Đúng như bản tin dự báo, nhiệt độ thành phố Y đột ngột giảm xuống năm, sáu độ. Khung cảnh tràn trề sức sống ngày đầu xuân chẳng thấy đâu, người đi đường đều mặc áo khoác dày giữ ấm, chỉ cần lộ ra một xíu khe hở là gió lạnh đã thừa cơ lùa vào ngay. Thành phố Y xưa nay vẫn thế, mùa đông không tính là khó chịu, nhưng cứ đến đợt rét xuân vào khoảng tháng 3 là lạnh cóng cả người.
Việc trong tay Hoắc Dương đã xử lý xong hơn một nửa. Đối tác làm ăn đều là bạn bè chơi thân nhiều năm, một là bạn cấp 3 Tần Lượng, người còn lại là bạn chí cốt chơi cùng từ nhỏ tên là Trần An Lục. Cậu ta học thạc sĩ ngành Quản trị ở nước ngoài, vốn đã là kẻ ăn sung mặc sướng nhưng qua ba mươi lại muốn về nước cho ổn định. Hắn phụ trách làm một vài thủ tục cần thiết ở thành phố W nên cứ bôn ba qua lại giữa hai nơi. Bình thường về đến nhà đã là một, hai giờ sáng, uống xong tách cà phê lại bắt đầu viết tiểu thuyết.
Trong ba người, hắn xem như là người quyết định, là kẻ đi lo nghĩ đủ chuyện lớn nhỏ. So với cuộc sống ngồi nhà sáng tác trước kia, bây giờ ngày nào cũng vô cùng bận rộn, có khi vội quá, hắn bèn cắt bớt thời gian ăn cơm, hoặc lúc đi xã giao thì ăn tạm cái gì lót dạ.
Không như Hoắc Dương, đời sống sinh hoạt của giáo sư Dư Lạc ở thành phố W có thể coi là lành mạnh, kỷ luật. Lúc học tiến sĩ ở Mỹ, Dư Lạc đã đăng một số luận văn SCI (1). Sau khi về nước, Đại học W gửi lời mời làm việc với mức lương hậu hĩnh tới vị giáo sư Toán học trẻ tuổi này.
(1) Danh mục Trích dẫn Khoa học là một do xuất bản. Phiên bản danh mục lớn hơn với tên gọi Danh mục Trích dẫn Khoa học mở rộng bao gồm hơn 6.500 danh tiếng và quan trọng, xuyên suốt 150 chuyên ngành, từ năm 1900 cho đến nay (Wikipedia).
Mỗi sớm mai, Dư Lạc sẽ đi tập thể dục trước, sau đó về nhà tắm rửa rồi tự làm bữa sáng. Vào những buổi sáng không có lớp, anh thường mang tài liệu nghiên cứu đến thư viện rồi ngồi tới trưa. Mỗi tuần có hai tiết của lớp Đại học, một tiết cho bậc sau Đại học, thời gian này anh sẽ dành ra buổi sáng để chuẩn bị giáo trình và chấm bài cho sinh viên.
Lúc nào cũng vậy, giáo sư Dư trong mắt sinh viên luôn mặc bộ âu phục vừa người, tóc tai chải chuốt cẩn thận. Anh là giáo sư trẻ nhất khoa Toán nhưng cực kì nghiêm túc với chuyện giảng dạy. Bọn sinh viên vẫn còn nhớ vào tiết học đầu tiên, giáo sư trẻ trung khôi ngô đứng lên bục tự giới thiệu xong thì tắt luôn máy tính và máy chiếu.
“Không như các môn Xã hội, Toán là môn học phải nhớ và hiểu. Về sau, chúng ta không cần dùng máy chiếu.” Thầy vừa tắt máy tính vừa nói vào mic. Sinh viên phía dưới bắt đầu xì xào bàn tán. Họ không hiểu cách dạy học khác người của thầy giáo trẻ này lắm nên rất nghi ngờ trình độ của thầy. Dư Lạc chỉ ngẩng đầu nhìn các học trò phía dưới một lượt rồi cười nhẹ: “Từ giờ tôi sẽ viết bảng để dạy toàn bộ chương trình học. Yêu cầu các em mang theo nháp, tôi giảng câu nào các em làm câu ấy.”
