Khi vừa tỉnh giấc, Hoắc Dương muốn ngủ tiếp nên trùm chăn lên đầu rồi co người vào trong. Thế nhưng, trong đầu bất chợt loé lên suy nghĩ: Mình với Dư Lạc hẹn hò rồi. Ý nghĩ này làm hắn tỉnh cả người, bèn gửi tin nhắn thoại cho Dư Lạc: "Chào buổi sáng..."
Dư Lạc trả lời rất nhanh: "Chào buổi sáng. Đến phòng anh ăn sáng đi."
Hoắc Dương gập bụng năm mươi cái trên đất, vọt lẹ vào phòng tắm rồi chạy nhanh lên tầng. Hắn cố hết sức tránh đồng nghiệp sống cùng tầng với Dư Lạc, dù gì đều là người Trung Quốc nên rất dễ để lại ấn tượng.
"Mở cửa nào." Hoắc Dương gõ cửa, vuốt vuốt tóc rồi quay ra ngắm nghía chiếc gương đằng sau, thấy hôm nay mình ăn mặc ổn phết. Dư Lạc mở cửa ra, "Vào đi." Anh vẫn mặc đồ ngủ chứ chưa thay quần áo, mà quầng thâm màu xanh dưới mắt cực kì rõ ràng.
"Anh ngủ không ngon hả?" Hoắc Dương chạm lên khóe mắt anh. "Tơ máu rồi cả quầng thâm nữa này. Anh mất ngủ cả đêm à?"
"Không nghiêm trọng như vậy." Dư Lạc phết bơ lên bánh mì. "Nửa đêm thì tỉnh."
"Ừm." Hoắc Dương ngồi xuống nhưng vẫn nhìn anh, rõ ràng là định hỏi xem có chuyện gì.
"Mơ đến thầy." Sau khi cắn một miếng bánh mì, Dư Lạc nhìn Hoắc Dương rồi thở dài, cuối cùng quyết định mở miệng. "Anh mơ mình còn ở trên chiếc xe kia."
"Thầy qua đời không phải vì anh, nhưng thầy...từng cố bảo vệ anh." Dư Lạc nhấp một ngụm sữa rồi bỏ ít đường vào. "Tuy đã qua nhiều năm, nhưng có lẽ anh không có cách nào vượt qua hoàn toàn."
"Em biết." Hoắc Dương không nói thêm cái gì cần phải nói nữa. "Nếu là người rất quan trọng với anh, buông bỏ không phải chuyện dễ dàng."
"Khi anh đi học lại thì chuyển sang chọn Toán, sau đó tự học thêm Lý, kiên trì làm nốt dự án mà thầy dẫn dắt anh ngày xưa." Dư Lạc nâng tay đỡ cằm. "Nhưng có lẽ anh chẳng thể học Lý tiếp được nữa."
"Không sao." Hoắc Dương đứng lên, bước lại gần anh rồi cúi người, nhẹ nhàng phủ bàn tay lên đôi mắt anh. "Không sao, anh đừng sợ."
Dư Lạc chạm lên tay Hoắc Dương rồi nở nụ cười. "Anh không sợ. Hồi ấy có một vài phản ứng stress sau sang chấn (1) nhưng giờ tốt hơn nhiều rồi. Em không phải lo đâu."
"Em sợ anh gặp ác mộng." Hoắc Dương vẫn che mắt anh một cách bướng bỉnh.
"Vậy làm sao bây giờ?" Dư Lạc hùa theo. Bàn tay ấm nóng của Hoắc Dương làm đôi mắt dễ chịu vô cùng.
"Đương nhiên là cho em ngủ với anh rồi." Hoắc Dương nhoẻn miệng cười, nhảy về sau một bước để ra chỗ sofa, sau đó khuấy khuấy salad.
"Đừng nghịch." Dư Lạc vừa cười vừa cau mày. Anh đổ hết cafe từ chiếc bình pha cafe kiểu Pháp. "Em biết không?"
"Em...?" Nụ cười của Hoắc Dương cứng lại. "Hình như... em cũng không rõ lắm..."
"Thế nên em còn phải học." Dư Lạc đi thay quần áo.
