Tình Yêu Trồng Răng

Chương 8: Chương 8: Bạn trên mạng 3




Ở đầu dây bên này, thực ra Diệp Thần vẫn đang ở công ty, thậm chí chị còn hiếu kỳ hơn cả Trần Lãng bởi đây là ngoại lệ đầu tiên của Du Thiên Dã, anh chưa bao giờ để một người mới không tiến hành theo trình tự bình thường. Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là bản nhận xét và đánh giá phỏng vấn mà anh nộp lên:

- Phần lý luận chuyên ngành răng miệng: Ưu+

- Khả năng giao lưu, trò chuyện với người khác: Tốt-

Diệp Thần nhìn hai người trong phòng, thấy hơi khó hiểu: “Tôi thấy cô ấy rất có sức hút mà, tại sao hai người đều không thích cô ấy vậy?”

Bao Huân nhìn Diệp Thần cúp điện thoại, lúc này anh đang nhởn nhơ đặt mông ngồi lên một góc trên bàn làm việc của Diệp Thần, cười khẩy: “Ôi dào, nào có sức hút gì? Em bảo nè, ngày mai hai anh chị gọi cô ta đến đây làm gì? Mau đuổi cô ta đi đi.”

Diệp Thần nhìn Bao Huân bằng ánh mắt hơi ngạc nhiên, rồi lại đưa mắt nhìn Du Thiên Dã đang ngồi trên sô pha bên cạnh: “Đâu có tệ hại như vậy? Đánh giá của ngài Bao và tổng giám đốc Lưu khá tốt, trong bản nhận xét và đánh giá cũng không tệ mà!”

Du Thiên Dã nhún vai: “Tôi đâu nói sẽ đuổi cô ấy đi, xem biểu hiện của cô ta trong cuộc thi ngày mai đã. Bao Huân, không phải cậu phải đi ăn cơm với khách hàng ư? Sao giờ này vẫn lằng nhằng ở đây?”

Bao Huân thở dài một tiếng: “Đừng nói nữa, đám huynh đệ đó đều bận việc riêng nên cho em leo cây. Có điều chuyện hợp đồng trên cơ bản đã xong rồi, hai ngày nữa anh ta sẽ tới ký hợp đồng chính thức, bảo vệ sức khỏe răng miệng cho hơn một nghìn nhân viên trong công ty, mỗi người một thẻ tẩy trắng và một tấm ảnh chụp X-quang răng!”

Diệp Thần vỗ nhẹ vai Bao Huân: “Cậu cừ thật. Nói được làm được!”

Bao Huân xua tay: “Đừng, đừng, đừng, em nào dám kể công, vẫn là do đội ngũ bác sĩ của nha khoa Hạo Khang chúng ta giỏi giang, năm ngoái, toàn thể nhân viên công ty họ đều đánh giá bác sĩ, y tá của Hạo Khang chúng ta loại ưu tú, còn làm thêm rất nhiều hạng mục điều trị khác ở chỗ chúng ta, cho nên năm nay ký hợp đồng này cũng chỉ là ‘thuận lý thành chương’ mà thôi.”

Du Thiên Dã đứng dậy: “Diệp Thần, em mau về đi, đừng về trễ quá. Anh về bên kia làm tiếp PowerPoint dở dang đây.”

Bao Huân lười biếng rời mông ra khỏi mặt bàn: “Đúng đấy, đi nào, em đưa chị về.”

Diệp Thần cười, dọn dẹp nhanh chóng đồ đạc trên bàn: “Không cần đâu, hôm nay em không lái xe, đạp BMW tới phải không? Lẽ nào em định dùng nó để đưa chị về? Yên tâm, hôm nay chị có lái xe.”

Bao Huân kêu lên một tiếng quái dị, nửa thật nửa đùa: “Được lắm, chị khinh thường bảo bối của em. Chị xem, chị xem đi, em thật lòng muốn đưa chị về, nhưng chị lại không cho em cơ hội.”

