Tình Yêu Trồng Răng

Chương 6: Chương 6: Bạn trên mạng 1




Trần Lãng rầu rĩ rời khỏi nha khoa Hạo Khang, cũng chẳng có lòng dạ nào tìm Diệp Thần hỏi về những sắp xếp tiếp theo. Tuy ban đầu cô không quá chủ động, không thật tâm muốn được vào nha khoa Hạo Khang lắm nhưng việc bị mấy lời lãnh đạm của Du Thiên Dã làm cho mất hết lý trí thì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời từ lúc được sinh ra tới giờ của Trần Lãng.

Cô vừa thong thả dạo bước trên đường vừa đảo mắt theo kiểu “cưỡi ngựa xem hoa” qua những tủ kính bày quần áo mùa hè rực rỡ sắc màu, nội tâm thấy hơi hối hận: “Đúng là tự làm mình mất thể diện, sao lúc đó đầu óc lại mụ mẫm đến nỗi hỏi thẳng trước mắt Du Thiên Dã như thế nhỉ?” Suy cho cùng Trần Lãng không phải một cô gái nhỏ không biết trời cao đất rộng, sau khi đầu óc đã tỉnh táo dĩ nhiên cô biết tất cả những hành động và lời nói ban nãy của mình quả thực không được thỏa đáng cho lắm. Cứ cho là chứng kiến hình ảnh thần tượng bị sụp đổ đi chăng nữa thì đó cũng không thể trở thành lý do biện hộ cho việc cố tình làm bậy của cô được.

“Haiz, thôi vậy, không trúng tuyển cũng hay, dù sao thì cậu Vu Bác Văn còn vội vàng muốn tống mình vào nha khoa Hạo Khang hơn chính mình.” Chỉ trong một nháy mắt, điện thoại di động của cô liên tục rung lên bần bật.

Cuộc điện thoại đầu tiên là do chủ nhiệm Trương Hoa của khoa răng miệng ở bệnh viện công lập năm xưa cô công tác gọi tới, mới ngay câu đầu tiên đã khởi binh hỏi tội: “Trần Lãng, nghe nói cô đã về được một tháng nay rồi, sao vẫn chưa thấy tới tìm tôi báo danh hử?”

Trần Lãng tự nhắc mình phải cẩn thận, nịnh nọt qua điện thoại: “Chủ nhiệm à, chị đổ oan cho em rồi, em rất muốn đến tìm chị nhưng đã mấy lần gọi điện thoại đến khoa, họ đều nói chị đang họp, chị đang phẫu thuật.”

Trương Hoa hừ một tiếng: “Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu: sau này định như thế nào đây? Vẫn muốn trở về khoa mình chứ? Tôi vừa nói chuyện với viện trưởng, bảo ông ấy rằng nếu Trần Lãng định trở về bệnh viện thì ông nhất định phải đồng ý.”

Trần Lãng hơi sững người, trong lòng xuất hiện đủ mọi cảm xúc, giọng hơi thấp nhưng chân thành: “Chủ nhiệm à, chị khiến em không biết nên nói sao nữa. Nếu chị ở cạnh em ngay lúc này, nhất định em sẽ ôm chầm lấy chị!”

Trương Hoa cười phì một tiếng: “Đừng nói mấy chuyện vớ vẩn đó với tôi, cô cứ nói thật lòng đi, có còn muốn trở về đây không? Chỉ cần cô trả lời có thì những chuyện còn lại cứ để tôi đi tìm viện trưởng!”

Lúc này Trần Lãng thật sự hơi váng đầu, lúng túng nói: “Chủ nhiệm à, chị nói thật ư? Thực ra chỉ cần có những lời ban nãy của chị là đủ rồi, em vô cùng cảm động!”

Thực ra kể cả Trần Lãng có cảm động đến rơi nước mắt cũng là chuyện dễ hiểu. Nên biết rằng bệnh viện trước đây của Trần Lãng là một trong ba bệnh viện hạng nhất, có uy tín nổi tiếng ở Bắc Kinh, vào khó mà ra cũng khó. Năm xưa, Trần Lãng phải tranh đấu sứt đầu mẻ trán mới vào được bệnh viện này, thế là cô liền ký ngay vào một khế ước bán thân cam đoan trong vòng năm năm không được từ chức. Vì vậy, hai năm trước, khi Trần Lãng náo loạn muốn nghỉ phép nhưng không nghỉ việc để tới Hong Kong học thạc sỹ ở học viện nha khoa nổi tiếng kia đã khiến chủ nhiệm vô cùng nhức đầu. Chuyện náo loạn này không hề nhỏ, chủ nhiệm khuyên nhủ hết nước hết cái, chị bảo Trần Lãng hãy đợi thêm hai năm nữa, nhưng Trần Lãng lại như ăn phải quả cân[1], quyết tâm phải đi bằng được, còn sẵng giọng nói rằng chỉ cần để cô đi thì từ chức cũng không thành vấn đề. Lời này mau chóng được truyền đến tai viện trưởng, vừa nghe xong ông nổi giận đùng đùng, ông bảo nếu bác sĩ hay bệnh nhân nào cũng vô pháp vô thiên như Trần Lãng thì còn quản lý thế nào được nữa? Vì vậy ông múa bút đồng ý cho cô từ chức, đồng thời còn yêu cầu cô phải bồi thường đầy đủ tiền vi phạm hợp đồng.

