Tình Yêu Trồng Răng

Chương 33: Chương 33: Tình cũ 2




Vốn dĩ Đặng Vĩ chỉ giới thiệu một cách qua loa đại khái, anh cũng không suy nghĩ nhiều nhưng lúc Trần Lãng gật đầu mỉm cười chào hỏi mọi người thì trông cô có vẻ hơi buồn phiền, anh liền nói với Chân Nhất Nặc: “Bác sĩ Chân, bác sĩ Trần của chúng tôi trước kia cũng công tác ở bệnh viện của các anh, có quen nhau chứ?”

Trần Lãng tỏ ra vô cùng mất tự nhiên, nét mặt lập tức trở nên trắng bệch, cứng ngắc; còn Chân Nhất Nặc thì ngược lại, anh ta cởi mở, phóng khoáng bảo: “Dĩ nhiên có quen nhau! Trước đây chúng tôi không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bạn học. Hồi đi học tôi chỉ lớn hơn cô ấy hai khóa!”

Đặng Vĩ cười ròn: “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Phạm vị của ngành nha khoa chúng ta rất hẹp, quay đi quay lại đâu đâu cũng là người quen. Anh xem, tôi và Trương Hoa – chủ nhiệm khoa răng miệng của các anh cũng là bạn cũ đấy!”

Hai người đàn ông cùng Chân Nhất Nặc tham gia đợt tham quan Hạo Khang này là trưởng khoa Dụng cụ và trưởng khoa Y vụ trong bệnh viện nơi Chân Nhất Nặc đang làm việc. Họ không có ấn tượng gì với Trần Lãng nhưng vừa nghe thấy tên chủ nhiệm Trương Hoa liền sôi nổi tham gia cuộc trò chuyện, cùng cười vang: “Thế giới này nhỏ quá!”

Lúc mọi người đang nói chuyện cùng nhau thì điện thoại di động trong túi áo Trần Lãng rung lên, vốn dĩ cô không hề muốn nghe nhưng đối phương cố chấp một cách khác thường, điện thoại rung liên tục không ngừng nghỉ. Vì thế, Trần Lãng lấy điện thoại ra, đang định nhấn nút nghe điện thì bỗng thấy trên màn hình hiển thị một loạt các chữ số đã từng vô cùng thân thuộc với cô, bây giờ chúng lại khiến Trần Lãng một lần nữa cảm thấy bàng hoàng, vội ngước lên liếc nhìn Chân Nhất Nặc đang đứng đối diện. Chân Nhất Nặc chỉ nở nụ cười đầy hàm ý rồi nhấn một nút trên điện thoại rồi nhét trở lại túi quần.

Hai bên đã chào hỏi xong, Đặng Vĩ liền dẫn ba người ra khỏi phòng, Chân Nhất Nặc cố ý đi cuối cùng, ngoảnh lại nhìn Trần Lãng bằng ánh mắt đầy suy tư, Trần Lãng chỉ quay mặt đi, không muốn tiếp xúc dù chỉ một khoảnh khắc với ánh mắt anh ta khiến trái tim Chân Nhất Nặc rung động: “Đã qua nhiều năm mà Trần Lãng vẫn mạnh mẽ như xưa!”

Đám người vừa rời khỏi phòng chưa được một phút thì Lục tự trong phòng đã nắm được thời cơ buôn chuyện: “Bác sĩ Trần, gã đồng nghiệp kiêm đàn anh của em kia có bề ngoài không tệ, có khí chất của thanh niên tuấn tú tài giỏi, sao chị thấy em và anh ta có vẻ xa lạ vậy. Sao không làm bạn gái anh ta?”

