Jack đến muộn. Anh đã chờ tới sáng hôm đó mới gọi Rhonda và hỏi xem nên mua gì làm quà sinh nhật Lacy. Rhonda bảo anh là cô muốn một thứ có tên Kitty Magic. Cô dặn anh nhớ chắc chắn đó là một con Kitty Magic chứ không phải Fur Real Friends. Theo lời Rhonda thì con sau không dỗ được lũ trẻ. Rồi cô chúc anh tìm được nó.
Anh gọi tới vài cửa hàng có bán đồ chơi ở Lovett, sau đó phải lái tới tận Amarillo. Anh đã dành cả chiều tìm cái thứ chết tiệt đó, và rốt cuộc cũng tìm được nó tại một trong những cửa hàng cuối cùng mà anh bước chân vào.
Anh đã đứng trong quầy hàng đọc mặt sau cái hộp, bảo đảm rằng mình mua đúng loại và cảm thấy hộp sọ mình thít lại. Con mèo mẹ màu hồng có bộ lông dài với hai con mèo con lông mượt. Cả ba bọn chúng có đồ chơi, nơ đồng bộ để cài trên đầu và cặp kính râm hình trái tim khủng khiếp hết chỗ nói.
Anh đã đọc đi đọc lại và lầm bầm, “hãy vì lòng nhân từ của Chúa.” Theo cái hộp thì con mèo mẹ rên gừ gừ và nói, “Mẹ yêu các con” và tạo ra tiếng mút sữa khi một con mèo con được cắm vào bên người nó.
Tiếng mút sữa là cái quái gì? Anh đã tự hỏi như vậy.
Jack đã bọc quà bằng giấy gói màu hồng tươi in hình nàng tiên, bên trên buộc một cái nơ hồng long lánh to ngang đầu anh. Cái nơ quá mức yểu điệu, nhưng các con của Billy thích mấy thứ vớ vẩn đó.
Cái món đồ con gái kia hoàn toàn lạ lẫm với anh và em trai anh khi họ lớn lên. Họ từng chơi ô-tô, súng BB và đánh trận với đội quân đồ chơi. Họ say mê ô-tô, nhưng ngay khi cô con gái đầu lòng của Billy ra đời, Billy đã tìm tới búp bê, giày Barbie và váy xòe màu hồng như vịt tìm tới nước. Cậu thay đổi một cách quá mức dễ dàng và tự nhiên trong khi Jack bị bỏ lại phía sau quan sát và tự hỏi bản năng phụ tử của Billy đến từ đâu. Jack chẳng có tí nào. Ít nhất anh cũng nghĩ là mình không có. Mặc dù anh học rất nhanh, anh vẫn không biết mấy về các bé gái. Có lẽ vì trước Amy Lynn, anh chưa bao giờ ở gần các bé gái. Trừ Daisy, và nếu cô chơi búp bê hay ăn diện như một nàng công chúa cổ tích như các cô con gái của Billy, thì cô đã làm thế với các cô bạn gái của mình. Không phải với anh và Steven.
Anh kéo cửa quán Showtime ra và bước vào trong. Bốn ngày rồi anh không gặp Daisy. Hy vọng là cô đã từ bỏ kế hoạch ngáng đường anh và bắt anh nhớ lại những chuyện quá khứ. Hy vọng cô đã rời thị trấn.
Khung cảnh bên trong quán Showtime là sự xung đột chan chát giữa màu sắc rực rỡ và âm thanh - giữa các máy điện tử nhấp nháy nằm thẳng tầm mắt và những đường ống nhựa mà trẻ con trèo xuyên qua nằm trên đầu. Giữa những tiếng chuông, còi và tiếng trẻ con la hét. Trước kia Jack đã từng đến đây một lần, vào dịp sinh nhật Amy Lynn, và anh tự hỏi làm sao người ta có thể làm việc ở đây mà không phát điên.
Anh đi tới phòng ăn và nhận ra rằng nó khá yên tĩnh - vào lúc này. Anh biết rằng tất cả sẽ thay đổi khi buổi trình diễn bắt đầu. Anh thấy em trai anh, Rhonda và các cháu gái anh ngồi ở một cái bàn tròn cạnh sân khấu.
Cùng Daisy.
Cách bàn khoảng ba mét, anh dừng phắt lại. Daisy Monroe đã được mời tới dự tiệc sinh nhật của cháu gái anh.
Cô đã theo dõi và tóm được anh. Cô đã bảo anh là cô sẽ trở thành cơn ác mộng đáng sợ nhất của anh. Đó không phải là một lời đe dọa suông. Cơn giận của Jack bốc lên nhưng anh nén nó lại. Tạm thời kiểm soát nó. Cô không thuộc về nơi này. Không thuộc về gia đình anh.
