Tình Yêu Trồng Răng

Chương 106: Chương 106: Nhổ răng 9




Tết âm lịch ngày càng đến gần, ai nấy đều bận rộn chuẩn bị đón Tết, bệnh nhân đến với nha khoa Bác Văn cũng giảm dần, công việc của Trần Lãng cũng thoải mái hơn, sau mấy ngày được nhàn rỗi cô bỗng nhớ tới tấm thẻ tập thể hình của mình, dù sao cũng không thể lãng phí.

Nhưng với hành động này của Trần Lãng, Bao Huân có chút không đồng ý, anh rất không thích việc Trần Lãng hai ngày nay không chịu ở nhà chăm sóc rùa tai đỏ tử tế mà lại đến giết thời gian ở trung tâm Lam Địch. Trần Lãng không để bụng những lời phàn nàn của Bao Huân, coi chúng như gió thoảng bên tai, vẫn xách ba lô như hôm qua, còn hỏi Bao Huân: “Tôi chuẩn bị đi tập ở trung tâm Lam Địch đây, anh đi không?”

Bao Huân rất không vui, rầu rĩ nói: “Lam Địch có gì vui? Hôm qua cô đã đi rồi mà, sao hôm nay còn đi nữa?”

Trần Lãng nghiêng người qua, cười khúc khích: “Tập luyện phải kiên trì mới được, không phải anh cũng có thẻ hay sao, hay là cùng đi?”

Bao Huân xua tay, lắc đầu: “Tôi không đi.”

Trần Lãng lấy làm tiếc vì nhiệm vụ mà Jack giao cho thật sự không dễ làm, cô không thể xem được kịch hay đành từ bỏ: “Tôi mời anh rồi đấy nhé, nếu anh không đi tôi cũng đành chịu, tôi tự đi vậy.”

Bao Huân giương mắt nhìn bóng dáng xa dần của Trần Lãng, giận dữ đi về nhà. Nhưng dù đã về đến nhà, anh vẫn đứng ngồi không yên, không làm được việc gì, sau vô số lần đắn đo và đấu tranh tư tưởng, cuối cùng đành giơ súng đầu hàng: “Ai sợ ai chứ, tôi đi!”

Thực ra tế bào vận động của Trần Lãng vô cùng ít ỏi, cô vừa không biết bơi vừa không thích dancesport, cũng chẳng mấy hứng thú với yoga. Quyết định đến với trung tâm thể hình Lam Địch xa hoa chẳng qua là vì không muốn làm tấm thẻ kia thất vọng mà thôi, vì thế cô lựa chọn hình thức chạy chậm trên máy chạy bộ. Cô đang ngán ngẩm thì thấy có tiếng cười khẩy bên cạnh: “Cô đến đây tập sao? Tốc độ như rùa ấy.”

Trần Lãng quay đầu lại thì thấy Bao Huân không biết đã xuất hiện trên máy chạy bộ bên cạnh từ bao giờ, vừa chạy nhanh vừa nhìn mình bằng vẻ nhạo báng. Trần Lãng rộng lượng không chấp với Bao Huân, chỉ cười hi hi nói: “Chỉ cần đạt được mục đích rèn luyện sức khỏe là được.”

Bao Huân hừ một tiếng rồi tập trung chạy bộ, không nói thêm gì nữa.

Sự tò mò lại thôi thúc trong lòng Trần Lãng, cô vừa đi thong thả trên máy chạy bộ vừa ngó ngó nghiêng nghiêng. Nhờ có tinh thần hóng chuyện giúp đỡ, cô đi bộ trên máy gần một tiếng mà không thu hoạch được gì. Đúng là có mấy cô gái lực lưỡng ăn mặc thiếu vải đến ngó nghiêng Bao Huân mấy lần nhưng chưa được diện kiến “fan” cuồng trong truyền thuyết, tiếc quá!

Vì thất vọng nên lòng nhiệt tình của Trần Lãng dành cho việc tập thể hình cũng giảm đi nhiều, cô trèo xuống khỏi máy chạy bộ đang định đi vào phòng tắm thay quần áo thì Bao Huân ngạc nhiên nói: “Mới được một lúc mà cô đã đầu hàng rồi à?”