Thông tin “còn độc thân, chưa kết hôn” của Trần Lãng mau chóng được lan truyền khắp ngõ ngách trong nha khoa Hạo Khang. Mối quan hệ thân thiết giữa các đồng nghiệp, nhất là đồng nghiệp nữ, phần nhiều dựa vào các câu chuyện, tình tiết liên quan đến gia đình, hôn nhân và tình yêu được mọi người nhỏ to chia sẻ. Điều duy nhất Trần Lãng có thể chia sẻ cùng mọi người đó là cô chưa từng kết hôn, thậm chí hiện giờ vẫn chưa có bạn trai, cũng vì lý do đó mà khoảng cách giữa cô và các nữ đồng nghiệp khác được kéo gần lại thêm một chút. Đến cả một người đẹp nha sĩ như Trần Lãng mà cũng thuộc tầng lớp “gái già chưa bạn trai”, thế giới quả công bằng!

Với câu hỏi của Lục Tự, Trần Lãng chỉ có thể trả lời chống đối: “Có rất nhiều con gái theo đuổi anh ta, người ta nào có thể để mắt tới em!”

Lục Tự lắc đầu: “Không hẳn vậy. Chị luôn cảm thấy một cô gái tài mạo song toàn như em bất kể mỉm cười với ai thì người đó nhất định sẽ vui đến phát điên, tuyệt đối sẽ không có chuyện em bị từ chối!”

Trần Lãng cười khổ, Chân Nhất Nặc trong khoảng thời gian vui đến phát điên đó đã bỏ cô để theo đuổi người khác: “Có lẽ chị đề cao em quá rồi! Hơn nữa, vị bác sĩ họ Chân kia, người ta là đàn ông đã có vị hôn thê rồi, không khéo đã kết hôn cũng nên!”

Lục Tự chẹp chẹp mấy cái rồi nói: “Thế thì thôi vậy. Có điều, thiên hạ nơi đâu chẳng có cỏ thơm. Bông hoa thơm đã có chủ ấy, chúng ta đừng nghĩ đến nữa!” liền tới phòng vô trùng lấy dụng cụ.

Đúng lúc đó, điện thoại di động của Trần Lãng lại rung một cái, chắc là tin nhắn. Trần Lãng lấy ra xem, vừa đọc xong mặt mũi cô trắng bệch, chính là “bông hoa thơm” theo lời của Lục Tự, trong tin nhắn viết: “Quả nhiên em vẫn chưa đổi số điện thoại di động. Giờ có tiện ra ngoài nói vài câu không? Anh đang ở đại sảnh dưới tầng.” Cuối tin nhắn còn đề tên người gửi: Nhất Nặc. Giọng điệu thân thiết, chỉ có tên mà không ghi họ.

Trần Lãng bỗng dưng cảm thấy cuộc đời này hết sức hoang đường, tuy đã từng trải qua lịch sử “Anh thích kể chuyện, em thích cười”, Trần Lãng và Chân Nhất Nặc quen nhau mười năm, yêu nhau năm năm, chia tay ba năm, hôm nay vô tình gặp lại nhưng anh ta lại tỏ vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì, lẽ nào đã quên sự tuyệt tình hôm chia tay, anh ta dứt khoát từ bỏ cô, coi cô như một đống giẻ rách?

Trần Lãng không suy nghĩ nhiều mà xóa tin nhắn ngay tức thì, nhưng chẳng bao lâu sau thì một tin nhắn khác được gửi tới: “Nếu em không tiện xuống dưới này thì anh sẽ lên đó tìm em!”

Trần Lãng lại tiếp tục xóa tin nhắn, lòng cô tràn đầy nỗi kinh ngạc. Trong tim Trần Lãng, Chân Nhất Nặc đã từng oai phong vĩ đại, là đối tượng khiến cô gái năm nhất đại học là cô vô cùng ngưỡng mộ; anh ta cũng từng nhu thuận, dịu dàng, khiến người làm bạn gái như cô cảm thấy rất đỗi ấm áp; anh ta cũng từng cạn tình cạn nghĩa, khiến người mới “vào đời” làm việc được hai năm là cô hiểu được thế nào là “trở mặt nhanh hơn lật sách”.