Anh đưa mắt nhìn người phụ nữ ngồi cạnh Daisy. Anh nhận ra Lily, và anh cho rằng cậu nhóc có quả đầu mullet là con của một trong hai bọn họ. Cậu bé bị dính vệt pudding trên mặt như thể có người vừa cho cậu ăn bằng súng cao su. Anh tự hỏi có phải thằng bé là con Daisy và Steven không.
“Bác Jack!” Amy Lynn năm tuổi hét lên. Cô bé nhảy khỏi ghế và chạy về phía anh. Cô bé đón mừng sinh nhật hôm nay, Lacy ba tuổi cũng chạy về phía anh. Lacy hay nhìn chân khi chạy, và anh bế bổng cô bé lên bằng cánh tay rảnh rang để tránh bị cô bé đâm đầu vào bụng. “Nào nào,” anh nói. “Hôm nay hình như có người thấy mình được ba tuổi thì phải.”
“Cháu,” cô bé nói và giơ ba ngón tay lên.
“Cháu vẫn năm tuổi,” Amy Lynn bảo anh và vòng tay ôm quanh chân anh.
Khi anh đến gần bàn với Amy Lynn bám vào chân và Lacy trên tay, Billy rời mắt khỏi cô bé tóc sẫm màu ngồi trên đùi cậu và mỉm cười. “Chào anh, Jack, xem xem ai đang ở trong thị trấn này.”
Daisy nhìn anh, đôi mắt nâu lấp lánh. Cô đã buộc mái tóc mượt mà thành đuôi ngựa và đôi môi đầy đặn của cô có màu hồng lấp lánh mềm mại. Cô mặc áo ba lỗ màu lục bó chặt có chữ Ralph Lauren màu đen trên ngực.
“Anh chưa kể với Billy là tôi đã về thị trấn à,” cô trách, cùng lúc một nụ cười làm miệng cô cong lên.
Jack đặt Lacy đứng xuống ghế. Em trai anh không biết quá khứ của anh với Daisy. Hồi đấy Billy còn quá bé và đó không phải chuyện mà Jack muốn kể lại. Kể cả với em trai anh. Dù vậy Billy hẳn vẫn nhớ cô. Khi họ lớn lên, cô đã ghé qua nhà họ rất nhiều lần. Chắc cậu nghĩ họ vẫn là bạn bè. Chắc là nghĩ Jack sẽ rất vui khi gặp cô. “Hẳn tôi đã quên mất,” anh nói khi Amy Lynn bỏ anh ra và ngồi xuống ghế.
Daisy bật cười có vẻ rất thích thú, và điều đó làm cho cơn giận dữ của anh bốc cao hơn. “Anh còn nhớ em gái Lily của tôi không?” cô hỏi.
“Tất nhiên. Em thế nào?”
Lily từ sau bàn đi ra và ôm anh thật chặt khi anh đặt gói quà lên bàn. “Em khỏe.”
Cô trông rất giống Daisy, chỉ là mắt màu xanh dương, vẫn giống hồi cô mới lớn, chỉ là vì vài lý do nào đó nên hiện giờ trông cô có vẻ giận dữ.
“Anh thế nào, Jack?”
Anh nhìn Daisy qua đầu cô. “Tôi khỏe.”
“Đây là Pippen, con trai Lily.”
Vậy ra đây là con của Lily. Vì vài lý do, anh thấy nhẹ nhõm vì thằng bé có quả đầu mullet này không phải con Daisy và Steven. Nhưng anh không thể hiểu nổi vì sao mình lại phải để ý.
Lily bước lùi lại và lắc đầu. “Trông anh vẫn tuyệt như thường.”
“Cảm ơn Lily. Em cũng thế,” anh nói, và nói thật lòng. “Này, Rhonda” - em dâu anh có quầng thâm như muốn nói tôi đã không được ngủ trong năm năm trời dưới đôi mắt màu nâu sậm của cô.
“Em ổn chứ? Billy kể với anh là em đã có một đêm vất vả.”
“Em đã thức gần như cả đêm với Tanya. Con bé bị đau tai, nhưng hôm nay bọn em đã mua một lọ thuốc hồng[13], nên con bé đỡ rồi.”
[13] Một loại thuốc kháng sinh dành cho trẻ em.
Billy kéo tất lên đôi chân ngắn mập của cô bé. “Hôm nay bọn em đã tháo động cơ của chiếc ‘Vette trong khi anh đi vắng.’”
