Tình Yêu Trồng Răng

Chương 82: Chương 82: Cạm bẫy 4




Du Thiên Dã ra khỏi cửa phòng họp chính nhưng không thấy bóng dáng Lâm Hiểu Tuyền đâu. Anh suy nghĩ một lát rồi đi về phía thang máy, chưa đến khúc cua ở hành lanh thì đã nghe thấy giọng nói của Lâm Hiểu Tuyền vang lên ở khúc rẽ: “Gọi cho tôi làm gì?”

Một giọng nam quen thuộc vang lên: “Tôi nghĩ mình phải nhìn cô bằng ánh mắt khác mất thôi, dù sao cô cũng đã công tác ở nha khoa Hạo Khang một thời gian, không cần phũ phàng như vậy chứ?”

Lâm Hiểu Tuyền hừ lạnh một tiếng: “Liễu Gia Tử, chuyện của tôi không cần anh đánh tiếng nhắc nhở. Vả lại, anh cũng là đồ cáo đến nhà gà, chẳng có ý đồ tốt đẹp gì. Vậy anh nói xem, anh sắp xếp Trần Lãng vào nha khoa Hạo Khang là có mục đích gì?”

Chỉ trong giây lát mà sắc mặt Du Thiên Dã biến đổi không ngừng, anh từ tốn rẽ vào khúc cua, xuất hiện trước mặt hai người: “Bác sĩ Lâm, bác sĩ Liễu, có thể xin hai vị cho tôi một câu giải thích được không?”

Thấy Du Thiên Dã bất chợt xuất hiện ngay trước mặt mình, Liễu Gia Tử thực sự bị giật mình, nên lắp bắp nói: “Lão… lão Du, anh đừng hiểu nhầm!”

Thoáng chốc Lâm Hiểu Tuyền cũng có đôi chút bối rối nhưng cô ta mau chóng lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn Liễu Gia Tử bằng ánh mắt miệt thị: “Dám làm mà không dám nhận, đừng để tôi phải khinh thường anh!”

Liễu Gia Tử ngỡ ngàng nhìn Lâm Hiểu Tuyền, không hiểu đầu cua tai nheo gì, nghĩ bụng: năm đó chắc não mình úng thủy rồi nên mới thích người đàn bà này… Anh không thèm lịch sự nữa: “Tự cô giở trò mèo, sao lại đẩy sang cho tôi?”

Lâm Hiểu Tuyền hừ lạnh: “Thôi đi, anh ghen tỵ với Du Thiên Dã bao năm qua, điều này anh không phủ nhận chứ?”

Liễu Gia Tử hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh đến mức có thể khiến người khác chết cóng của Du Thiên Dã, anh giận đến tột cùng: “Tôi… tôi ghen tỵ thì sao chứ? Tôi không đâm người khác sau lưng là được!”

Lâm Hiểu Tuyền nghẹn họng, bên tai liền vang lên giọng nói đầy áp lực và kiềm chế của Du Thiên Dã: “Bác sĩ Lâm, tôi chỉ muốn cô giải thích một chút, tại sao tài liệu về bệnh nhân của nha khoa Hạo Khang chúng tôi lại chạy sang bên cô được?”

Lâm Hiểu Tuyền hỏi ngược lại: “Chụp một cái mũ rộng như vậy cho Hạo Kiện chúng tôi, anh có chứng cứ không?”

Du Thiên Dã từng bước áp sát: “Cô không biết rằng nội dung hai bài báo cáo của hai phòng khám là như nhau sao? Thực ra không cần tôi phải nói huỵch toẹt ra như vậy, trong lòng cô chắc rất rõ.”

Nét mặt của Lâm Hiểu Tuyền trông thật kỳ quặc: “Như nhau à? Tôi không biết điều đó. Hơn nữa, cho dù tài liệu về bệnh nhân của Hạo Khang các anh có bị copy chăng nữa thì có mắc mớ gì đến chúng tôi? Vậy cũng chỉ có thể điều tra lại cho kỹ càng xem rốt cuộc trong đội ngũ nhân viên của bên anh, ai là người làm lộ bí mật!”

Du Thiên Dã không đổi sắc mặt: “Không cần cô phải nhọc công lo lắng, chúng tôi sẽ tự điều tra, nhưng mong cô đừng phủ nhận sự thực đã diễn ra, cho tôi một lời giải thích!”

Lâm Hiểu Tuyền khẽ ngước lên, thản nhiên liếc nhìn Du Thiên Dã đang nhìn mình chăm chú: “Muốn biết đúng không? Nhưng bây giờ tôi không rảnh!”

