Chương 14
Mọi người vẫn còn chưa hiểu chuyện gì thì Thiên Hạo ôm chặt lấy Hải Kỳ. - Hải Kỳ, đừng giận anh. Anh xin lỗi.
Thân ảnh mảnh mai của cậu ta bị hắn ôm đến không thở nổi, khó khăn lắm cậu mới đẩy được hắn ra, đứng dậy quát. - Anh đừng thế, đây là ngoài đường.
Thiên Hạo đứng dậy nắm lấy tay Hải Kỳ kéo lại. - Dù cho đang ở đâu đi nữa anh cũng phải đưa em về. Hải Kỳ, anh xin lỗi em...
Hải Kỳ hất tay Thiên Hạo ra. - Chúng ta không còn gì nữa, anh cũng chẳng phải xin lỗi tôi. Tất cả đã kết thúc rồi.
Dường như vẫn không chấp nhận được điều gì đó, hắn lại một lần nữa ôm chặt lấy Hải Kỳ. - Anh xin lỗi, xin lỗi em...
Hoàng Tiến đứng bên cạnh nhìn phát cáu, kéo hắn ra khỏi người Hải Kỳ vung một đấm. - Mày tránh xa nó ra cho tao, cấm mày động vào nó.
Bị Hoàng Tiến đấm một cái, hắn tức giận đánh trả lại, hai thằng cáu xé lăn lộn trên mặt đất. Xung quanh rất nhiều người chỉ chỏ xì xầm. Tuấn Phong từ bên ngoài nhảy vào đá mạnh lên ngực mỗi thằng một cái, quát. - Cmn, bọn đầu đất tụi bây thôi chưa, có chuyện gì thì đi tìm chỗ nói, ở đây làm trò vui sao?
Cả hai dằng co liếc mắt nhìn nhau rồi đứng dậy. Tuấn Phong nhìn hai thằng chơi trò đấu mắt mở miệng nói. - Có chuyện gì đến chỗ vắng người rồi nói. Ở đây đánh nhau mãi cũng không giải quyết được gì đâu hai thằng ngu.
Giữa khu đất trống mênh mông, bốn bề gió mang theo hơi biển cả. Bốn người đứng yên lặng nhìn nhau không ai nói gì. Thiên Hạo nhìn Hải Kỳ tậng sâu trong đáy lòng như muốn nói lên điều gì đó. Tuấn Phong dường như phát hiện ra được điều gì đó, hỏi. - Tụi bây rốt cuộc có quan hệ gì.
Lời nói của Tuấn Phong kiến Hải Kỳ hốt hoảng. Quan hệ gì, mình và hắn thì có quan hệ gì chứ? Hải Kỳ cười khổ trong lòng. Có những điều muốn tránh né nhưng vĩnh viễn sẽ không, Thiên Hạo vươn tay ôm chặt lấy Hải Kỳ. - Tôi yêu em ấy.
Lời nói vừa thốt ra khiến Tuấn Phong và Hoàng Tiến giật mình. Sự thật là hai đứa này đã... Hoàng Tiến nhìn Hải Kỳ rồi lại nhìn Thiên Hạo, chẳng lẽ trên hết gian này vẫn còn nhiều chuyện bất ngờ đến thế sao. Thiên Hạo vừa dứt lời, trái tim Hải Kỳ như có một nhát dao đâm thẳng vào. Cậu vung tay tát vào mặt Thiên Hạo. - Anh thôi đi.
Cái tát vừa xong đôi tay Hải Kỳ run rảy, chẳng lẽ cậu đã làm sai điều gì. Đúng thế, cậu đã làm sai tất cả, đã sai từ đầu rồi. Hải Kỳ ngồi trên đồng cỏ khóc nất lên. Thiên Hạo lại muốn đến ôm lấy con người gầy gò ấy, nhưng đôi tay vừa đến đã bị Tuấn Phong nhào đến vật ngã ra đất. - Mày đã làm gì nó? Mày có ngon thì mày dùng dao đâm tao thêm một lần nữa đi, giết chết tao luôn đi. Cứ đừng bao giờ động vào nó hay thằng Phong.
