Lúc lái xe đến KTV, Hoắc Dương tiện thể qua hiệu thuốc bên cạnh mua mấy hộp thuốc cảm 999. Hắn bị sốt nhưng không nghỉ ngơi tốt nên triệu chứng bệnh tới dồn dập. Sáng sớm dậy thấy ngứa mũi rồi hắt hơi một cái, kéo theo cả ngày vừa ho vừa hắt hơi không yên được, nhưng đã đồng ý với Ngô Hạ sẽ đi họp lớp nên cũng ngại lấy cớ bị cảm để từ chối. Lúc mua thuốc, nhân viên vừa chào hàng loại thuốc đặc hiệu đắt hơn vừa nhìn anh chàng Hoắc Dương cao 1m85, cười cười rồi lải nhải: “Ôi giời, cậu to con thế này mà miễn dịch kém thế. Bây giờ mấy người trẻ các cậu yếu quá!”
Hắn vội vã đi ra nên không để ý lời này có ẩn ý gì, chỉ đến quầy thanh toán rồi lấy thuốc đi. Lúc đỗ xe dưới tầng hầm mới chợt nhận ra mình bị nhân viên chế nhạo. Hoắc Dương vừa rút chìa khoá vừa nghĩ thầm, sao giờ người ta đều ăn nói cái kiểu gây khó chịu thế nhỉ. Lúc đóng cửa xe, đằng sau có người gọi hắn: “... Hoắc Dương?”
Đúng lúc Hoắc Dương thò người vào trong xe lấy túi thuốc nên không nghe thấy. Dường như người kia không dám chắc có phải nhận nhầm không nên ngập ngừng gọi thêm lần nữa: “Hoắc Dương.”
Hoắc Dương quay lại. Người kia đứng nơi khuất sáng giữa bãi đỗ xe nhập nhoạng ánh đèn, nhìn qua chỉ thấy dáng người cao gầy. May mà lúc này đèn trần kêu vài tiếng lách cách, theo đó là ánh sáng lập loè. Giữa cảnh tranh tối tranh sáng, Hoắc Dương thấy rõ người đàn ông đối diện. Anh mặc bộ âu phục vừa người và trùm bên ngoài áo khoác dáng dài màu xanh thẫm, bên tay trái đang cầm túi giấy.
Hoắc Dương hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Hắn mỉm cười chìa tay ra: “Dư Lạc, đã lâu không gặp.”
Người đối diện dường như thở phào nhẹ nhõm, vừa gật đầu vừa đưa tay phải ra: “Đã lâu không gặp.”
Hai người sóng vai ra khỏi bãi đỗ xe. Lớp trường đặt phòng riêng ở tầng năm, đi thang máy từ tầng B1 có thể lên thẳng chỗ hẹn. Trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, một cơn gió lạnh lùa qua cổ áo. Hoắc Dương không kìm được run người, đánh cái hắt xì đột ngột không kịp đề phòng.
Hắn cười ái ngại với Dư Lạc rồi đứng lui ra xa, vừa giơ giơ túi thuốc trong tay vừa nói: “Bị cảm chưa khỏi nên sợ lây cho người khác, còn tự đi mua thuốc này. Lớp trưởng cậy làm quan to nên bắt ép tôi đây bị thương còn phải ra trận.”
Dư Lạc cứ nhìn chăm chăm túi thuốc trong suốt, như chẳng hề để ý lời bông đùa nhằm giảm bớt xấu hổ của Hoắc Dương. Anh đưa mắt quan sát hắn vài lần, ánh mắt ấy sâu và trĩu nặng như ẩn giấu một đầm nước thăm thẳm: “Sao không đi viện khám?”
Bị anh hỏi như vậy, Hoắc Dương ngây người giây lát rồi mới nói qua loa: “Đột ngột quá nên chưa kịp đi. Mà đàn ông đàn ang như tôi bị cảm tí cũng không cần đi viện, haha, thực sự không có chuyện gì đâu.” Để chứng minh lời mình nói, hắn còn giả vờ giả vịt sờ trán. Dư Lạc rời mắt đi mà không nói gì thêm.
Thang máy dừng ở lầu hai kéo theo một đám người ùa vào, khoảng cách giữa hai người bởi vậy chỉ có thể rút ngắn. Hoắc Dương đứng ở phía bên trái đằng sau Dư Lạc, vừa khéo thấy được gò má anh từ góc độ này. Hình như Dư Lạc cao hơn trước khá nhiều, Hoắc Dương nhớ hồi xưa Dư Lạc thấp hơn mình mấy phân, mà giờ đây cao to rắn rỏi, hẳn là đã vượt mình từ sớm. Gương mặt hơi cúi thấp, góc nghiêng thon gọn, hàm dưới góc cạnh. Cảm giác thiếu niên khi xưa đã bị thay thế bởi vẻ ngoài càng thêm chín chắn, nhìn qua vững vàng mà lạnh nhạt, nhưng quả thực trong tưởng tượng của mình, dáng vẻ anh khi trưởng thành cũng là thế này.
Hoắc Dương còn đang nghĩ lung tung, vừa lơ đãng thì thang máy đã tới tầng năm. Mọi người dồn dập bước ra, còn hắn và Dư Lạc đi đằng sau. Ngô Hạ rất có trách nhiệm mà đứng ở cửa phòng đón từng người bạn cùng lớp tới tham gia. Đám người trong phòng đã bắt đầu ồn ào, mấy người bạn thân thiết thấy hai người tới đều chạy ra chào hỏi: “Dương Tử! Dư Lạc! Quả nhiên hai người đi chung. Đến muộn phải phạt rượu, mọi người đều không chờ nổi hai cậu rồi đây này!”