Sau một màn im phăng phắc, Du Thiên Dã hỏi tiếp một cách vô cùng kiên nhẫn: “Vậy khi nào cô mới rảnh?”

Lâm Hiểu Tuyền không nhìn Du Thiên Dã, nhếch môi cười cợt: “Cuối cùng anh cũng nhớ đến tôi rồi à? Trước kia lúc tôi tìm anh, không phải anh lúc nào cũng nói mình không rảnh hay sao? Vậy khi anh tìm tôi, hà cớ gì tôi phải rảnh?”

Du Thiên Dã bị câu nói mang giọng điệu châm biếm này của Lâm Hiểu Tuyền làm tức nghẹn họng không thốt lên lời, đến cả Liễu Gia Tử đứng bên cũng túa mồ hôi lạnh khắp người, đột nhiên một suy nghĩ quái dị hiện trong đầu: May quá, may mà vị bác sĩ họ Lâm xinh đẹp như mận đào này chưa từng động lòng với mình!

Đúng lúc ba người đang căng thẳng với nhau thì nhân viên của hội nghị chạy ra: “Xin mời các bác sĩ vào trong hội trường, lát nữa còn tiến hành thủ tục bỏ phiếu.”

Bấy giờ Liễu Gia Tử mới sực nhớ ra bài báo cáo về ca bệnh phức tạp của phòng khám mình vẫn chưa trình bày, anh ta là người nói câu xin phép đầu tiên, chỉ còn lại hai người là Du Thiên Dã và Lâm Hiểu Tuyền. Du Thiên Dã cơ bản đã từ bỏ ý định hỏi xem người tiết lộ thông tin là ai từ miệng của Lâm Hiểu Tuyền, lát sau, anh cũng quay người đi về phía phòng họp, chưa được hai bước đã nghe thấy Lâm Hiểu Tuyền đứng sau nói: “Nếu anh thực sự muốn biết người tiết lộ thông tin là ai thì tối nay chúng ta gặp nhau, bảy giờ, chỗ cũ.”

Du Thiên Dã khựng lại một chút rồi sải bước tiến thẳng vào phòng họp. Nhưng trong đầu anh vẫn vang vọng câu nói của Lâm Hiểu Tuyền: “Anh sắp xếp Trần Lãng vào nha khoa Hạo Khang là có mục đích gì?”

o0o

Giờ phút này, ở lục địa châu Âu xa xôi, Bao Huân đang nằm trên chiếc giường rộng rãi trong khách sạn ở Amsterdam, lăn qua lộn lại trong lo lắng. Di động lại kêu hai tiếng ting ting, Bao Huân lấy điện thoại từ tủ đầu giường xuống, quả nhiên là tin nhắn do Diệp Thần gửi tới, nội dung tin nhắn tuy đơn giản nhưng lại khiến Bao Huân hoàn toàn tỉnh táo: “Tình thế nguy hiểm nhưng kết thúc hoàn hảo.”

Bao Huân không kiềm chế được, khẽ chau mày. Tình thế nguy hiểm? Là sao? Liền trả lời bằng ba chữ: “Sao vậy chị?”

Đọc xong tin nhắn của Bao Huân, Diệp Thần trả lời: “Tình huống rất phức tạp, em về rồi nói. Có hoảng sợ một trận nhưng không nguy hiểm, đừng lo.” Nghĩ một lát rồi bổ sung: “Em chưa ngủ hay là vừa thức đấy?”

Đối phương trả lời rất nhanh: “Nhớ tổ quốc, đầu cứ nặng trình trịch chị ạ, đến khổ vì lệch múi giờ, khó ngủ lắm. Hôm nay em ở Hà Lan, mai quay lại Đức, hôm sau về nước.”

Diệp Thần nhìn thấy ba chữ “nhớ tổ quốc”, không khỏi bật cười một tiếng rồi lắc đầu. Cậu chàng này nhớ tổ quốc là giả, có lẽ nhớ người đẹp mới là thật.

Tại sao Bao Huân và các đồng nghiệp lại xuất hiện ở Hà Lan? Lý do là vì tính đến chiều qua, triển lãm tại Đức đã kết thúc, Bao Huân và tổng giám đốc Lưu cùng với bác sĩ Hoàng thức suốt đêm mới đến được Amsterdam ở Hà Lan, dựa vào nhu cầu của mấy người đàn ông trung tuổi, ngoài việc thưởng ngoạn phong cảnh nước khác một chút, họ còn muốn tranh thủ lĩnh hội kết quả đặc sắc của tư bản chủ nghĩa – khu đèn đỏ Amsterdam tiếng tăm lừng lẫy[1].

