Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 20: Chương 20: Chương 19




Lúc đứng trong thang máy, hắn nhớ lại lời tài xế rồi cười nhếch mép với vẻ bực bội. Rốt cuộc tài xế lấy đâu ra tự tin mà cho là mình còn có chuyện tình cảm. Cửa thang máy từ từ khép lại, đèn tín hiệu sáng lên. Hoắc Dương dựa vào góc tường châm điếu thuốc.

Còn năm phút.

Dư Lạc cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay. Khi tay buông xuống, anh đưa mắt nhìn bầu trời trong xanh ngoài khung cửa kính từ sàn đến trần (1).

(1) Toàn bộ một mặt tường được thay bằng mặt kính.

Phòng khám này toạ lạc trên khu phố thương mại sầm uất ở thành phố W. Vì phòng khám nằm ở tầng cao nhất, đứng từ trên nhìn xuống có thể bao quát toàn bộ thành phố trong tầm mắt. Vị trí yên tĩnh ngay giữa trung tâm và phong cách bài trí trang nhã cho thấy nơi đây không phải chỗ cho người bình thường.

Dư Lạc ngồi một lúc thì bước tới cạnh tường, lặng yên nhìn chăm chăm cây cảnh trên đó. Loài dây leo xanh thẫm sinh sôi trên mặt tường xám tạo ra sự tương phản màu sắc mạnh mẽ. Bên cạnh dây leo là tấm biển tên nền trắng chữ đen theo kiểu huy hiệu, trên ấy viết một dòng chữ tiếng Trung và bản dịch tiếng Anh ở phía dưới:

“Trung tâm Tư vấn Tâm lý Owen”

Lần trước tới nơi này, cách bài trí còn chưa mang hơi thở hiện đại như thế này, ngoài cửa cũng chỉ dựng bảng hiệu bình thường.

Trợ lý của Từ Văn vừa dẫn anh vào phòng đợi vừa nói, bệnh nhân trước của bác sĩ Từ còn chưa đi nên anh phải chờ nửa tiếng. Dư Lạc đi tới chỗ ngồi vừa nãy rồi lật bừa vài quyển tạp chí thời trang. Trên bàn trà có đặt một cốc nước nhưng anh không chạm đến.

Với anh, chờ đợi chẳng hề khó chịu, thậm chí nó mang lại cảm giác thư giãn từ sự thân thuộc và thấu hiểu. Anh biết, chỉ cần thời gian trôi qua chậm rãi để mình từ từ đi tới là tốt rồi.

Thứ khiến người khó chịu thường là kết quả đúng như dự đoán.

Lúc Từ Văn bước vào, anh đang nhíu mày xem quyển tuần san Tài chính và Kinh tế, đã lật qua được hơn nửa.

“Giáo sư Dư, để cậu chờ lâu rồi.” Hẳn là do vừa tiễn bệnh nhân, trên mặt Từ Văn vẫn mang nụ cười nghề nghiệp.

“Cũng không lâu. Tôi mới đến, đang xem đại tạp chí của các anh thôi.” Dư Lạc đứng lên bắt tay với anh ta, gật đầu cười.

Từ Văn có thể coi là người quen của anh ở trong nước. Hai người không hỏi han gì nhiều mà chỉ lần lượt bước vào phòng tư vấn.

“Cậu cảm thấy thuốc giảm tác dụng.” Từ Văn vừa uống ngụm nước vừa nhíu mày. Anh ta để bút trên bàn rồi nhìn thẳng về phía người đàn ông trẻ tuổi ở đối diện.

Hàng mi của Dư Lạc buông xuống và phủ lên mắt anh, để lại một mảng tối dưới đôi mắt. Với gương mặt gần như vô cảm, anh nhìn tay mình, bình tĩnh trình bày tình huống của mình xong thì không nói thêm câu nào.

“Tình huống khác thường xảy ra đột ngột sau nhiều năm, hẳn là có liên quan đến cảm xúc của cậu.” Từ Văn vừa ngẫm nghĩ vừa chà hai tay vào nhau: “Trước đây cậu giữ gìn rất tốt. Không nên để cảm xúc có quá nhiều biến động.”

“Có thể là... gần đây áp lực công việc lớn.” Dư Lạc trả lời với thái độ bình tĩnh.

Từ Văn hơi khó hiểu: “Không phải chứ. Lúc cậu thi ICM ở Mỹ không ngủ mấy ngày mấy đêm, áp lực cũng đâu lớn đến vậy.”

Dư Lạc chỉ cúi đầu lặng yên.

Trong lòng Từ Văn hơi nghi ngờ, nhưng đạo đức nghề nghiệp buộc anh ta phải giữ im lặng. Nếu Dư Lạc không muốn nói, cũng chỉ có thể để như vậy trước đã.