Đến tiết thứ hai, tất cả những người quên nháp đều bị mời ra khỏi phòng học. Sau này, cái tiếng nghiêm khắc của Dư Lạc lan truyền ra cả khoa, đến sinh viên khoa khác cũng nghe nói phong cách đáng sợ của vị giáo sư đẹp trai này mỗi giờ lên lớp. Thậm chí lớp tự chọn của thầy có tỉ lệ trượt hạng nhất, trừ mấy đứa học giỏi yêu Toán ra chẳng còn ai dám chọn lớp ấy.
Hội nữ sinh thì lén hỏi nhau chẳng biết lúc đi học thầy ra làm sao, trông đẹp trai là thế mà lại có phong cách như vậy. Nếu có bảng xếp hạng giáo sư Toán độc thân lâu năm nhất, e là thầy cũng leo lên đầu bảng luôn.
Trường sắp xếp cho các giáo viên trẻ chỗ ở tại một khu dân cư yên tĩnh. Dư Lạc là giáo sư nên được phân cho một căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ, một phòng khách. Tuy nhà có diện tích không lớn nhưng nếu chỉ mình anh ở thì vẫn rộng rãi. Khu nhà này cách nội thành không quá xa, lại toạ lạc ngay giữa trường và nội thành nên lái xe rất thuận tiện.
Hoắc Dương chưa từng gọi tới số mà Ngô Hạ cho.
Thành phố W không chỉ ủng hộ các công ty mới thành lập mà còn chào đón người tài tới sinh sống. Hiện tại chỉ còn lại vài việc vặt bên cục Thuế cần Hoắc Dương xử lý. Đúng lúc năm mới nên đơn vị nào cũng bận tối tăm mặt mũi, hôm nay nộp đơn cho cục này, hôm sau ký tên ở cục khác. Bởi vẫn chưa tìm nhà ở bên này nên phần lớn thời gian Hoắc Dương chỉ có thể qua đêm tạm ở khách sạn. Hắn lạ giường nên chẳng có ngày nào ngủ ngon.
Tiểu thuyết mới đã cập nhật tới đoạn then chốt, dù bận đến không có thì giờ ăn cơm, Hoắc Dương vẫn kiên trì đăng truyện hàng ngày. Cứ như vậy mãi, dạ dày cũng bắt đầu báo động. Ban đầu chỉ là khó tiêu một chút, Hoắc Dương thấy mua đại men tiêu hoá là được rồi, nhưng sau khi dùng dằng mãi thì dần chuyển qua những cơn đau dạ dày thỉnh thoảng lại tới.
Hôm ấy, thành phố W bị che phủ bởi mây đen dày đặc từ sáng sớm. Hôm trước, Hoắc Dương đã báo địa chỉ khách sạn và thời gian với mấy người bạn làm ăn để gặp nhau nói chuyện. Từ sáng, hắn có lờ mờ nhận ra dạ dày không thoải mái lắm, còn tưởng là do không ăn cơm giống như mọi khi nên không để trong lòng.
Hắn vừa gọi điện vừa ăn vội cái burger mua dưới sảnh khách sạn, chờ hội bạn nửa tiếng nữa sẽ đến. Ăn burger chẳng làm hắn đỡ đau chút nào, thậm chí còn đau thêm, chỉ lát sau hắn đã vã mồ hôi. Nhân viên khách sạn thấy hắn có vẻ không ổn nên bước tới hỏi thăm: “Anh không khoẻ ở đâu ạ? Có cần giúp gì không?”
Hoắc Dương nhịn đau gật đầu, định nhờ nhân viên dìu mình về phòng nằm một lát. Thế nhưng, hắn còn chưa kịp mở miệng đã thấy trời đất quay cuồng, trước mắt chỉ còn một màu đen, sau đó trượt xuống dưới theo rìa sofa.