Sao anh có thể để Hoắc Dương ngày ngày nhìn mình trằn trọc cả đêm. Bản thân Dư Lạc cũng không rõ tình cảm của họ rồi sẽ đi tới đâu.
Có phải Hoắc Dương quá liều lĩnh không?
Hay là mình không còn biết yêu là gì?
Sau khi lặng yên ăn xong bữa sáng, Hoắc Dương như chợt nhớ ra điều gì, bèn ngại ngùng mở miệng. "Nhưng em thấy thực chiến khá là quan trọng."
"Giờ mới chín giờ sáng." Dư Lạc thắt cà vạt xong thì chống tay lên bàn, khom người đối diện với hắn. "Hoắc Dương, em nóng trong người vậy hả?"
"Em!" Hoắc Dương dựa vào ghế. "Em... Ơ kìa anh bắt đầu trước mà?!"
"Ngoan nào, đi thôi!" Dư Lạc cất tài liệu và máy tính vào balo rồi tiện tay sờ mặt Hoắc Dương.
Sau khi nộp tài liệu chứng nhận và đặt vé máy bay cho hôm sau, hai người quyết định đi Bảo tàng Anh (2), vì đã mua vé trên website trước nên chỉ cần xếp hàng nửa tiếng là vào được đại sảnh.
(2) Bảo tàng Anh (British Museum) là một bảo tàng văn hóa và lịch sử loài người ở London. Với trên 7 triệu vật thể hiện có, Bảo tàng Anh là một trong những bảo tàng lớn nhất thế giới, minh họa đầy đủ lịch sử văn hóa loài người từ nguyên thủy đến hiện tại (Wikipedia).
Hoắc Dương cực kì thích Sư tử Nidos ở lối vào sảnh chính, vừa quan sát biểu cảm của sư tử vừa nói. "Uầy, giống con sư tử ở cổng trường cấp 3 ghê." (3)
(3) Sư tử Nidos là bức tượng Hy Lạp cổ được phát hiện vào năm 1858 gần cảng Nidos cổ đại, giờ thuộc lãnh thổ Thổ Nhĩ Kỳ. Bức tượng được điêu khắc vào khoảng năm 350-200 Trước Công Nguyên (Wikipedia).
"Đây là Ai Cập, em xem mặt vẫn còn thô ráp này." Dư Lạc bảo hắn chờ rồi đi thuê audio guide.
Phòng triển lãm này chủ yếu trưng bày tác phẩm điêu khắc và hội hoạ trong các đền thờ Ai Cập. Hai người vừa đi vừa chụp ảnh bằng camera.
"Mỗi lần tới đây, anh lại thấy sự sống loài người có ý nghĩa." Dư Lạc khẽ buông lời cảm thán.
Hoắc Dương nhoẻn miệng cười. "Đương nhiên là có ý nghĩa rồi, nhưng không chỉ vì để lại những món đồ này."
Dư Lạc nhìn về phía hắn, giơ camera lên rồi nhấn nút flash. "Còn gì nữa?"
"Tình cảm này, những mối dây ràng buộc này. Rất nhiều thứ khó có thể biểu đạt bằng cái gì đó hữu hình."
Dư Lạc quay lại nhìn bức phù điêu hình con sư tử săn mồi, gật gật đầu. "Ừm."
Qua trưa một chút hai người mới đi ăn ở quán cơm cạnh bảo tàng, đang chuẩn bị ăn thì Từ Văn gọi tới. Thấy Dư Lạc hơi cứng người, Hoắc Dương ngẩng đầu nhìn anh như đang dò hỏi. Song, anh chỉ cầm điện thoại ra ngoài mà không ngẩng đầu.
"Dư Lạc." Từ Văn ở đầu bên kia nói với giọng nghiêm túc. "Hôm nay tôi hỏi thầy rồi, thầy đề nghị cậu về trong hai ngày tới, tuy vấn đề không quá lớn nhưng cũng không thể tự ngưng thuốc đột ngột được."
"Tôi mua vé rồi, khoảng tối ngày kia sẽ về nước."