[1] Khu phố đèn đỏ nổi tiếng nằm bên kênh đào, là nơi mua bán tình dục công khai, các cô gái hằng đêm đứng chào mời khách trong các cửa kính có đèn neon màu đỏ. Hà Lan là một trong 17 quốc gia hiện nay đã hợp pháp hóa nghề mại dâm.

Thực ra Amsterdam có thể coi như một “thành phố nước”, trước khi bước chân vào khu phố đèn đỏ, kênh đào ban đêm tĩnh lặng đến mê hoặc. Nhưng khu phố đèn đỏ cũng là một thứ phong cảnh khác, đông nghịt người, tiếng động ồn ào, đèn đỏ lóe sáng, người đẹp ở khắp muôn nẻo. Nơi này có rất nhiều khu nhà cao tầng không cao lắm, bên dưới có rất nhiều cửa kính hoặc cửa nhỏ, sau mỗi cánh cửa kính lại có một cô gái chỉ mặc hai mảnh nội y trên và dưới, phô diễn những động tác khêu gợi với người ngoài cánh cửa.

Đến cả một người luôn nghiêm nghị như tổng giám đốc Lưu cũng không khỏi than lên: “Túy sinh mộng tử, túy sinh mộng tử.”[2]

[2] Túy sinh mộng tử ý chỉ người say rượu thường sinh ra ảo ảnh hoặc nằm mơ.

Bác sĩ Hoàng thì lại hiếu kỳ với một cánh cửa đóng chặt, không một bóng người đằng sau, lén hỏi Bao Huân: “Tại sao cánh cửa này lại kín như bưng thế, ngoài cửa có rất nhiều người đang xếp hàng mà.”

Bao Huân liếc nhìn tấm rèm màu tím nhạt buông trên cánh cửa, giải thích: “Người đứng ngoài cửa càng nhiều chứng tỏ khả năng thu hút càng cao, ngoài những người đứng xem trò hay thì chính là những người mới tới đứng xếp hàng chờ nhập cuộc đó!”

Câu nói này khiến mấy người đàn ông trung tuổi học thức đầy mình liên tục tặc lưỡi. Bác sĩ Hoàng híp mắt nhìn Bao Huân: “Cái thằng nhóc này, cậu hiểu biết quá nhỉ, chơi rồi à?”

(Lạy chú, cháu chỉ dịch truyện thôi mà còn hiểu ạ!!!)

Bao Huân cười tủm, bỏ lại một câu “thực sắc tính dã”[3] rồi cười ha ha đi sang chỗ khác, không tiếp lời bác sĩ Hoàng nữa.

[3] Ý chỉ việc ăn uống và chuyện trai gái là bản tính của con người.

Sau khi bị quanh quẩn ở đó đến tận nửa đêm, sau khi mọi người đã cảm nhận xong về “tính văn hóa” bằng cặp mắt và đôi tai của mình, vất vả lắm mới về được đến khách sạn đã đặt sẵn phòng. Tổng giám đốc Lưu phát biểu một câu đầy cảm xúc: “Cũng không có cảm nhận gì đặc biệt lắm, nhưng không ngờ nghề đó đã được hợp pháp hóa rồi!”

Bác sĩ Hoàng vẫn chưa cạn cảm xúc, truy hỏi: “Vậy ngày mai chúng ta đi đâu?”

Bao Huân nghĩ ngợi một lát: “Mai đi Den Haag ạ.”

Bác sĩ Hoàng thoáng thất vọng: “Den Haag là bờ biển đúng không? Có gì hay ho mà xem chứ? Chắc cũng chỉ đến thế thôi.”[4]

[4] Den Haag phiên âm tiếng trung là Hải nha, nên bác sĩ Hoàng tưởng là biển.

Bao Huân chun mũi, tỏ vẻ nghiêm túc: “Ừm, có lẽ sẽ được tắm tiên đấy ạ!”

Bác sĩ Hoàng và những người khác tỏ vẻ đã hiểu, vỗ vai Bao Huân: “Hay lắm, hay lắm, không như khi Du Thiên Dã đưa bọn tôi ra nước ngoài, chẳng có trò gì điều hòa cảm xúc cả.”

Bao Huân đứng hình, người dân Hà Lan tháng 10 đã phải mặc áo khoác mùa đông dày cộm, không biết liệu có con quỷ nào không sợ lạnh mà dũng cảm hiến thân ở bãi biển, cho các bác sĩ này nhìn đã mắt không nữa? Dĩ nhiên, sau đó mỗi người ôm suy nghĩ riêng của mình tạm biệt nhau, ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.