Lúc tỉnh lại, Hoắc Dương thấy mình đã nằm trên giường bệnh. Dạ dày không còn đau, thậm chí hắn cảm giác lâu lắm rồi mình không khoan khoái thế này, có lẽ vì đã ngủ lâu lắm. Nhấc cánh tay ngưa ngứa lên mới phát hiện tay trái còn đang truyền dịch. Hắn nhìn theo hướng bình truyền nước ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy lớp sương mù mịt xuyên qua mặt kính giữa trời mưa. Người đàn ông đứng bên cửa số mặc chiếc áo len màu lam đậm, tuy tóc tai gọn gàng nhưng vẫn thấy được vết mưa. Anh đang quay lưng về phía giường mà nhìn ra ngoài cửa sổ một cách chăm chú.
Hoắc Dương không biết tại sao Dư Lạc lại có mặt ở đây. Hắn tằng hắng một tiếng để phá vỡ bầu không khí ngột ngạt. Người bên cửa sổ nghe tiếng động thì quay người, thấy Hoắc Dương đã tỉnh bèn bước tới nhấn chuông bên đầu giường để gọi bác sĩ qua xem.
“Thấy sao rồi, còn đau không? Có chỗ nào không khoẻ không?” Dư Lạc đứng cạnh giường nhìn mặt Hoắc Dương, tay phải của anh vừa nắm vào lại mở ra.
“Tốt lắm, không thấy đau. Tôi ngủ bao lâu rồi?” Hoắc Dương vừa động đậy cho bớt tê vừa nhìn chằm chằm Dư Lạc. Hắn muốn biết tại sao anh lại tới đây.
“Ngủ cả sáng, bây giờ sắp mười hai giờ rồi.” Dư Lạc ngồi xuống giường trống bên cạnh: “Nhân viên khách sạn nơi cậu ở đột ngột gọi cho tôi bảo cậu bị ngất, đã đưa đến viện rồi nên bảo tôi qua xem.”
Dư Lạc quả thực là người bạn duy nhất trong danh bạ sống ở thành phố W, vậy nên nhân viên khách sạn gọi cho anh cũng hợp lý. Tuy vậy, Hoắc Dương vẫn cảm thấy vừa xấu hổ vừa chẳng biết làm sao khi để anh phải chạy tới đây. Giữa lúc hai người không nói gì, bác sĩ chính đi cùng y tá vào kiểm tra. Trong khi y tá điều chỉnh tốc độ truyền dịch, bác sĩ khám xong thì sửa sang đơn thuốc một chút, sau đó bảo y tá và người nhà tới hiệu thuốc mua theo đơn. Nghe đến hai chữ người nhà, Dư Lạc đứng lên một cách tự nhiên.
Bác sĩ lạnh mặt nói: “Mệt mỏi quá độ kết hợp với ăn uống thất thường. Đã viêm dạ dày mãn tính một thời gian rồi, lần này là lên cơn đau cấp tính. May mà cậu vào viện kịp, nếu không là xuất huyết dạ dày rồi đấy!”
Hoắc Dương biết nguyên nhân căn bản chính là cái thói sinh hoạt và nghỉ ngơi không điều độ của mình nên chỉ gật đầu ngoan ngoãn, bác sĩ nói gì hắn nghe nấy. Theo lời bác sĩ, hắn cần nằm viện vài ngày nên phải báo người nhà mang mấy bộ quần áo đã giặt sạch tới. Bác sĩ căn dặn và đo nhiệt độ xong thì đi khám cho người bệnh bên phòng khác.
Hoắc Dương vừa nghe phải nằm viện là thấy đau đầu. Tin nhắn trong di động đã chất đống. Hôm nay Tần Lượng mới bay từ Thượng Hải về, đã hẹn gặp để nói chuyện cần bàn nhưng vì đau ốm nên lại phải hoãn. Tuy vậy, nghe theo lời dặn của bác sĩ, Hoắc Dương vẫn quyết định cứ nằm quan sát vài ngày, đỡ cho sau này để lại mầm bệnh. Hắn nằm trên giường gọi cho Tần Lượng bàn bạc mấy chuyện khá gấp, sau đó gọi cho bạn thân kể tình hình phải nghỉ ngơi mấy ngày. Bận xong mấy cú điện thoại này, Hoắc Dương cũng bắt đầu thấy đói.