Du Thiên Dã lười không muốn nghe họ kẻ tung người hứng bèn dặn lại một câu “Nhớ cẩn thận!” rồi vẫy vẫy tay đi mất. Diệp Thần nhìn bóng lưng Du Thiên Dã bỏ đi, chị không khỏi cảm thấy quạnh hiu. Vốn dĩ Bao Huân đang đùa cợt, thấy dáng vẻ lặng lẽ thu dọn đồ đạc của Diệp Thần, nhất thời nét mặt cũng hơi cứng lại, nửa ngày sau mới thốt lên một câu: “Lúc này cả tòa nhà đã về hết rồi, để em tiễn chị xuống gara nhé.”

Bao Huân tiễn Diệp Thần xuống gara dưới tầng hầm lấy xe, nhìn theo bóng dáng chị ngồi lên một chiếc Polo nhỏ màu đỏ, dần lái xe ra khỏi bãi đỗ xe rồi biến mất, khi đó anh mới rời tầm mắt.

Bao Huân trở lại phòng khám, thấy văn phòng của chủ nhiệm vẫn sáng đèn, vốn định đến làm phiền Du Thiên Dã thêm một lúc nữa nhưng lại nghĩ gã đó lúc đã chú tâm vào công việc thì sẽ coi tất cả mọi người là người dưng nước lã, bây giờ mà vào làm phiền không khéo còn bị anh ghét, tự rước phiền phức vào thân, thế là anh đi thẳng vào phòng nghỉ, dắt xe đạp BMW ra, khẽ khàng đóng cửa lại rồi phóng đi.

Bình thường Bao Huân không ở cùng bố mẹ, thực ra ngôi nhà nhỏ của anh nằm trong khu CBD, cách nha khoa Hạo Khang chưa tới ba kilomét. Nhưng sự ùn tắc của giao thông ở Bắc Kinh quả thực khiến Bao Huân đau đầu, mỗi lần đi làm hoặc tan sở, nếu lái xe thì chính là “đi một bước, dừng một bước”, khó chịu như dùng một con dao cùn thái thịt vậy, rõ ràng chỉ cần mười phút là tới nơi nhưng lần nào cũng mất gần tiếng đồng hồ với đến, còn chậm hơn cả đi bộ. Cho nên, trong cuộc triển lãm xe gần đây, khi trông thấy chiếc xe đạp BMW rất đặc biệt này anh không lưỡng lự nhiều mà vung tiền mua ngay. Chỉ cần không có tiệc tùng xã giao, bình thường anh sẽ đạp nó tới chỗ làm.

Bao Huân mở cửa nhà, căn phòng sạch sẽ thoáng đãng nhưng lạnh lẽo bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt anh. Đồ dùng trong nhà đơn giản khác thường, TV, sô pha, tủ lạnh đều chỉ có hai màu đen trắng, tất cả các đồ dùng gia đình khác theo đuổi phong cách đơn giản tối đa, chỉ có một bức tường kính đầy nước chắn giữa phòng khách và phòng ngủ là thứ hấp dẫn tầm mắt của bất cứ người nào khi tới với căn nhà này. Như thường lệ, Bao Huân tiến đến đứng trước bức tường, lên tiếng trò chuyện với con rùa biển cực lớn bên trong: “Hi, lão Mạo, tao về rồi đây!”

Thực ra Bao Huân làmột chủ nhân đặc biệt có khả năng hành hạ. Ban đầu, có người tặng ông Bao Hoài Đức một con rùa biển, nói cái gì mà tên khoa học của nó là đồi mồi, là động vật nằm trong danh sách bảo vệ cấp hai của quốc gia, có khả năng kéo dài tuổi thọ, mai rùa cũng rất có giá trị. Nghe xong, Bao Hoài Đức chỉ cảm thấy món quà này như một củ khoai nóng bỏng tay, không khéo bị người ta tố cáo thì nguy to, ông sống chết muốn tặng lại cho người khác nhưng món đồ này được Bao Huân coi trọng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Để nuôi được con rùa này, anh thẳng tay phá tan bức tường ngăn cách giữa phòng khách và phòng ngủ, xây nên một bức tường thủy tinh thật lớn, trong đó còn bật đèn sáng, đổ vào trong hơn một tấn nước, và con đồi mồi đó đã mau chóng được chuyển tới sống trong đó.