“Tôi sẽ chọn thuốc ngủ khác cho cậu...” còn phải khám lại bởi Dư Lạc đã không làm bài kiểm tra đánh giá ít nhất ba năm rồi. Anh là một người có ý chí cực kỳ mạnh mẽ, ba năm nay trừ việc duy trì các loại thuốc căn bản, không còn tình huống ngoài ý muốn nào phát sinh nữa. Từ Văn thở dài: “Nếu cậu còn gì muốn nói với tôi, sau này có thể từ từ nói chuyện, không cần thấy áp lực.”

Dư Lạc gật đầu rồi lại nhìn tay mình.

Từ Văn liếc về phía cốc nước trước mặt Dư Lạc. Dù đã hết thời gian mà cốc vẫn đầy.

Đây là thói quen của Dư Lạc. Anh tới đây nhiều năm như vậy nhưng chưa từng chủ động uống nước được đưa tới. Từ Văn không nhắc tới thói quen này với anh nhưng ánh mắt trở nên nặng nề.

Ám ảnh sạch sẽ hoặc thiếu sự an toàn.

Song, anh ta biết rõ Dư Lạc không có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng. Trong mấy năm ngưng điều trị, tình hình của Dư Lạc vẫn giữ ở mức khá ổn, ít nhất nhìn bề ngoài rất bình thường.

Nhưng anh vẫn không uống cốc nước này.

Khi đưa Dư Lạc ra ngoài, Từ Văn cảm nhận rõ ràng Dư Lạc bắt đầu dần dần thả lỏng. Thế nhưng, trước khi ra khỏi cửa, anh đột ngột xoay người, chần chừ mở lời: “Nếu...” Anh ngập ngừng nhưng lại không nói nữa, khẽ mỉm cười chào hỏi với Từ Văn rồi sải bước ra ngoài.

Từ Văn trở về văn phòng, nhìn cốc nước không được đụng tới với vẻ trầm ngâm.

Lúc Dư Lạc lái xe, rõ ràng anh vẫn hơi mất tập trung. Lời khuyên của bác sĩ Từ vang vọng bên tai. Không nên để cảm xúc có quá nhiều biến động. Xe đứng ở ngã tư đèn đỏ, trước mặt là dòng xe cộ đông đúc. Khi đèn xanh sáng lên, anh khởi động xe rồi lái về phía trước.

Sự cố năm năm trước là lần tâm trạng thất thường nhất. Sau lần kia, Dư Lạc đã học được làm sao để kiểm soát cảm xúc.

Dứt khoát không cần cảm xúc, không cần cảm xúc cũng không cần tình cảm, đã vậy thì khỏi cần một trái tim còn sống nữa. Khi người khác mơ ước cuộc sống muôn màu muôn vẻ, anh chỉ hi vọng cuộc sống của mình có ngày sẽ vô vị và phẳng lặng như một đầm nước đọng.

Ở trong nước đọng, có lẽ mình mới có thể lặng lẽ sống tạm.

Giữa vô số đêm khuya nơi đất nước xa lạ, anh ôm di động, nhìn cú điện thoại được lưu lại nhưng không kết nối. Anh chỉ lặng lặng co người trên giường rồi nhắc nhở chính mình như vậy. Nước mắt sẽ dần thấm ướt ga giường dưới người, mà anh chỉ mở to mắt với gương mặt không cảm xúc.

Nhưng sống giữa ao tù nước đọng thì không thể thở được.

Hoắc Dương và Tần Lượng vào xem nội thất phần cứng. Gạch sứ đã được lát, đồ nội thất cũng bàn xong với công ty lắp đặt. Tần Lượng rất cẩn thận ở khoản này nên Hoắc Dương không có ý kiến gì. Hắn nhìn thợ phác hoạ trên tường một lúc rồi ra chợ vật liệu xây dựng chọn ít đồ.

Buổi trưa, người giúp việc ở phía dưới gọi cơm hộp. Hoắc Dương không thấy ngon miệng nên chỉ ăn cố non nửa suất. Tần Lượng nhìn mà kinh ngạc: “Sao cậu ăn ít thế? Giảm béo à?”

“Biến đi, tôi ăn không thấy ngon.” Hoắc Dương vỗ vai cậu ta.

“Haiz...” Thợ lắp đặt còn ở đây nên Tần Lượng ngại mở miệng. Cậu ta kéo Hoắc Dương hỏi nhỏ: “Cậu ăn cơm hộp không quen à? Hay tối tôi mời cậu đi ăn. Chỗ đền bên kia có một nhà hàng thanh đạm nhưng mà ngon lắm!”

“Ý tôi không phải vậy...” Hoắc Dương đá cậu ta một cái với vẻ ghét bỏ: “Chỉ là hôm nay không ngon miệng thôi. Có khi là bị tài xế taxi hồi sáng kích thích...”

“Ồ, thế bữa cơm kia miễn nhá.” Tần Lượng gật đầu dứt khoát.

“Thế tôi mời cậu đi. Thời gian này cũng thiệt thòi cậu nhiều. Đi ăn bữa cơm đi ông tướng...” Hoắc Dương cười nói. Hắn chỉ không biết buổi tối về thế nào, sau đó phải làm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.