"Được, đến lúc đó thì nhanh đến tìm tôi. Không cần để ý thời gian đâu, lúc nào tôi cũng chờ được."
"Được, cảm ơn."
Hoắc Dương nhìn Dư Lạc đang nói chuyện điện thoại dưới bóng cây. Thỉnh thoảng anh sẽ quay đầu qua nhìn rồi lại rời mắt sang chỗ khác. Qua mười mấy phút, Dư Lạc mới trở lại.
"Công việc à?" Hoắc Dương hỏi với vẻ thăm dò. Hắn cũng không biết có nên nói thẳng ra mình đã biết chuyện Từ Văn không.
"Không phải..." Dư Lạc đặt di động xuống, đưa mắt ra ngoài cửa sổ rồi cúi đầu uống một ngụm cafe, cuối cùng mới mím môi. "Bác sĩ tâm lý."
Hoắc Dương tạm thời chưa nghĩ ra phải nói gì nên chỉ biết gật đầu chờ Dư Lạc nói tiếp.
"Anh không muốn giấu em đâu." Dư Lạc ngước lên nhìn hắn. "Em nói đột ngột quá nên anh chưa kịp chuẩn bị."
"Không sao, em chỉ muốn biết thôi." Hoắc Dương cố hết sức thả lỏng người, chỉ hi vọng mình không ảnh hưởng đến Dư Lạc.
"Gần đây mất ngủ khá nặng nên bác sĩ đề nghị về nước sớm." Dư Lạc nói tiếp. "Thực ra mấy ngày nay tình trạng của anh khá tốt, có lẽ là vì em chuyển qua ở chung..."
"Hả?" Hoắc Dương cười cười, nhẹ nhàng duỗi tay từ dưới bàn rồi chạm khẽ lên mu bàn tay Dư Lạc.
"Nhưng vì sang bên này không được mang quá nhiều thuốc nên đã uống hết rồi." Bởi Dư Lạc lật tay lại, Hoắc Dương bèn sờ khắp lòng bàn tay anh, cứ lặp đi lặp lại mãi, vừa như an ủi mà vừa như ve vãn.
"Vậy mình về nhà thôi."
"Em không hỏi anh vì sao lại như vậy." Dư Lạc chỉ nói với giọng nhàn nhạt chứ không mang ý dò hỏi.
"Anh... nếu anh không muốn nói em sẽ không hỏi. Anh chỉ cần kể chuyện anh muốn nói là tốt rồi."
"... Được."
- --------------------------
(1) Thực ra có một bệnh liên quan tới stress sau sang chấn tên là PTSD (Rối loạn stress sau sang chấn), nhưng khả năng cao là Dư Lạc không bị bệnh này. Bởi vì:
- Sau khi trải qua một sự kiện gây sang chấn (tai nạn là một ví dụ), ban đầu nhiều người sẽ có triệu chứng giống với PTSD, chẳng hạn như không thể ngừng nghĩ về chuyện đã xảy ra. Sợ hãi, lo âu, tức giận, trầm cảm, tội lỗi - tất cả đều là những phản ứng thông thường với sang chấn. Tuy nhiên, đa số những người trải qua sang chấn không mắc PTSD (Mayo Clinic).
- Kết quả chẩn đoán chính thức hồi trước là Rối loạn thích ứng, mà Rối loạn thích ứng và PTSD là hai bệnh khác nhau. Triệu chứng của PTSD bắt đầu ít nhất một tháng sau sự kiện ảnh hưởng đến tính mạng, và thường kéo dài hơn Rối loạn thích ứng. Triệu chứng của Rối loạn thích ứng hiếm khi dài quá sáu tháng (WebMD). Vì hồi xưa Dư Lạc chữa khoảng nửa năm nên Rối loạn thích ứng phù hợp hơn.
- PTSD là một bệnh nặng và ảnh hưởng lâu dài, nếu muốn viết về nó cần nhiều sự đầu tư chứ đâu thể bệnh gì cũng vứt vào như nồi lẩu được. Tác giả thì chỉ tập trung vào khía cạnh trầm cảm thôi (thế là tốt!).
(2) Bảo tàng Anh
(3) Sư tử Nidos