Dư Lạc cầm theo quyển sách bước chậm rãi xuống tầng. Anh nhìn Hoắc Dương cười rồi rót cốc nước lạnh: “Hoắc Dương còn biết nấu cơm.”
Hoắc Dương nghe ra Dư Lạc trêu mình, chỉ để đĩa lên bàn rồi ngồi xuống với vẻ dửng dưng: “Dựa vào mấy lời này của cậu, tôi muốn uống sinh tố, phục vụ tận răng luôn ấy.”
“Được.” Dư Lạc để sách qua một bên rồi uống ngụm nước: “Thế có định mời tôi ăn bữa sáng của cậu trước không?”
“Haiz... Cậu ăn đi, ăn xong còn cười được thì tôi thua luôn.” Hoắc Dương cầm một cái sandwich, sau đó đẩy đĩa qua: “Sao hôm nay cậu còn chưa đi làm?”
“Hôm nay không có tiết, chiều tới trường ngồi một lúc.” Dư Lạc ngồi đối diện cầm sandwich lên nhìn nhìn: “Cũng được đấy chứ.”
Hoắc Dương ngồi yên, chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm. Dư Lạc lau miệng: “Thực ra... hơi khét...”
Hoắc Dương nhoẻn miệng cười.
“Không lừa cậu. Trứng gà hơi khét, mà chủ yếu là bị nát nên ăn giống trứng bác.” Dư Lạc vừa cười vừa thả sandwich xuống (1).
(1) Đoạn này mình không hiểu lắm, QT là “xào trứng gà”, tra ra hình toàn công thức trứng bác. Chương trước Hoắc Dương bảo muốn làm trứng bác, chương này Dư Lạc bảo ăn giống món đó là sao nhỉ. Hoặc là Hoắc Dương muốn làm bánh mì kẹp trứng tráng/ốp la nhưng thất bại, hoặc là Dư Lạc không ngờ Hoắc Dương lại bỏ trứng bác vào.
“Được rồi, ăn không vô nữa đúng không. Cậu có tiêu chuẩn sống cao thế làm sao chịu được ăn tạm bợ kiểu này.”
Dư Lạc đứng dậy làm sinh tố, Hoắc Dương cũng đứng dựa vào cửa kính xem.
“Hôm qua tôi định hỏi cậu làm món này thế nào?”
“Cậu thích uống à?” Dư Lạc lấy hộp chuối đông lạnh giữ tươi từ trong tủ lạnh, dùng thìa bạc xúc ra mấy miếng rồi bỏ vào chỗ cũ.
“Uống ngon.” Hoắc Dương nhấp một ngụm nước lạnh.
“Đông lạnh hoa quả, sau đó cho vào tuỳ thích, thêm ít đá và sữa là được.” Dư Lạc lấy đá từ máy bào đá, nhìn Hoắc Dương một lát xong lại đổ đi một phần ba. Anh bỏ hết vào máy xay sinh tố, lúc quay lại vẫn thấy Hoắc Dương đang uống nước lạnh. Dư Lạc nhìn nhìn rồi nói: “Đừng uống nữa.”
“À,“ Hoắc Dương đáp: “Không sao đâu. Dạ dày tôi ổn mà. Khoảng thời gian này tôi giữ cẩn thận lắm, tôi có cảm giác nó về báo mộng là nó khoẻ lắm rồi.”
Sau khi Dư Lạc nhấn công tắc, máy bắt đầu kêu ầm ĩ như trời long đất lở, vậy mà chỉ để làm ra hai cốc sinh tố.
“Ý tôi là,“ Dư Lạc xoay người, nói giữa tiếng vang ầm trời: “Tôi mới dùng cái cốc kia.”
Hoắc Dương cúi đầu nhìn, hay lắm, sắp uống xong rồi còn đâu.
Rửa bát xong, Hoắc Dương gọi cho Trần An Lục hỏi y có cần người đi chơi cùng miễn phí không. Trần An Lục nhắn ngay lại là y đã đi mấy khu danh lam thắng cảnh để Phương Thâm chụp ảnh rồi, không cần ai đi cùng.
Hoắc Dương thở dài, cuối cùng cũng miễn phận kỳ đà cản mũi.
Dư Lạc đọc sách ở bàn học nên Hoắc Dương không dám qua quấy rầy, đành cô đơn ôm máy gõ chữ trên sofa. Chẳng mấy đã viết được hơn ba nghìn chữ, hắn lười biếng duỗi người, định nghỉ một chút, đợi tối biên tập lại rồi đăng lên. Dư Lạc dọn dẹp bàn học, nhận điện thoại xong ra ban công hút thuốc.
Anh hút xong thì ném tàn thuốc vào thùng rác, quay lại hỏi Hoắc Dương: “Có phải hôm nay cậu không phải đi làm không?”
“Đúng rồi. Chủ đầu tư của bọn tôi còn đang chơi đây, hai ngày nay không có việc gì.”
“Thay quần áo đi. Tôi đưa cậu ra ngoài chơi.” Dư Lạc nhặt cái gối dựa bị Hoắc Dương làm rơi lên, vỗ vỗ rồi đặt xuống sofa.