[1] Ý là rất kiên định

Dĩ nhiên sau đó Vu Bác Văn phải ra mặt tìm người quen nhờ giải quyết vụ tiền bồi thường đó, việc từ chức cũng trở thành ván đã đóng thuyền. Trần Lãng thì chẳng thèm để tâm đến mấy việc đó, đau lòng đến nỗi chỉ muốn đi càng xa càng tốt, vốn cũng không có ý định quay trở về. Vu Bác Văn cũng có tính toán của riêng mình, ông mặc kệ, cứ để Trần Lãng giải quyết xong thủ tục từ chức.

Nhưng bây giờ không như trước kia, tình hình việc làm trong nước ngày càng khó khăn, ví dụ như những bệnh viện hạng nhất ở Bắc Kinh, sinh viên mới tốt nghiệp cơ bản không thể xin vào, nghiên cứu sinh cũng chỉ có thể tìm cửa sau, ngoài cửa bệnh viện đa số là hàng dài các tiến sĩ tốt nghiệp đại học có ý định xin vào. Vì vậy vào thời điểm này mà chủ nhiệm Trương Hoa còn có thể nói với cô những lời như thế thì quả thật đã khiến Trần Lãng vô cùng cảm động!

Cảm động xong vẫn phải trở về với thế giới hiện thực, Trần Lãng khẽ nói: “Chủ nhiệm, năm xưa lúc em có ý định ra ngoài đã không muốn trở lại đó nữa.”

Trương Hoa ở đầu dây bên kia chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, chị xót xa khuyên bảo cô: “Đừng nghĩ sự việc phức tạp quá, chuyện đó đã qua mấy năm rồi, không ai còn nhớ nữa đâu. Hai năm nay em không ở đây, mỗi lần chị tiến hành phẫu thuật đều rất nhớ em. Giờ, đầu óc của những sinh viên mới tốt nghiệp đều bị sách vở che lấp, còn tiến sĩ ấy à, làm việc chẳng nhanh nhẹn gì cả, đổi mấy người trợ lý mà chị vẫn thấy không ưng ý. Vả lại, Trần Lãng à, em không về bệnh viện chẳng lẽ lại ở ngoài lang bạt trong những phòng khám lề đường sao?”

Đầu óc Trần Lãng tự động loại bỏ câu đầu tiên của Trương Hoa, cô mỉm cười trong lặng lẽ. Cô biết đây là những lời thật lòng của Trương Hoa chứ không phải chỉ là xã giao. Trần Lãng hồi đó bước vào bệnh viện bằng thân phận của một sinh viên tốt nghiệp trường đại học chính quy với tấm bằng loại ưu, mới vào chưa được bao lâu thì các khoa khác đã lan truyền rằng khoa răng miệng mới tuyển được một cô gái trẻ thanh tú, xinh xắn, khéo tay, chăm chỉ, làm việc rất nhanh nhẹn, đối xử với người khác vừa khiêm tốn vừa chân thành.

Hồi đó, chủ nhiệm Trương Hoa mới mở thêm khu vực phẫu thuật trồng răng, nhưng thỉnh thoảng mới có lần chị để Trần Lãng phụ giúp những công việc chuẩn bị trước cuộc phẫu thuật, ngay tức thì Trần Lãng khiến chị rất hài lòng, sắp xếp lại những dụng cụ đã được khử trùng, chuẩn bị kiểm tra trước phẫu thuật, thuật lại những lời dặn dò của bác sĩ, chưa bao giờ cô làm thiếu việc gì. Trương Hoa hết sức ngạc nhiên bèn để cô thử chỉnh sửa một vài số liệu hậu phẫu, bằng tốc độ vô cùng nhanh chóng Trần Lãng đã làm xong báo cáo và phần chuẩn bị trên máy tính, thậm chí còn tự thiết kế theo kiểu bảng biểu rất tiện lợi cho việc thu phóng và theo dõi. Dần dà, ngoài những công việc bình thường ở phòng khám, Trần Lãng trở thành trợ lý “ruột” trong các cuộc phẫu thuật trồng răng của Trương Hoa, còn Trương Hoa cũng sung sướng khi trở thành một bà sếp bắt nạt nhân viên để mình rảnh rang, chị chỉ còn quan tâm đến các cuộc phẫu thuật.