Bao Huân mở tủ lạnh, lấy từ ngăn mát ra mấy con mực vừa mua hôm qua, thẳng tay ném xuống bể nước, vừa cho rùa ăn vừa nói: “Lão Mạo à, mày mau đến ăn đi, ban ngày phải ở nhà cô đơn một mình, đáng thương thật đấy!” Tiếp theo không kiềm chế được buông tiếng thở dài, trên đường đi anh cứ suy nghĩ mãi: “Du Thiên Dã và Diệp Thần còn muốn chơi trò mờ ám đến bao giờ đây? Nếu nhớ không lầm, người đẹp Diệp Thần giống hệt tiên nữ trong cảm nhận đầu tiên của mình còn lớn hơn mình hai tuổi, năm nay sắp tròn ba mươi rồi.”

“Lẽ nào con gái trên thế giới này không phải cùng một loài sinh vật hay sao? Sao lại chênh lệch nhiều đến vậy? Ví dụ như Diệp Thần, lúc nào khí chất cũng ưu tú, nhã nhặn, dịu dàng, đoan trang, thanh tao; còn cái kẻ ngốc va phải mình sáng nay thì thô lỗ, ngang tàng, lại còn lừa đảo nữa chứ…” Nghĩ tới đây, trước mắt Bao Huân hiện lên khuôn mặt méo mó của Trần Lãng với nét mặt giận dữ. Vừa nghĩ vậy, anh bèn cầm điện thoại bấm số.

Lúc đó, Trần Lãng đang nằm dựa lưng lên đầu giường xem “Dental Town” số mới nhất, điện thoại di động trên giường lại réo chuông ầm ĩ. Trần Lãng sợ mình lại bỏ qua cuộc điện thoại quan trọng nào đó bèn vội cầm di động, “alo” một tiếng.

Đầu dây bên kia là một tiếng cười khẩy: “Nhận điện thoại cũng nhanh nhẹn quá nhỉ?”

Trần Lãng sững người một lát, cảm thấy giọng nói này hoàn toàn xa lạ, bèn hỏi thẳng không chút lịch sự: “Anh là ai vậy?”

Bao Huân hừ mũi một tiếng: “Không phải chứ, quên nhanh vậy à? Sáng nay hình như cô va phải ai đó thì phải!”

Trần Lãng chợt vỡ lẽ, nhất định là cái gã có mắt mọc sau gáy sáng nay rồi, tất nhiên cô không còn lịch sự nữa: “Biết rồi, vậy anh nói xem nên làm gì?”

Bao Huân dõng dạc tuyên bố: “Xe đạp hỏng rồi, lúc về nhà tôi đã xem qua một lượt, không thể đạp được nữa, cô phải đền tôi chiếc mới.”

Trần Lãng trợn mắt, tuy Bao Huân ở đầu dây bên kia hoàn toàn không thấy được: “Coi tôi là đồ ngốc sao? Đừng có há cái miệng to như vậy chứ!”

Bao Huân vờ vịt: “Sáng nay cô đã nói rồi mà, cùng lắm thì đền tôi chiếc mới. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”

Trần Lãng cũng cười nhạt một tiếng từ khẽ răng: “Xưa nay tôi chưa bao giờ làm quân tử, sau này cũng không có ý định làm quân tử, anh đừng hòng! Chi bằng anh mang chiếc xe yêu quý của mình đến chỗ nào đó giám định hư hại đi, giấy trắng mực đen, đóng dấu đàng hoàng, cần đền bao nhiêu tôi sẽ đền bấy nhiêu!”