Anh kéo cái ghế ở giữa Lacy, Rhonda và đối diện với Daisy, Lily. “Em đã nhìn máy liên kết trục chưa?”
“Anh nói đúng,” Billy nói. “Nó cần được thay hết toàn bộ.”
“Anh đã tìm được một cái ở Reno,” anh bảo em trai mình. “Tallahassee thế nào?” Daisy hỏi anh.
“Anh đến Tallahassee lúc nào vậy?” Billy muốn biết.
“Năm ngoái.”
Mắt Daisy mở to và miệng cô há hốc. “Anh đã nói dối tôi.” Anh mỉm cười cúi người tới trước và rót trong bình ra một cốc Dr.Pepper. Cô nhìn anh bằng ánh mắt lớn-lên-đi như tối hôm trước rồi quay sang em trai anh.
“Em có phiền không nếu chị bế Tanya?”
“Không đâu.” Billy chuyển cô nhóc cho cô và Daisy cho Tanya đứng trong lòng mình. Jack có hơi mong cô nhóc sáu tháng tuổi hét toáng lên, thay vì thế cô bé cười khúc khích và bấu má Daisy.
“Nhìn này, Pippen,” Daisy nói với đứa nhóc ngồi trên ghế đẩu cao bên cạnh. “Tanya không phải là một cái bánh nướng nhỏ đáng yêu sao?”
“Không!”
“Con mở qu-à của bác Jack được không ạ?” Lacy hỏi bằng cái giọng ba tuổi nhỏ xíu.
“Mẹ đồng ý nếu bác Jack đồng ý,” Rhonda trả lời.
“Mở đi bé con,” anh nói, mặc dù anh thích Daisy không ngồi bên kia bàn khi món quà con mèo ngu ngốc đó được mở ra hơn. Dẫu vậy, vì sao anh lại để ý thì anh cũng cóc biết.
Lacy xé nơ và ném nó ra sau vai. Cô bé bóc toạc giấy ra và há hốc miệng khi ném đống giấy vụn còn lại xuống sàn. “Kitty Magic! Thứ cháu thích nhất trên đời!”
“Này, sáng nay con cũng nói thế khi nhận được Barbie Power Wheels đấy nhé,” Billy nhắc nhở cô bé.
Lily rướn người qua bàn, và cô cùng Rhonda tán gẫu về những gì họ đã làm từ khi học xong cấp ba. Trong khi Lacy và Amy Lynn mang con mèo và các con của nó ra khỏi hộp, hai người phụ nữ trò chuyện về lũ nhóc và cuộc sống của họ, và khi Lily nói gì đó về “Ronnie Khốn Nạn,” Jack hiểu là cô đang tiến hành ly dị. Điều đó cũng giải thích lý do vì sao trông cô giận dữ đến vậy.
Anh uống một ngụm Dr. Pepper và ngậm một viên đá vào miệng. Anh liếc sang bên kia bàn nhìn Daisy, Tanya và Pippen. Tanya vẫn đứng trong lòng Daisy, thè lưỡi trêu chọc. Cậu bé con bật cười và Daisy cũng đang cười. Mắt anh hướng tới tay cô và những móng tay sơn đỏ. Một chiếc vòng tay mỏng bằng bạc bao quanh cổ tay mảnh mai và một trái tim nhỏ nằm trên mạch đập của cô. Chiếc vòng tay lấp lánh trong ánh đèn, và như thể cảm nhận được ánh mắt anh nhìn mình, cô nhìn anh qua mái tóc đen của Tanya. Nụ cười trên môi cô tắt ngóm và mày cô hơi nhíu lại.
Cô nhìn thẳng vào anh qua đôi mắt nâu mà anh đã từng nghĩ là trông giống sô-cô-la tan chảy. Nhưng đó là khi anh mới mười tuổi và nghĩ sô-cô-la là thứ ngon nhất quả đất. Rồi anh lớn hơn và khám phá ra một thứ tuyệt diệu hơn. Một thứ sẫm màu hơn và đậm đà hơn trong đôi mắt ấy. Bụng dưới của anh xoắn cục. Anh sẽ không gọi đó là dục vọng, nhưng nó cũng không phải là lạnh nhạt.
Billy lắp pin vào con mèo mẹ và đặt nó lên bàn. Lacy lại đứng lên ghế, và Jack chuyển sự chú ý về với cháu gái mình. Cô bé đút lũ mèo con vào sườn con mèo mẹ, và chết tiệt nhưng đúng là nó tạo ra những âm thanh mút sữa kỳ quái.