“Đi đâu?” Hoắc Dương xoay xoay cái cổ đang khó chịu, cảm thấy cũng lâu rồi không đi chơi thư giãn.
“Khu vui chơi trẻ em.” Trước khi vào phòng ngủ thay quần áo, Dư Lạc bỏ lại một câu.
“Đù.” Hoắc Dương cười mắng rồi vào phòng thay một bộ đồ đơn giản, phối sơ mi màu be với áo phông màu vàng, đi kèm quần bò nhạt màu.
Lúc Dư Lạc đi ra nhìn thấy hắn, đôi mắt cũng sáng lên.
Lên xe, Hoắc Dương kéo dây an toàn, nghiêng đầu nhìn khung cảnh đang lui về phía sau. Hắn vừa ngáp vừa hạ cửa sổ thành một khe hở, sau đó nhắm mắt lại: “Dư Lạc, đây đâu phải đường đi khu vui chơi.”
“Ừ.” Dư Lạc xoay vô lăng vài vòng để chuyển hướng, xe vững vàng tiến về phía trước: “Mời cậu đi nhà ăn.”
Hoắc Dương ngồi thẳng người: “Cậu muốn đưa tôi đi trường các cậu à?”
“Không muốn đi à?” Dư Lạc liếc sang rồi nhìn thẳng về phía trước: “Không muốn thì cậu xuống luôn ở đây đi.”
Hoắc Dương chỉnh cho ghế hạ xuống rồi nhắm mắt dựa vào: “Đi chứ, đưa tôi đi cảm nhận không khí đại học nhé thầy Dư.” Hắn vừa nhấn nhá mấy chữ cuối vừa cười nhếch miệng.
Dư Lạc cũng cười cười mà không nói gì.
Lúc họ đến trường đã tới giờ cơm, Hoắc Dương ngồi trong xe nhìn bảo vệ mở thanh chắn barrier, Dư Lạc gật đầu chào hỏi rồi lái thẳng xe vào.
“Haiz, hồi sinh viên tôi còn phải quẹt thẻ, giáo viên đúng là có nhiều quyền hạn. Sướng thật đấy!” Hoắc Dương hạ toàn bộ cửa sổ xe ngắm các cô cậu sinh viên đang ở độ tuổi trẻ trung, đầy sức sống.
“Cậu làm bảo vệ ở đây là có quyền hạn cao nhất, ai cũng phải bắt chuyện với cậu.” Dư Lạc trả lời với giọng đều đều.
Hoắc Dương chẳng thèm để ý đến anh, chỉ tiếp tục ngắm phong cảnh trên đường.
Sau khi đỗ xe ở garage khu văn phòng, Dư Lạc dẫn hắn qua canteen số 13 gần đó nhất, lúc đi trên đường thấy mấy người trẻ tuổi chào Dư Lạc nhưng không nhìn ra là sinh viên hay giáo sư. Chỗ này không gần ký túc xá cũng không gần canteen, mà là nhà ăn dành riêng cho giáo viên. Đồ ăn ở đây rất ngon, hơn nữa rẻ đến mức Hoắc Dương được mở mang tầm mắt.
Hai người gọi hai suất thức ăn, thêm mấy xu tiền cơm đã được đĩa to. Dư Lạc cầm bát canh qua hỏi Hoắc Dương: “Sao cậu không mua mấy món ngon hơn?”
“Không, tôi chỉ muốn thử lại hương vị năm xưa thôi.” Hoắc Dương nếm một miếng rồi gật gật đầu.
“Cảm giác thế nào?” Dư Lạc nhìn hắn.
“Ngon lắm, tiếc là năm ấy không được học cùng với cậu.” Hoắc Dương ngừng giây lát: “Đồ ăn chỗ này còn ngon hơn bên ngoài.”
“Ừ.” Dư Lạc không nói thêm nữa. Hai người đều ngầm hiểu mà tránh nhắc tới khoảng thời gian ấy.
Lúc sắp ăn xong, Dư Lạc nói sáng sớm có giáo viên đột ngột nhờ anh chiều đứng lớp hộ, giờ anh phải đi chuẩn bị bài nên bảo Hoắc Dương tản bộ quanh trường, bao giờ mệt thì tới văn phòng tìm anh.
“Văn phòng dễ tìm lắm. Cậu đi vào, rẽ phải sẽ thấy thang máy, lúc ra rẽ trái rồi đi thẳng. A303 là văn phòng của mình tôi, lúc tôi không có đấy cậu vẫn có thể vào nghỉ ngơi.”
Hoắc Dương khoát khoát tay, định tự đi loanh quanh sân trường. Hắn cất đĩa xong thì nhanh chân ra ngoài.
Dư Lạc vừa nhìn theo bóng hắn vừa lắc đầu, bên môi là nụ cười mà chính anh cũng không nhận ra. Anh cũng ra khỏi nhà ăn rồi về văn phòng làm việc tiếp.
- -------------------------------------------
Khổ thân Hoắc Dương suốt ngày bị trêu, đã thế còn không biết bật lại thế nào:))))))