Trần Lãng còn thầm khinh bỉ trong lòng: “Đúng là nghèo khổ đến phát điên rồi, một cái xe rách cũng ra vẻ ông chủ với mình, tôi xem anh có tìm được chỗ làm giám định không nhé!”

Còn Bao Huân ở đầu bên kia không đổi sắc mặt, chỉ nói: “Là chính miệng cô nói đấy nhé, nếu tôi thật sự mang báo cáo giám định tới, lúc đó cô không được đổi ý đâu!”

Trần Lãng khí phách lẫm liệt nói: “Chỉ cần anh mang tới thì nhất định tôi sẽ bồi thường tử tế, tuyệt đối không đổi ý!”

“Vậy được, cô cứ chờ đấy!” Nói xong Bao Huân liền cúp máy, cười nhe răng với điện thoại di động: “Ha ha, cô chết chắc rồi!!!”

Còn đầu bên này, Trần Lãng thảy luôn chiếc điện thoại lên giường, khinh bỉ: “Tên nào vậy? Điên rồi! Điên thật rồi!”

Đúng lúc đó em gái Trần Tụng mở cửa đi vào, miệng lẩm bẩm liên tục: “Mất hứng, mất hứng quá!”

Trần Lãng vẫn duy trì tư thế nửa nằm nửa ngồi, cầm tạp chí “Dental Town” lên xem tiếp, miệng hỏi: “Bạn ‘Nhiễu chỉ nhất đao’, sao lại mất hứng thế? Không phải ra ngoài đánh cầu lông sao?”

Trần Tụng thở hổn hển, ngồi xuống: “Chính vì đi đánh cầu lông nên mới mất hứng, hôm nay đã hẹn thi đấu đánh đôi hỗn hợp với mấy nhóm, thế mà tên ‘Kim tử đa’ chết tiệt kia, chờ phải không thấy, chờ trái cũng chẳng thấy tới!”

Trần Lãng lắc đầu: “Đâu có. Nửa tiếng trước, cậu ta vẫn online gửi tin nhắn nhanh cho em mà, rồi thoát ngay, bảo phải mau chóng đi tìm em!”

Trần Lãng thành thạo cởi chiếc áo ba lỗ vải cotton rộng rãi thay bằng áo hai dây và quần jean siêu ngắn: “Ôi dào, lúc đó em đã đầy một bụng tức rồi, đang trên đường về nhà. Lần sau để xem em còn để ý đến gã nữa không? Chị à, em ra ngoài ăn một chút đã nhé!” Cô mở cửa phòng định lao ra ngoài nhưng bị Trần Lãng gọi lại: “Em gấp gáp như vậy làm gì hả? Mặc một cái quần sooc ngắn cũn cỡn rồi chạy ra ngoài, bố vẫn ở ngoài đó đấy!”

Trần Tụng lè lưỡi: “Quên mất, trong lòng em, bố không phải đàn ông!”

Trần Lãng cười mắng: “Giỏi nhỉ! Dám nói bố như thế!” Nói xong cô nhìn Trần Tụng bằng ánh mắt hâm mộ và ghen tỵ không gì sánh bằng, gương mặt trắng trẻo, mịn màng và hơi thở thanh xuân tươi trẻ và dào dạt sức sống của nó phả lên mặt cô. Bỗng dưng thấy hoảng hốt vô cớ, một suy nghĩ dần xuất hiện trong đầu: “Có phải hồi đó mình cũng từng phấn chấn, hăng hái như vậy không?”

P.s: Tặng các bạn 1 chương đón bão. Hai ngày cuối tuần không có chương mới nhé :X

Quên mất, bạn nào hay theo dõi wordpress của mình tại địa chỉ mushroomkious.wordpress.com thì ghé qua nhà mình đi nhé, sửa được rồi, nên từ giờ mình sẽ đăng cả bên này và bên đó. Trở lại đi, các bạn độc giả đáng yêu của tớ. À, hoan nghênh cả khách mới nữa nhé


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.