Bao Huân nằm trên giường rộng nhưng lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, không biết có phải vì lệch múi giờ không mà dạo này không sao nghỉ ngơi cho đầy đủ được. Suy nghĩ của anh lập tức chuyển sang mối quan hệ giữa mình và Trần Lãng, càng nghĩ càng thấy bứt rứt, buồn bực; lại nghĩ đến quan hệ giữa Du Thiên Dã và Trần Lãng, càng nghĩ càng thấy tuyệt vọng; lát sau mới nghĩ đến những tấm thẻ tẩy răng miễn phí do mình cấp, cảm thấy có đôi chút không yên tâm lắm; sau lại nghĩ đến buổi báo cáo về ca bệnh phức tạp của các phòng khám vừa đúng được tổ chức vào hôm nay, nên anh đã lập tức nhắn tin cho Diệp Thần, hỏi diễn biến.

Hồi âm của Diệp Thần khiến Bao Huân yên tâm hơn một chút nhưng những tin nhắn anh gửi cho Trần Lãng mấy hôm nay đều như đá chìm đáy biển, khiến anh thấy hơi nản lỏng. Dù sao cũng không ngủ được, tuy thân xác thì đang ở nước ngoài nhưng những thói hư tật xấu của Bao Huân ở trong nước thì vẫn rõ mồn một, bản thân sống tốt vẫn chưa đủ, còn phải chăm lo cuộc sống cho người khác nữa, ngửi thấy mùi ẩm ướt trong không khí, anh chớp mắt một cái rồi gửi tin nhắn ngay cho Trần Lãng: “Trần Lãng, cấp cứu, cấp cứu, con rùa biển trong nhà tôi đã bị bỏ đói mấy ngày rồi, nếu còn không cho cụ ăn thì chắc phải tiễn cụ đi hầu Diêm Vương mất thôi.”

Trốn buổi huấn luyện trồng răng cuối cùng, Trần Lãng quay về trung tâm trồng răng sửa lại tài liệu của các ca bệnh, trông thấy tin nhắn này, cô không khỏi sửng sốt, phản ứng đầu tiên là hỏi đồng nghiệp: “Vương Hâm đâu rồi? Hôm nay lại không đi làm à?”

Đồng nghiệp ờ một tiếng: “Bảo trong nhà có chuyện, xin phép nghỉ rồi.”

Bao Huân vốn không ôm một tia hy vọng nào cuối cùng cũng đợi được đến lần đầu tiên nhận được tin nhắn trả lời của Trần Lãng: “Giúp anh thế nào đây?”

Dù biết rõ Trần Lãng chỉ đứng trên lập trường của bạn bè nhưng Bao Huân vẫn không khỏi phấn khởi, thông báo địa chỉ nhà mình bằng tốc độ cực nhanh, còn viết thêm: “Chìa khóa ở tầng dưới cùng bên phải của tủ giày. Giúp tôi ra siêu thị mua ít cá mực tươi, đó là món khoái khẩu của rùa biển nhà tôi.”

Trần Lãng nhanh chóng trả lời: “Sau khi tan ca tôi sẽ tới đó.”

Chỉ một tin nhắn đơn giản như vậy nhưng lại khiến trái tim Bao Huân lúc trầm lúc bổng, kéo rèm cửa phóng tầm mắt nhìn ra ngoài, sáng sớm ở Amsterdam đáng lẽ phải có sương sớm lảng vảng thế mà lại bị tan đi bởi ánh mắt trời chiếu xuống, dần dà có thể trông thấy những nóc nhà san sát hai bên đường, còn có màu sơn sáng sủa của những cánh cửa sổ, ánh nắng chiếu xuống làm đổ bóng lên bờ tường, giống như những hoa văn nhảy múa động đậy, cũng tựa như tâm trạng tươi sáng của Bao Huân lúc này. Bao Huân không quên gửi tin nhắn cho mẹ mình: “Người đẹp, hai ngày tới có bạn con tới cho rùa ăn rồi, mẹ không cần đi nữa, kẻo nó bị bội thực mất.”

o0o

Đối lập với tâm trạng của Bao Huân, Du Thiên Dã vẫn luôn chau mày, mãi đến khi cuộc bình chọn chấm dứt, sau khi biết được nha khoa Hạo Khang giành được hạng nhất trong cuộc bình chọn báo cáo ca bệnh phức tạp, anh chỉ hơi nhếch môi nhưng ngay sau đó đã trở lại bình thường. Diệp Thần và Đặng Vĩ liếc nhìn nhau, Đặng Vĩ lên tiếng trước: “Vừa nãy anh đi tìm Lâm Hiểu Tuyền à?”