“Nó là một... chà, nó là một con mèo đang cho con bú.” Daisy rời mắt khỏi con mèo Ba Tư và ánh cười làm rực sáng cả đôi mắt cô. “Jack, thật ngọt ngào làm sao.”
“Có phải có ti trên cái thứ đó không?” Billy muốn biết.
“Hình như con mèo có những hình trái tim ở chỗ ti,” Jack bảo cậu.
“Làm sao lại thế được ạ?” Amy Lynn muốn biết. Họ có một con mèo mẹ thật ở nhà, và cô bé biết mèo mẹ không có hình trái tim ở đó.
Cả Billy lẫn Jack đều không nghĩ ra được câu trả lời nào. Daisy nhìn Amy Lynn và nói, “Bởi vì trái tim dễ thương hơn ti.”
Nếu họ ở một mình, Jack có thể sẽ nói cho cô biết chính xác vì sao cô lại nói sai. Thay vào đó, anh cắn viên đá trong miệng làm đôi và đẩy nó vào một bên má.
“Và chúng còn đeo kính râm nữa kìa Lacy,” Amy Lynn chỉ ra.
Tấm màn chính giữa sân khấu tách ra và ba con gấu máy to đùng bật dậy, nhảy nhót và giả vờ chơi nhạc cụ. Một bài hát về một con ếch vui vẻ vang khắp phòng ăn và Lacy vỗ tay.
Con của Lily hét lên một tiếng chói tai. Daisy trả Tanya về cho Billy và cô bế cậu bé con ra khỏi cái ghế đẩu cao. Cô nói gì đó với Lily và đi khỏi phòng cùng cậu bé vẫn đang hét ầm ĩ. Ánh mắt Jack lướt xuống lưng áo ba lỗ nhìn mông cô trong chiếc quần soóc jeans.
“Hôm nọ anh có xem ‘Xưởng xe quái vật’ không?” Billy hỏi giữa tiếng nhạc.
Trong khi chỉ thỉnh thoảng Jack mới xem chương trình đó, Billy là fan cuồng. “Không, anh đã bỏ lỡ tập đó.”
“Họ đã biến xe bus chở học sinh thành một con thuyền phao ấy?” cậu nói, nhưng âm thanh từ sân khấu làm cậu không thể nói thêm gì nữa.
Jack chờ khoảng năm phút rồi đi theo Daisy và cháu cô. Anh tìm thấy hai người họ ở sân chơi. Cô đã lau mặt cho Pippen, và cậu đang chơi đùa trong một ngôi nhà bóng đủ màu sắc có mắt lưới bao quanh và rỗng tới tận trần nhà. Cô đứng bên ngoài lưới quan sát cậu lội qua dòng bóng như thể cậu đang đi ngược dòng nước.
“Làm sao cô được mời tới dự sinh nhật Lacy vậy?” anh hỏi khi tới đứng bên cạnh cô.
Cô ngước lên nhìn mặt anh. “Lily, Pippen và tôi đã ở đây khi họ vào.”
“Và điều đó hoàn toàn là tình cờ sao?”
Cô lắc đầu và đuôi tóc của cô lắc nhẹ qua hai bả vai trần. “Không. Tôi đã biết là anh sẽ đến đây, nhưng tôi không nghĩ là Rhonda và Billy sẽ mời bọn tôi tới ngồi cùng.”
“Phải làm gì thì cô mới để tôi yên?”
Cô chuyển sự chú ý về với cháu trai mình. Cậu bé nhặt một quả bóng nhựa lên và ném đi. Nó chỉ chệch qua một cô bé khoảng ba centimet. “Anh biết tôi muốn gì.”
“Nói chuyện.”
“Phải. Có một chuyện quan trọng mà tôi phải nói cho anh biết.”
“Gì vậy?”
Tiếng còi từ một cái máy ném bóng rổ hú lên ở đằng xa. “Một chuyện quá quan trọng để nói ở giữa quán Showtime.”
“Vậy thì vì sao tối nay cô lại ở đây? Bám đuôi tôi và gia đình tôi?”
“Tôi không bám đuôi anh. Tôi chỉ muốn nhắc cho anh nhớ là tôi ở đây, và tôi sẽ không đi đâu cả cho tới khi anh nói chuyện với tôi.” Cô liếc xuống chân. “Tôi đang giữ bức thư Steven viết cho anh. Nhưng tôi không mang nó theo.”
“Trong thư viết gì?”
Cô lại lắc đầu rồi nhìn thẳng về phía trước. “Tôi không biết. Tôi chưa đọc.”
“Hãy gửi nó đến cửa hàng.”
“Tôi không thể làm vậy. Anh ấy đã bảo tôi phải giao nó tận tay anh.”