Trần Lãng hừ một tiếng: “Chán rồi, mệt rồi, tôi về đây.”

Bao Huân thở phào nhẹ nhõm: “Tôi đã nói ở đây không hay ho gì hết mà, cô không chịu tin cơ, tôi cũng về luôn đây.”

Trần Lãng gật đầu, cả hai đều đi thay đồ. Sau khi Trần Lãng tắm rửa thay đồ xong, đi đến sảnh lớn của trung tâm Lam Địch thì thấy Bao Huân tiến về phía mình với vẻ hớn hở, ôm lấy vai cô rồi nói với một người: “Để tôi giới thiệu, đây là Trần Lãng, bạn gái tôi.”

Trần Lãng không hiểu Bao Huân đang nghĩ gì và muốn làm gì, cô chỉ muốn hẩy cánh tay đang khoác vai mình của anh ra thì thấy Bao Huân khẽ nói thầm vào tai: “Cô giúp tôi đi, nể mặt đi mà.”

Trần Lãng rùng mình, lúc này mới hướng ánh mắt nhìn người kia, đó là một người đàn ông cơ bắp mặc bộ đồ tập bó sát vào cơ thể, đang nhìn mình bằng ánh mắt ngờ vực. Trần Lãng xấu hổ mỉm cười với người đó, nói: “Chào anh.”

Nhưng người đàn ông hoàn toàn không để ý đến cô mà sẵng giọng nói với Bao Huân: “Andy, em đừng lừa dối anh, Jack đã nói em không có bạn gái mà.” Giọng nói pha trộn giữa giọng HongKong và Đài Loan, có vẻ nũng nịu, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ với bề ngoài vạm vỡ của anh ta khiến toàn thân Trần Lãng sởn da gà.

Trong lòng Bao Huân thầm mắng Jack là đồ vong ân bội nghĩa, bán đứng bạn bè nhưng vẫn cố gượng cười, nói: “Cậu ấy thì biết gì chứ? Chỉ biết nói mà không biết nghĩ.” Rồi ôm Trần Lãng chặt hơn: “Bạn gái tôi từ nhỏ đã sống ở Bắc Kinh, mới đến Thượng Hải chưa được bao lâu.”

Đối phương vẫn nửa tin nửa ngờ: “Thật không? Vậy sao dạo này em không tới Lam Địch?”

Bao Huân nhận ra Trần Lãng đã không còn vùng vẫy nữa, thậm chí còn thả lỏng cơ thể, áp sát vào người mình, có vẻ như cô đang rất phối hợp với anh, vì thế anh bất chấp tất cả, nói: “Dạo này tôi đang bận tìm nhà, như vậy cô ấy đến Thượng Hải mới có thể sống chung với tôi được.”

Mặt Trần Lãng lập tức biến sắc từ xanh sang trắng. Tên Bao Huân này đã lợi dụng cô thì thôi, lại còn dám ngang nhiên phá hủy danh dự của cô nữa, cô quay lại lườm Bao Huân một cái sắc lẹm. Bao Huân cơ bản không dám nhìn vào mắt Trần Lãng, chỉ dám giả vờ không nhận ra mà thôi.

Người đàn ông cao to kia tất nhiên đã hoàn toàn thất vọng, lẩm bẩm: “Cô ta có gì tốt, không phải chỉ là con gái thôi sao?” Nói xong thì lườm Trần Lãng một cái, uốn éo quay lưng bỏ đi.

Bao Huân vừa thở phào một cái thì nghe thấy tiếng vỗ tay và giọng nói lười biếng vang lên: “Thằng ranh, mày đào đâu ra cô gái xinh đẹp này làm cho huấn luyện viên vàng của Lam Địch đau lòng thế hả?”

Cánh tay của Bao Huân vốn đã sắp bỏ xuống khỏi vai Trần Lãng lại một nữa ôm chặt, thậm chí còn chặt hơn lần trước, giọng khiêu khích: “Thì sao, Hạ lão nhị, không phải mày ghen tỵ đấy chứ?”

Một chàng trai bước ra từ góc tối, chàng trai có vẻ ngoài bắt mắt hệt Bao Huân nhưng không phải mắt hai mí mà mắt anh ta hơi dài và nhỏ. Lúc anh ta híp mắt quan sát hai người trông cực giống yêu nghiệt.