Hoắc Dương nghe câu này bèn sờ mũi cười haha, nhân cơ hội ôm mấy người bạn cũ. Hắn quay đầu nhìn Dư Lạc thì thấy người kia không đáp lại, chỉ mỉm cười bắt tay từng người. Ngô Hạ chẳng mấy đã sắp xếp cho mọi người ngồi xuống hết rồi gọi bồi bàn mang thịt xiên nướng lên. Có người rót mấy vại bia tươi, còn Ngô Hạ săn sóc các bạn nữ nên gọi thêm vài loại đồ uống. Chu Hiên Văn, kẻ đầu sỏ đám con trai năm xưa rất giỏi làm loạn, lên lớp ngủ tan học thì nghịch phá. Cũng may hắn tốt số, có ông bố giàu có nên tốt nghiệp trung học xong thì bỏ tiền đi học đại học dân lập, sau về công ty của nhà làm sếp bé. Hắn muốn phạt Hoắc Dương mấy chén rượu mở màn, còn nói đến muộn như vậy mà không làm vài chén rượu trắng là không được.
Hoắc Dương xua tay lia lịa bảo mình bị cảm nặng, ho vài tiếng rồi lôi bao thuốc 999 ra pha với nước sôi ngay tại chỗ lũ bạn mới thôi. Mọi người muốn trêu Dư Lạc nhưng hình tượng lạnh lùng năm đó đã khắc sâu trong lòng, dáng vẻ hiện tại chỉ có hơn chứ chẳng kém đi phân nào nên không ai dám thật sự giày vò học sinh xuất sắc. Thế nhưng có người to mồm đòi Dư Lạc hát một bài. Sau khi có kẻ cầm đầu, cả đám bắt đầu nhao nhao bắt Dư Lạc hát một bài tình ca.
Hoắc Dương cứ tưởng với tính cách của Dư Lạc hẳn là sẽ từ chối, không ngờ anh lại đứng lên chọn một bản tình ca xưa cũ. Hoắc Dương ngồi chếch trước máy chọn bài nên Dư Lạc bây giờ đang đứng đối diện hắn. Anh không nhìn hắn mà cầm mic lên rồi mở cổ họng theo giai điệu nhẹ nhàng. Anh nhìn chăm chăm vào lời ca trên màn hình lớn với gương mặt không cảm xúc.
“Những mơ mộng đã lãng quên vượt ngoài tưởng tượng của anh. Chỉ mong anh chẳng phải trưởng thành, chỉ mong có thể an yên tìm người thương bằng bản năng...”
“... Đắm say em trong mịt mờ, coi như cảnh triều dâng dưới gió mưa.”
Khúc ca đã kết thúc mà mọi người như còn nghe đến mê mẩn, lúc Ngô Hạ đứng lên vỗ tay mới bừng tỉnh rồi vỗ tay dồn dập. Nhóm con gái còn hét lên: “Nam thần! Nam thần! Hay quá đi!”
“Hát tiếng Quảng Đông mà còn hay thế. Học sinh xuất sắc đúng là mười phân vẹn mười luôn!”
Mọi người đều phục sát đất, Ngô Hạ còn trêu: “Dư Lạc, cậu vừa đến đã hát hay thế này thì mấy đứa trình độ dở ẹc như bọn tôi phải làm sao.”
Dư Lạc mỉm cười đưa mic cho người hát kế tiếp, sau đó ngồi lại vị trí ban đầu. Anh lái xe tới nên từ chối khéo lời mời rượu của mấy cậu bạn, lấy nước trái cây thay rượu mời mọi người vài chén.
Không khí trong phòng không tốt, lại thêm bị cảm, chẳng mấy Hoắc Dương đã hơi váng đầu, bèn quyết định ra ngoài hóng mát một xíu. Ngoài hành lang yên tĩnh hơn nhiều, lúc dựa vào tường cách âm còn lờ mờ cảm nhận được sóng âm vang dội trong phòng.
Bài hát vừa rồi Hoắc Dương biết, là một bài hát cũ của Trương Quốc Vinh có tên “Người có lòng“. Dư Lạc học hát tiếng Quảng Đông hồi cấp 3, nhưng chuyện này đương nhiên bạn cấp 2 không biết. Năm ấy, không có nhiều học sinh Trường Số 1 Chương Bình đỗ cấp 3, số người học trường trọng điểm thành phố càng ít. Đa số học sinh đi học trường nghề hoặc trung cấp kỹ thuật.
Hôm nay thấy bọn họ sống khá tốt, cũng nghiêm chỉnh hơn hồi xưa nhiều. Hắn và Dư Lạc là thành phần ít ỏi học lên đại học, thậm chí cấp 3 còn học cùng lớp, giờ xem ra có lẽ thật sự có duyên. Nghĩ tới đây, Hoắc Dương cười híp mắt. Muốn hút thuốc nhưng sờ túi không thấy thuốc lá đâu, chắc chắn là lúc lấy thuốc cảm bỏ quên trong xe.
Thôi thì về phòng vậy, ra ngoài cũng hơi lâu rồi. Lúc đi qua chỗ ngoặt, hắn bỗng thấy Dư Lạc hút thuốc trước lan can. Anh đã cởi áo khoác, chỉ còn mặc bộ âu phục vừa người bên trong. Dáng người cao gầy, quần tây ôm lấy đôi chân thẳng tắp, tay trái cắm trong túi.
Dư Lạc cứ cau mày suốt như thể trong lòng đang ngổn ngang tâm sự.