“Nếu bức thư quan trọng đến thế, sao cậu ấy không tự mình đưa cho tôi? Thay vì bảo cô đến.”
“Pippen, đừng ném cái đó,” cô bảo cháu trai mình trước khi quay lại nhìn Jack. Ánh sáng đỏ và xanh từ một cuộn băng trò chơi ở bên phải chiếu xuống bả vai trần, cổ và khóe miệng cô. “Tôi nghĩ ban đầu anh ấy đã định làm thế. Trong năm đầu tiên bị bệnh, anh ấy vẫn tin rằng mình sẽ đẩy lùi được căn bệnh ung thư. Ngay từ đầu bọn tôi đã biết là chưa có một ai sống sót qua căn bệnh u nguyên bào thần kinh đệm, nhưng anh ấy còn trẻ, khỏe mạnh, và những liệu pháp điều trị đầu tiên có vẻ có tác dụng. Anh ấy đã tranh đấu vô cùng mạnh mẽ đấy, Jack.” Cô quay về phía Pippen và túm lấy các mắt lưới. “Đến lúc anh ấy chấp nhận rằng mình sẽ chết, thì đã quá muộn để nói chuyện trực tiếp với anh rồi.” Viên đá nhỏ hình trái tim trên vòng tay đung đưa dưới cổ tay cô. Anh nhìn chằm chằm vào nó, không muốn có bất kỳ cảm xúc gì với Steven hay với cô. Không muốn để tâm.
Nhưng anh có một câu hỏi. “Cậu ấy sống được bao lâu sau khi chấp nhận là mình sẽ chết?”
“Khoảng tám, chín tháng.”
Anh cũng nghĩ vậy. Steven luôn muốn có người “làm trước” - dù là bảo Daisy rằng cô có một cái nơ to tướng xấu xí, nhảy khỏi mái nhà hay ném cà chua thối vào ô-tô. Khi họ lớn lên, điều đó chưa bao giờ làm anh bận lòng, nhưng đấy là cách đây lâu lắm rồi. “Vậy thì vẫn còn thời gian để về đây và nói chuyện với tôi trước khi cậu ấy mất chứ. Cậu ấy không cần cử cô đến.”
Cô cười đau đớn. “Rõ ràng là anh chưa bao giờ nhìn thấy ai phải trải qua liệu pháp điều trị ung thư bằng tế bào gốc rồi. Nếu đã từng thấy thì anh sẽ không nói vậy.” Một tay cô buông thõng xuống bên người và nước mắt long lanh dưới mi mắt khi cô ngước lên nhìn anh. “Anh sẽ không nhận ra anh ấy nữa đâu, Jack ạ.” Một giọt nước mắt trào ra và lăn xuống má cô. Anh siết chặt tay lại để khỏi vươn tay ra và lấy ngón tay lau nó đi. “Đến cuối,” cô nói tiếp, “anh ấy đã quên cách thắt giày, nhưng ngày nào anh ấy cũng khăng khăng ăn mặc chỉnh tề như thể nó quan trọng. Vậy nên, tôi đã buộc dây giày cho anh ấy... ngày nào cũng vậy. Như thể việc đó quan trọng. Và nó quan trọng bởi vì nó trao cho anh ấy chút phẩm giá, tôi nghĩ vậy. Chút gì đó như anh ấy vẫn còn là một người trưởng thành. Một người đàn ông.”
Một mẩu tim anh rơi xuống và mang hơi thở của anh theo cùng. “Đừng nói nữa, Daisy.”
“Jack...”
“Đừng.” Anh biết cô sẽ tiếp tục cho tới khi làm anh tan nát cõi lòng. Hệt như trước. Anh sẽ không để điều đó xảy ra. Không phải một lần nữa. Không dù vì cái gì đi nữa. “Tôi không muốn nghe thêm nữa.” Anh thấy buồn vì Steven. Buồn hơn anh hẳn đã nghĩ sẽ có thể so với hai phút trước, nhưng anh sẽ không để cô đả kích anh tơi bời.
“Tôi không định nói về chuyện đó ngay lúc này.” Cô quệt nước mắt khỏi má. “Lát nữa hãy gặp nhau để anh có thể nghe tôi nói hết.”
“Điều duy nhất tôi muốn nghe từ cô, Daisy Monroe, là lời tạm biệt,” nói xong anh cất bước. Anh quay lại phòng ăn, bảo với em trai và Rhonda là mình sẽ về. Chỉ lần này anh thấy biết ơn đám gấu khiêu vũ chết tiệt và tiếng nhạc ầm ĩ không có chỗ cho việc hỏi han. Anh cho các cháu một ít tiền mua xu chơi trò chơi rồi rời đi. Khi đi ra ngoài, anh không thấy Daisy đâu, nhưng anh cũng không tìm kiếm cô.