Du Thiên Dã gật đầu.

Đặng Vĩ lại hỏi: “Vậy cô ta có thừa nhận không?”

Du Thiên Dã lắc đầu, còn bổ sung thêm: “Cô ta hẹn tôi tối nay gặp nhau, nhưng tôi không định đi.”

Diệp Thần vẫn khá hiểu tính nết của Lâm Hiểu Tuyền: “Cho dù tối nay cô ta có đến gặp anh thì với một người thông minh như vậy, sao cô ta có thể thừa nhận chứ? Hơn nữa, kiểu ăn cắp bằng thủ đoạn cao thâm này, chúng ta chỉ có thể giả câm giả điếc mà chịu thiệt thôi, chẳng cách nào phân định rõ ràng được.” Diệp Thần đổi sang chủ đề khác, nói: “Em chỉ đang nghĩ, ngoài mấy người chúng ta thì còn ai có thể tiếp xúc với tài liệu về các ca bệnh phức tạp?”

Đặng Vĩ lắc đầu, liếc nhìn Du Thiên Dã: “Không ai cả. Tài liệu này ngoài lão Du thì chỉ có tôi từng xem mà thôi. Những người khác, ai có cơ hội chạm vào nó? Không thể.”

Trái tim Du Thiên Dã lại khẽ giật thột, trong lòng chỉ có hai chữ: không thể. Nghĩ đến đó thì di động khẽ rung, Du Thiên Dã mở ra xem thì thấy là tin nhắn của Trần Lãng: “Bình chọn xong chưa? Tất cả đều thuận lợi chứ anh?”

Du Thiên Dã do dự không biết có nên trả lời hay không, cuối cùng vẫn trả lời: “Ổn em ạ. Nếu tối có thời gian, chắc anh sẽ tới tìm em.”

Nhưng tối hôm đó Du Thiên Dã không có thời gian đến tìm Trần Lãng vì ông Bao Hoài Đức đã tường tận chuyện xảy ra hôm nay. Một ông lão luôn nổi tiếng là nho nhã hiền hòa nổi trận lôi đình, bắt nhóm quản lý cấp cao phải suy nghĩ suốt đêm để đưa ra kết luận. Một tài liệu quan trọng như vậy mà bị ăn cắp, một hội nghị quan trọng như vậy mà suýt nữa đi tong, rốt cuộc lỗ hổng là đâu?

Dĩ nhiên, tối hôm đó Lâm Hiểu Tuyền cũng không đợi Du Thiên Dã ở cái nơi gọi là “chỗ cũ của hai người”. Vì thế, bàn tay của số mệnh, hoặc cũng có thể nói là bàn tay của Ý Lan (Ý Lan là tên tác giả) tất nhiên đã không cho họ con đường thoát thân, lật câu chuyện về nha khoa Hạo Khang sang một trang mới.

Sáng sớm hôm sau, trên các tờ báo có lượng tiêu thụ lớn nhất Bắc Kinh đều có một bài viết dài liên quan đến nha khoa Hạo Khang, tiêu đề là “So sánh độ xa xỉ của các phòng khám nha khoa”. Về phần nội dung của các bài báo đó, chỉ có một nội dung được làm sáng tỏ qua nhiều phương diện, đó là nha khoa Hạo Khang được bình chọn là phòng khám có thái độ phục vụ và khả năng điều trị hàng đầu toàn quốc, bài viết cũng đề cập đến giá phục vụ ở đây cũng là những con số mà người ngoài khó tưởng tượng nổi. Một ví dụ điển hình nhất, tại một phòng khám được mệnh danh xa xỉ như Hạo Khang, phải tốn tới vài trăm đồng mới có thể được tẩy trắng răng một lần, thế mà trên mạng lại có những tấm thẻ tẩy trắng răng được bán giảm giá sốc chỉ mấy chục đồng, vẫn có thể sử dụng một cách dễ dàng ở nha khoa Hạo Khang. Qua đó có thể thấy loại hành vi được doanh nghiệp ngầm chấp nhận này hàm chứa một sự mập mờ rất lớn.

Phía dưới cùng của bài báo còn minh họa cả tấm ảnh chụp toàn màn hình của một trang web, trên đó có một hàng dài hợp đồng mua bán, khiến nhóm quản lý cấp cao của Hạo Khang ai nấy đều hết sức ngỡ ngàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.