Trần Lãng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc tiếp tục khai thật: “Chủ nhiệm à, chị đoán quá chuẩn, hôm nay em thật sự đến phỏng vấn ở nha khoa Hạo Khang!”

Trương Hoa ồ một tiếng: “Em đi thật sao? Chị có một anh bạn trước kia vốn ở lại trường nha khoa giảng dạy nhưng giờ đã đổi nghề đến làm chủ nhiệm ở phòng khám số một của nha khoa Hạo Khang. Nói thế nào nhỉ? Dù sao thì nha khoa Hạo Khang cũng là phòng khám có vốn đầu tư nước ngoài, khá hơn nhiều so với những phòng khám giang hồ khác, nó khá có quy tắc và chuẩn mực. Nhưng mà Trần Lãng à, em xác định nó thật sự phù hợp với mình sao?”

Trần Lãng cũng thấy không còn tỉnh táo: “Điều đó em thật sự không biết. Nhưng thưa chủ nhiệm, cuộc phỏng vấn hôm nay của em rất tệ, xem ra em không vào được cánh cửa lớn của nha khoa Hạo Khang rồi!”

Trương Hoa cười: “Em đùa chị sao? Người chị coi trọng lẽ nào không vào được nha khoa Hạo Khang? Thôi được, người trẻ tuổi các em nên ở ngoài va chạm nhiều cũng tốt. Sao hả? Hôm nào đi ăn cùng chị nhé?”

Trần Lãng thầm nghĩ: nói thật thì không ai tin. Cô chỉ biết vội vàng đồng ý, hẹn cuối tuần sẽ tranh thủ thời gian đến thăm Trương Hoa.

Vừa cúp máy thì điện thoại lại rung, Trần Lãng chau mày nhìn cái tên hiện trên màn hình, không ngoài dự đoán của cô, quả nhiên là ông cậu Vu Bác Văn.

Nhấn nút nhận điện, đầu dây bên kia là giọng nam trung điềm tĩnh của Vu Bác Văn: “Trần Lãng, vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy? Cậu gọi nửa ngày mà không được!”

Trần Lãng thầm lườm cậu một cái, cố tình nói: “Chủ nhiệm khoa răng miệng ở bệnh viện trước đây của cháu, chị ấy bảo cháu trở về đó làm việc.”

Vu Bác Văn ồ một tiếng, rõ ràng không hứng thú với điều đó lắm, ông hỏi: “Phỏng vấn sáng nay thế nào?”

Trần Lãng cảm thấy mình như đấm phải bông, phản ứng hoàn toàn không được như mong đợi. Cô giận dữ nói: “Trung tâm trồng răng của người ta không nhận nữ!”

Vu Bác Văn tiếp tục ồ một tiếng, trong điện thoại truyền đến một câu hỏi rất bình thản: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, sau đó thì cháu đã đồng ý với quản lý nhân sự, buổi chiều tiếp tục tham gia cuộc phỏng vấn của bác sĩ điều trị như bình thường, nguyên văn chị ấy nói là: cho hai bên một cơ hội xem có phù hợp với đối phương không?” Trần Lãng tiu nghỉu thuật lại.

“Giờ thì sao? Phỏng vấn xong chưa?”

“Gần xong rồi, tổng giám đốc khu vực Trung Quốc, tổng giám đốc khu vực Bắc Kinh và cả gã Du Thiên Dã kia nữa, chiều nay cháu đã gặp tất cả bọn họ!”

“Vậy là được rồi. Trần Lãng à, cậu cúp máy trước nhé, phải họp ngay bây giờ, cậu cháu mình liên lạc sau.” Vu Bác Văn nhanh chóng cúp điện thoại một cách rất khác thường khiến Trần Lãng trở tay không kịp, rõ ràng còn chưa báo cáo màn tiếp theo mà. Thế là cô đờ đẫn với chiếc điện thoại di động đã bị ngắt kết nối, nửa ngày sau mới lẩm bẩm với điện thoại: “Cúp rồi cũng tốt, ít nhất vẫn còn có thể tưởng tượng, đỡ phải thất vọng sớm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.