Anh hít một hơi thật sâu và cứ thế mà đi về. Anh không cho là mình sẽ được hít một hơi trọn vẹn nào nữa cho tới khi về đến nhà. Nhốt mình ở đấy. Khóa chặt mọi ký ức về Daisy, Steven và anh. Nhưng những ký ức ấy vẫn theo anh vào trong nhà, và anh ngồi phịch xuống chiếc ghế ngồi chơi piano của mẹ mình, tay đặt lên hai đầu gối.
Anh đã ghét Steven trong số năm ngang bằng với khoảng thời gian anh yêu quý cậu như một người anh em. Nhưng thậm chí trong thời kỳ thịnh nộ mới đầu, anh cũng chưa bao giờ muốn Steven chết. Không hẳn. Có lẽ ban đầu từng có thời ý nghĩ Steven biến mất khỏi trái đất có chút sức hấp dẫn nhất định, nhưng anh chưa bao giờ muốn cậu chết theo cái cách Daisy đã miêu tả. Không phải như thế. Không phải kể cả lúc cơn thịnh nộ của anh bùng cháy dữ dội nhát.
Nói ngắn gọn là, anh không bao giờ muốn bạn mình chết. Bởi vì rốt cục thì, anh hiểu được Steven. Anh hiểu rằng mình đã phản bội Steven cũng ngang với Steven phản bội mình.
Chính Steven là người đã bảo anh về việc Daisy bị hủy hẹn tới buổi khiêu vũ chết tiệt vào năm cuối của họ. Cả hai bọn họ cùng có ý để Jack đưa cô đi vì Steven có bạn hẹn rồi. Lúc ấy chuyện đó có vẻ thật đơn giản biết bao. Đưa Daisy đi để cô không mất cả đêm khóc lóc. Không phải chuyện gì ghê gớm, nhưng buổi tối ấy đã thay đổi cuộc đời tất cả bọn họ.
Jack không nhớ rõ lúc khiêu vũ, ngoài ký ức cố gắng chạm vào Daisy ít hết mức có thể. Dù vậy, những gì anh nhớ, là đứng trên hiên nhà cô nhìn xuống cô, muốn cô nhiều đến mức nhức nhối và tự bảo mình hãy đi về. Hãy vào xe và lái đi.
Rồi cô hôn anh.
So với những nụ hôn mà anh đã trải qua cùng các cô gái khác, nó thực sự chẳng là gì. Chỉ là bờ môi khép chặt của cô ép vào môi anh, nhưng nó đã đánh thẳng vào ngực anh. Anh đã sững sờ, tức giận, và anh đã đẩy cô đi. Rồi cô chạm vào cổ anh và ngước nhìn anh như thể cô muốn anh cũng nhiều như anh muốn cô. Nhiều như anh vẫn luôn muốn cô.
“Đi mà, Jack,” cô đã thì thầm như vậy, và thậm chí khi Jack hạ miệng xuống để hôn thêm, anh vẫn tự bảo mình rằng đó là một sai lầm. Thậm chí khi anh đứng đó, hôn cô và nếm miệng cô, anh đã bảo mình hãy dừng lại. Thậm chí khi vẫn nắm chặt vai cô, anh đã kéo cô vào lòng và cảm nhận được ngực cô ép vào anh. Thậm chí khi anh bảo mình rằng việc đó không thể tái diễn, anh vẫn biết là nó sẽ xảy ra lần nữa. Anh đã muốn cô nhiều năm trời, và một miếng nhỏ chẳng thể đủ được.
Không thể đủ.
Anh đã bảo mình phải tránh xa, nhưng thậm chí nếu anh có thể kiểm soát dục vọng năm mười tám tuổi của mình, thì Daisy cũng sẽ không để anh làm thế. Ở bữa tiệc của Jimmy Calhoun tối hôm sau, cô đã kéo anh vào một phòng để đồ tối om và đặt tay anh lên ngực cô.
“Chạm vào tớ đi, Jack,” cô thì thầm vào miệng anh, và anh gần như phóng ra trong quần.
Vài ngày sau anh bảo Steven là mình bận nên không đi chơi được. Rồi anh nhảy vào chiếc Camaro của mình, đón Daisy ở nhà cô và họ chạy xe tới một con đường vắng. Anh đã đỗ lại và kể cho cô về Steven, rằng cả hai bọn họ đều bị cô hấp dẫn, và anh giải thích lý do vì sao mình và Daisy phải ngừng lại.
