã đục ngầu. Anh cầm lấy tay cô và đặt nó vào lòng bàn tay cô. “Anh đã tặng em chiếc nhẫn này năm chúng ta học lớp sáu. Nếu em chấp nhận anh, Daisy, anh sẽ mua cho em một chiếc nhẫn thật.”
Miệng cô há hốc. “Đây là chiếc nhẫn mà em đã cho vào hộp ký ức.”
“Phải. Hôm nọ anh đã đào nó lên. Anh cũng cầm quyển nhật ký của em nữa.” Ngón tay anh vuốt ve cổ họng cô. “Cưới anh nhé, Daisy Lee.”
Cô gật đầu. “Em yêu anh bằng cả trái tim mình, Jack Parrish. Em luôn yêu anh, và em tin rằng định mệnh của em là phải yêu anh mãi mãi.”
Anh thở phào nhẹ nhõm như thể anh đã từng thấy không chắc chắn. Anh kéo cô vào một vòng ôm khiến cô bị nhấc bổng lên. “Cảm ơn em,” anh nói và ép khuôn miệng đang cười của mình vào môi cô.
Cửa sau bật mở và Nathan bước ra. “Mẹ ơi, mẹ phải vào trong đi. Bà ngoại...” Cậu ngừng lại khi cậu nhận ra chuyện gì đang diễn ra.
Jack đặt Daisy xuống và cô quay lại đối mặt với con trai mình. Jack choàng tay quanh eo cô và kéo cô vào lồng ngực mình. Nathan nhìn đi nhìn lại hai người họ cho tới khi ánh mắt cậu dừng lại ở chỗ Daisy.
“Bà ngoại làm sao?” Daisy hỏi.
“Bà đang dông dài về những người mà con không quen biết và cũng cóc thèm quan tâm,” cậu trả lời, bị phân tâm vì cảnh tượng trước mặt. Cậu nhướn mắt lên nhìn Jack. “Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Cha đã cầu hôn mẹ con.”
Nathan đứng đờ ra như tượng khi cậu thấm vào đầu ý nghĩa của điều đó.
“Cha đã yêu mẹ con từ năm lớp hai, khi cha nhìn sang bên kia sân chơi và thấy mẹ con đứng đó với một cái nơ màu đỏ xấu xí.” Ngón tay Jack vuốt ve bụng cô khi anh nói. “Cha đã để mẹ con bỏ đi một lần. Cha sẽ không phạm phải sai lầm đó nữa.” Anh kéo nhẹ cô vào ngực mình. “Cha muốn hai mẹ con con chuyển về đây và sống với cha.”
“Về Lovett ạ?”
“Ừ. Con nghĩ sao?”
Daisy nhớ là anh không hề hỏi xem cô nghĩ gì.
Nathan nhìn cả hai người họ khi cậu nghiền ngẫm các lựa chọn của mình. “Con có được lấy chiếc Shelby không?”
Trong vài giây dài dằng dặc, Daisy sợ rằng Jack sẽ nói được. “Không, nhưng con có thể lấy chiếc Caravan của mẹ con.”
“Chuyện đó thật chẳng vui đâu!”
“Có lẽ chúng ta có thể tìm ra cách nào đó.”
Nathan mỉm cười và gật đầu khi quay vào nhà. “Hết xẩy,” cậu nói.
Jack cúi người xuống và thì thầm vào tai cô. “Chúng ta bỏ bữa tiệc hết đái dầm được không?”
“Không.” Cô quay lại và ôm lấy anh. Hít vào hương thơm từ áo anh và của anh. “Nhưng chúng ta không cần ở lại lâu đâu.”
Cô cảm thấy anh cười cười hôn đỉnh đầu mình. “Tuyệt.”