Nhưng dẫu là “kiểu” Chân Nhất Nặc nào thì cũng không giống “kiểu” Chân Nhất Nặc cô gặp hôm nay: nhập nhèm, xấu xa và ép người quá đáng!

Điện thoại lại bắt đầu rung, cô bất đắc dĩ liếc nhìn màn hình, quả nhiên chính là Chân Nhất Nặc, cô đành nhấn nút trả lời, khẽ hỏi: “Anh định làm gì?”

Đầu dây bên kia truyền tới chất giọng trầm ấm của Chân Nhất Nặc: “Anh không ngờ em làm việc ở Hạo Khang, chỉ có mấy điều muốn nói với em!”

Trần Lãng nói tiếp: “Có điều gì thì nói luôn trên điện thoại đi!”

Chân Nhất Nặc chỉ cười khẽ: “Lãng Lãng, lẽ nào em không muốn gặp lại anh đến vậy ư? Hồi ở Nhật Bản, thực ra không ngày nào anh không nhớ em!”

Trong đầu Trần Lãng lập tức hiện ra cảnh tượng bắt gặp vào buổi tối hôm kia, dáng vẻ thân mật quấn quýt của Chân Nhất Nặc và La Di, liền cười khẩy, cô nói: “Có phải lúc nào anh cũng thích kiểu ‘ăn trong bát lại nhớ thức ăn trong nồi’ không?”

Đổi lại là cái chau mày của Chân Nhất Nặc ở bên này: “Lãng Lãng, sao mới ba năm không gặp mà em trở nên cay nghiệt vậy? Dẫu sao đi nữa, tình cảm nhiều năm của hai đứa mình không thể kết thúc như vậy được!”

Lúc này Trần Lãng không nghĩ gì mà chỉ lạnh lùng nói: “Tôi đã hai mươi bảy, anh tưởng tôi vẫn ngu muội, ngờ nghệch như xưa sao, tôi sẽ không dẫm vào vết xe đổ lần nữa đâu!” Sau đó liền cúp máy.

Chân Nhất Nặc ở đầu bên này chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng tút tút nhàm chán trong điện thoại, anh ta không khỏi chau mày. Lại gọi lần nữa.

Trần Lãng giận thật, cô nhìn điện thoại không ngừng chuyển động vì chế độ rung trên mặt bàn, vốn định mặc kệ nhưng khu bưng khay đựng dụng cụ đã được vô trùng bước vào Lục Tự lại có chút khó hiểu: “Sao không nghe điện thoại đi?”

Trần Lãng chẳng biết làm sao đành cầm điện thoại lên nghe, đầu bên kia là giọng nói không chút nao núng của Chân Nhất Nặc: “Lãng Lãng, cho anh ba phút thôi!”

Trần Lãng liếc thấy Lục Tự đang đi lại bận rộn trong phòng, cô chẳng thể nào nói những lời khó nghe được nữa, đành đáp gọn lỏn: “Được, ba phút!”

Trần Lãng chạy xuống đại sảnh dưới tầng, quả nhiên Chân Nhất Nặc đang đứng chờ ở đó. Trần Lãng dừng bước ở vị trí cách anh ta một mét, lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ chúng ta không còn lời gì để nói nữa!”

Chân Nhất Nặc nhìn kỹ Trần Lãng, có lẽ ban nãy vì đứng với nhiều người khác nên anh không dám nhìn kỹ cô, giờ mới thấy nét mặt mệt mỏi của Trần Lãng, liền dịu giọng nói: “Công việc bây giờ mệt mỏi lắm phải không? Sao trông em tiều tụy thế?”

Trần Lãng quả thực thấy không tài nào hiểu nổi, tại sao anh ta có thể vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì như vậy, sao có thể nói bằng chất giọng thân thiện đến thế? Bình thản đón nhận ánh mắt của Chân Nhất Nặc, cô gằn từng chữ: “Chuyện – đó – liên – quan – quái – gì – đến – anh?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.