Cô nói rằng cô hiểu. Cô đồng ý, rồi cô đã hôn lên tai anh và bảo với anh rằng Steven không cần phải phát hiện ra.
“Tớ quý Steven. Cậu ấy là bạn tớ,” cô đã nói vậy. “Nhưng tớ không nghĩ về cậu ấy theo cùng một cách tớ nghĩ đến cậu. Tớ yêu cậu, Jack. Tớ muốn nhiều hơn từ cậu. Tớ muốn cậu dạy tớ cách làm tình.”
Tối hôm đó anh đã cởi áo cô ra và tháo móc áo ngực của cô. Màu trắng với chấm bi màu xanh dương. Ngực cô là thứ đẹp nhất anh từng nhìn thấy. Săn chắc và trắng mịn, hai đầu nhũ hồng rắn chắc của cô vừa vặn hoàn hảo trong miệng anh.
Anh không làm tình với cô tối ấy. Không, anh đã cố cư xử cao quý. Anh bảo cô là mình không lằng nhằng với gái trinh. Anh đã tự nhủ rằng không sao cả, miễn là anh không thọc tay vào quần lót của cô và chạm vào cô. Anh bảo mình hãy chậm rãi với cô, nhưng quyết tâm đó biến mất nhanh chóng như một đứa trẻ có kẹo. Rồi anh phải tự bảo mình là không có gì sai trái trừ phi anh chiếm lấy sự trong trắng của cô.
Sau hai tuần vuốt ve, hôn hít và âu yếm nhau, anh đã đón cô và đánh xe đến một khách sạn ở ngoại ô Amarillo. Tối hôm ấy họ đã đi tới cuối, và anh đã biết giữa quan hệ đơn thuần và làm tình khác nhau như thế nào. Anh đã học được sự khác biệt giữa tình dục mà chỉ có cơ quan sinh dục của anh tham gia, và tình dục mà còn cuốn theo cả linh hồn của anh nữa. Anh đã nhận ra rằng được ở trong Daisy Lee đốt cháy anh và khiến ngực anh nhức nhối. Và toàn bộ quãng thời gian ấy anh vẫn biết là nó sai. Anh biết Steven cũng yêu cô nhiều như mình, nhưng anh lại bảo mình rằng Daisy nói đúng. Mọi chuyện sẽ ổn miễn là Steven không phát hiện ra. Ở chỗ công cộng, anh và Daisy vẫn xử sự như bình thường, như bạn bè, nhưng việc đó không dễ dàng. Chỉ nhìn thôi mà không được chạm vào làm anh phát điên. Nhìn cô đi trên hành lang trường học hay tung tăng khắp nơi trong cái váy cổ động ngắn cũn cỡn khiến anh ghen đến mất trí.
Anh không phải là người duy nhất bị tình huống của họ làm cho phát điên. Daisy luôn muốn anh như anh muốn cô, và khi anh không thể gặp cô, một việc không diễn ra thường xuyên, cô đã kết tội anh không yêu cô. Rằng anh ở cùng các cô gái khác. Cô đã bảo anh rằng cô không còn yêu anh nữa, rồi ngay cơ hội tiếp theo mà họ có, họ liền xé toạc quần áo nhau ra và thỏa mãn thứ dục vọng đã quá cháy bỏng.
Cả hai bọn họ đều không muốn làm tổn thương Steven và họ quyết định đợi tới khi cậu rời đi học đại học rồi mới công khai mối quan hệ này hơn. Steven đã được nhận vào trường đại học Washington. Và sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu định sống cùng chị gái và anh rể cho đến lúc tự mua được căn hộ riêng. Cả Jack và Daisy định đăng ký học ở đại học Tây Texas A&M, khoảng một trăm mười cây số về phía nam. Họ đã định sẽ nói với Steven là họ yêu nhau khi cậu về nhà nghỉ Giáng sinh năm ấy.
Jack đứng dậy khỏi băng ghế và đi vào căn bếp tối om. Anh bật đèn và mở tủ lạnh. Anh bỏ một hộp sữa sang bên và thay vào đó với tay lấy một chai Lone Star.
Ở bên cạnh Daisy giống như có một cơn cực khoái dài trên một chuyến tàu lượn cao tốc. Rất thú vị, nhưng không dành cho bạn nếu bạn muốn chút yên bình.