Trần Lãng ngạc nhiên khi thấy người này rất giống người thứ ba trong bức ảnh, người đó tên Hạ Địch, là em trai của huấn luyện viên Hạ Cương.

Chàng trai trẻ hừ một tiếng: “Có gì mà tao phải ghen tỵ? Tao chỉ thấy đáng tiếc, cứ tưởng mày thuộc tầng lớp tiên phong, có thể phá vỡ quan niệm thế tục truyền thống, không ngờ vẫn là người hẹp hòi bảo thủ như vậy.”

Bao Huân nháy mắt với người kia mấy cái rồi cười xấu xa: “tao chẳng quan tâm, dù sao nhà tao cũng mấy đời độc đinh, tao vẫn phải gánh vác nhiệm vụ nối dõi tông đường. Còn mày thì khác, mày còn anh trai mà, không cần phải lo. Hay quá, tao nhường nhiệm vụ vinh quang đó cho mày đấy.” Dứt lời, anh không chờ đối phương đáp lại đã ôm vai Trần Lãng bỏ đi: “Chúng tao còn có việc khác, về trước đây, hôm nào tìm mày ôn chuyện.”

Trần Lãng hoàn toàn mơ hồ, cứ để Bao Huân ôm ra ngoài như vậy. Nhưng vừa đi đến cửa anh đã dừng bước, quay mặt nói một câu đầy hàm ý với Hạ Địch: “Đúng rồi, tao quên mất, Lâm Phong có gọi điện cho tao bảo hai tháng nữa về nước đấy.”

Sắc mặt Hạ Địch xám lại rồi tái mét.

Bao Huân rất vui khi được thấy sắc mặt tái nhợt đó của Hạ Địch, còn anh dũng bồi thêm một câu: “Mày không biết à? Lâm Phong không gọi điện cho mày sao?”

Trên mặt Hạ Địch phủ đầy giông tố, Bao Huân thì vô cùng đắc ý kéo Trần Lãng nghênh ngang bỏ đi.

*

Dĩ nhiên ngoài một người sắc mặt tái mét là Hạ Địch thì còn một người khác cũng có khí sắc không tốt lắm, vừa ra khỏi trung tâm thể hình, Trần Lãng đã vội vàng đẩy cánh tay Bao Huân ra khỏi người mình.

Bao Huân ngoan ngoãn đi sau cô, vừa đi theo vừa nói: “Trần Lãng, tôi thực sự không cố tình, chỉ là chuyện xảy ra đột ngột quá, chúng ta là bạn mà, cô phải ra tay trượng nghĩa chứ.”

Trần Lãng đi vào khu nhà, lên lầu rồi mở cửa nhà mình, càng nghĩ càng bực dọc, cô đột ngột dừng bước, nhìn Bao Huân bằng ánh mắt đầy giận dữ: “Cái khác tôi mặc kệ, dựa vào đâu anh nói chúng ta ở chung?”

Bao Huân không ngờ Trần Lãng lại phản ứng mạnh như vậy, cười xấu hổ: “Cô hãy nghe tôi giải thích, tôi nói vậy đối phương mới hết hy vọng.”

Tinh thần hóng hớt của Trần Lãng lập tức lấn át cơn giận vì danh dự bị hủy hoại, cô nói vẻ khó tin: “Chẳng lẽ anh ta chính là fan cuồng mà Jack nói?”

Bao Huân xấu hổ gật đầu rồi lập tức đi vào nhà: “Vào nhà hẵng nói, vừa được ngồi lại ấm.”

Một đề tài khủng bố như vậy, tất nhiên tinh thần hóng hớt của Trần Lãng sẽ không ngừng gia tăng, cô không để ý đến việc Bao Huân đi vào lãnh địa của mình mà cứ quấn lấy anh đòi anh kể rõ mọi chuyện. Bao Huân bất đắc dĩ, đành kể lại từ đầu. Lần trước, lúc anh đi tập thể hình với Jack, rõ ràng vị nhân huynh đó là thầy giáo riêng của Jack nhưng mắt mũi chỉ lo nhìn ngắm Bao Huân, trong phòng thay đồ còn kinh khủng hơn, thấy Bao Huân đang giơ một chân lên xỏ quần, anh ta tiến lên đỡ Bao Huân rồi khen: “Andy, bất ngờ thật đấy, không ngờ da của em cũng giống như dáng người em vậy, đẹp vô cùng.”