Anh mở nắp chai bia và ném nó lên kệ bếp. Hai tuần sau khi Jack tốt nghiệp cấp ba, cha mẹ anh qua đời trong một tai nạn ô-tô. Họ đang lái chiếc ’59 Bonneville khi một gã lái xe say xỉn đâm vào họ. Chiếc Pontiac cũ có thể được lắp ráp như một thùng chứa xăng, nhưng không được lắp cùng các tính năng đảm bảo an toàn. Cha anh chết ngay tại chỗ. Mẹ anh mất trên đường tới bệnh viện. Và ở tuổi mười tám, đột nhiên anh phải chịu trách nhiệm không chỉ cho bản thân mình mà còn cho cả Billy nữa.
Jack đưa chai bia lên miệng và hớp một ngụm. Bất kể lúc nào nhớ lại quãng thời gian ấy trong đời, anh đều khó mà nhớ lại được chi tiết. Anh đã đau khổ, bối rối, sợ hãi. Và hoàn toàn kiệt quệ. Cả cuộc đời anh đã thay đổi trong chớp mắt, và dường như anh càng muốn có thêm không gian để nghĩ thì Daisy càng bám dính lấy. Anh càng đẩy cô ra xa để mình có thể thở, cô lại càng níu chặt anh hơn. Anh nhớ buổi tối hôm mình bảo cô rằng họ cần thời gian ở xa nhau, rằng anh cần thời gian ở xa cô để suy nghĩ. Rằng anh không muốn gặp cô một thời gian. Cô đã cực kỳ kích động. Rồi lần tiếp theo họ gặp nhau, cô đã là vợ Steven.
Anh nhớ như in bộ đồ Daisy đã mặc tối hôm ấy. Một cái váy hai dây màu xanh dương với hoa trắng. Cô và Steven đứng ở sân trước nhà anh và bảo anh ra ngoài. Anh nhớ lại lúc mình đi về phía cô và với anh trông cô tuyệt đến mức anh chỉ muốn túm chặt lấy cô và ôm cô vào lòng, bảo cô hãy ở cạnh anh trọn đời.
Thay vì thế, Steven bảo anh rằng chiều hôm ấy hai người họ vừa kết hôn. Ban đầu anh không tin nổi điều đó. Daisy không yêu Steven. Cô yêu anh. Nhưng anh chỉ nhìn một cái vào khuôn mặt đầy vẻ tội lỗi của cô và biết ngay đó là sự thực. Anh đã túm lấy cô và bảo cô rằng cô thuộc về anh chứ không phải Steven. Anh đã cố hôn cô, chạm vào cô và bắt cô thú nhận rằng cô yêu anh. Steven liền chắn giữa họ, và Jack đã tung cú đấm đầu tiên vào mặt Steven. Họ lao vào đánh nhau nhừ tử, nhưng Steven Monroe không phải tuýp đánh nhau. Và cuối cùng bạn anh là người chịu đòn đau hơn.
Jack lại đưa chai bia lên miệng và hớp thật mạnh. Buổi tối anh mất Daisy, anh cũng mất luôn cả Steven. Anh đã đánh mất người con gái mình từng yêu thương, khao khát và muốn sống cùng trọn đời.
Anh đã mất cả người bạn thân nhất của mình. Cậu bé từng ở cạnh anh trong mọi cuộc phiêu lưu ngớ ngẩn, Steven có thể là tuýp người “cậu làm trước,” nhưng Jack vẫn luôn biết rằng Steven ở ngay phía sau anh.
Anh đã được nhận một bài học đáng giá vào buổi tối đánh mất tất cả ấy. Anh đã học được rằng không một ai có thể cướp đi của bạn những gì bạn không trao cho họ. Chẳng ai có thể băm nát tim bạn nếu bạn từ chối đưa họ con dao. Anh không nghĩ điều ấy làm mình thấy cay đắng, chỉ là một người đàn ông đã học hỏi được từ sai lầm. Và cú ngã thật đau đó cũng không biến anh thành một trong những gã sợ gắn bó dài lâu mà Rhonda vẫn luôn buộc tội.
Khỉ thật, một ngày nào đó có thể anh sẽ kết hôn. Anh không hoàn toàn bác bỏ hôn nhân, nhưng nó cũng không phải điều mà anh tìm kiếm. Chuyện gì đến sẽ đến thôi. Anh đã có một gia đình. Billy, Rhonda và các cô nhóc là đủ với anh rồi, nhưng cuộc đời anh vẫn có chỗ cho người khác. Anh chỉ mới ba mươi ba. Vẫn còn thời gian.
Ngoại trừ Daisy. Sẽ chẳng bao giờ có chỗ cho Daisy Monroe cả. Cô không những đã làm tan nát tim anh, mà còn chà đạp lên đó. Anh sẽ không đời nào cho phép Daisy bước vào đời mình nữa.
Không, anh đã học được bài học ngay từ lần đầu tiên.