Bao Huân hoảng hốt, lo lắng không biết nên đáp lại thế nào mới được, động tác cũng nhanh chóng hơn vội vã kéo khóa quần và duy trì khoảng cách với đối phương. Nhưng vị nhân huynh lại lấy trong tủ đồ của anh ta ra một quả táo, đưa tới trước mặt Bao Huân: “Andy, em đói rồi phải không, cho em quả táo này.”

Anh ta còn sờ Bao Huân một cái làm anh nổi da gà, tóc gáy dựng đứng, vội lắc đầu: “Tôi không đói, anh cứ giữ lấy mà ăn. Cảm ơn!”

Nét mặt vị nhân huynh như bị tổn thương rồi bồi thêm câu nữa: “Em chê à? Táo này anh rửa rồi, sạch rồi mà.”

Bao Huân đành cố nhận lấy, may mà Jack đứng cạnh mải nhịn cười cũng bước đến giải vây giúp, cướp lấy rồi ngoạm một miếng: “Tôi đang đói, để tôi ăn cho.”

Vị nhân huynh bày ra động tác “Lan Hoa Chỉ” làm hai người còn lại rùng mình, chỉ vào trán Jack: “Nghịch ngợm!”

Nghe đến đây, Trần Lãng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tình hình lúc đó, đúng là quỷ quái hết sức, bèn phá lên cười. Bao Huân bực lắm, nghĩ: Mẹ nó, tại sao mình lần nào cũng phải bán đứng bản thân để làm trò cười cho Trần Lãng nhỉ? Thật không có tiền đồ!

Trần Lãng cười đến sắp chảy nước mắt: “Sau đó thì sao? Sau đó thế nào?”

Bao Huân nghiêm mặt nói: “Lại còn sau đó gì nữa, tôi không dám đến chỗ đó nữa. Nhưng Jack là đồ xấu xa, luôn nói với người kia rằng tôi có xu hướng giới tính không rõ ràng. Còn cả Hạ lão nhị - ông chủ trên danh nghĩa của trung tâm Lam Địch nữa, từ nhỏ đã đối đầu với tôi, không ít lần làm tôi xấu hổ.”

Trần Lãng vẫn chưa được thỏa lòng, câu chuyện cụt lủn đến đó là hết làm cho người ta không đã chút nào. Nghĩ tới cảnh tượng ban nãy, cô hỏi: “Hạ lão nhị đó chính là em trai của huấn luyện viên Hạ Cương, là Hạ Địch trong ảnh phải không?”

Bao Huân gật đầu rồi giải thích thêm: “Hạ Cương và Hạ Địch đều là bạn từ nhỏ của tôi, trước đây chúng tôi cùng sống trong một khu nhà. Hạ Cương tốt nghiệp đại học thể dục thể thao Bắc Kinh, gia đình có căn cơ nên anh ấy chuyên làm những việc liên quan đến thể dục thể thao như doanh trại huấn luyện mở rộng kia, hoặc là trung tâm thể hình này.”

Trần Lãng à một tiếng: “Vậy Hạ Địch thì sao? Sao anh lại nói người ta là ông chủ trên danh nghĩa?”

“Nó cũng có cổ phần nhưng trên cơ bản không động gì đến việc công ty. Bản thân nó cũng có công ty, chuyên làm nghiệp vụ liên quan đến công nghệ thông tin.”

Trần Lãng không hứng thú tìm hiểu chuyện này. Sau khi tổng kết cuộc nói chuyện của Bao Huân và Hạ Địch, cộng với trí tưởng tượng vô cùng phong phú, đột nhiên cô nói: “Anh ta không phải là gay đấy chứ?”

Bao Huân hết gật lại lắc, cười trộm: “Nó mới là người có xu hướng giới tính không rõ ràng ấy!”

Trần Lãng chợt hiểu ra, ngắt lời Bao Huân một cách thô bạo: “Vì Lâm Phong đó à?”

Bao Huân gật đầu với Trần Lãng, đầy vẻ khen ngợi: “Thông minh lắm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.