Thiên Hạo bị Hoàng Tiến đấm rất nhiều cái nhưng vẫn nằm yên. Đến khi máu từ trong miệng chảy ra hắn mới mở miệng. - Đánh chết tao đi, tao không phải là một người tốt. Tao xin lỗi cho tất cả.
Ánh mắt Thiên Hạo dần mờ rồi ngất đi mất, đến lúc này Tuấn Phong đá Hoàng Tiến sang một bên lớn tiếng. - Mày có ngon thì giết chết nó luôn đi.
Nó đến đẩy đẩy Thiên Hạo, hắn thật sự đã bất tỉnh, quay sang bảo Hoàng Tiến. - Mày mang nó đi.
Hoàng Tiến bị ăn một đá nằm trên đất phát cáu. - Làm gì tao phải mang nó chứ?
Tuấn Phong nhìn cậu một cái. - Thì mày chính là người đánh nó.
Hoàng Tiến làm ngơ. - Tao mang không nổi.
Tuấn Phong liếc cậu, ánh mắt sắt bén như trăm nghìn con dao. - Mang nó không nổi làm sao có thể mang tao lên giường nổi? Bây giờ hỏi một câu cuối cùng, mang nó không thì bảo?
Hoàng Tiến vươn cờ đầu hàng, coi như là chịu thua. Ngoan ngoãn dìu Thiên Hạo đứng lên. - Giờ đưa nó đi đâu?
Mặt Tuấn Phong tỉnh bơ. - Thỉ đưa nó về nhà cứ đâu...
Hoàng Tiến quay đầu sang hỏi. - Mày biết nhà nó à?
Tuấn Phong lắc đầu. - Không. Tao đâu có quen nó đâu mà biết.
Hoàng Tiến cau mày. - Vậy bảo tao mang nó đi đâu.
Tuấn Phong đi đến bên cạnh Hải Kỳ, nói. - Thì cứ mang về nhà mình.
Cầm Hoàng Tiến muốn rơi ngay xuống đất. Nhà mình? Tại sao lại mang một thằng thế này về nhà chứ, không thể nào chấp nhận được, trăm nghìn lần không được. Tuấn Phong liếc Hoàng Tiến mặt nhăn mày nó một cái. - Có ý kiến gì thì bảo?
Nhìn vợ mình tức giận Hoàng Tiến liền ngoan ngoãn làm theo. Tuấn Phong đến bên cạnh Hải Kỳ dìu cậu đứng lên. - Sẽ không sao đâu, mọi chuyện sẽ qua hết thôi.
Cả bọn cùng về nhà, Hải Kỳ ngồi trong phòng nhìn khuôn mặt bầm tím của Thiên Hạo mà trong lòng có chút xót xa. Có lẽ lúc đầu đối với hắn cậu chẳng có chút tình cảm nào. Hắn chính là người đã cướp đi cuộc đời cậu. Nếu như đêm đó cậu đủ bình tỉnh, nếu như đêm đó cậu không uống say thì có lẽ chuyện cậu và hắn mãi mãi không thể. Ngày đó, khi chính mắt cậu chứng kiến hắn dùng con dao đâm vào người cậu thầm mến thì tim cậu như vỡ rồi. Và khi, chính miệng cậu nói với Tuấn Phong rằng Hoàng Tiến rất yêu Tuấn Phong thì dường như cậu không còn gì nữa. Và cho đến khi cậu ở quán nhậu uống say, thêm một lần nữa gặp hắn. Thân hình hắn to lớn, rất giống Hoàng Tiến. Cậu đã sai lầm khi trao tất cả cho hắn, nhưng đến khi tỉnh dậy thì cậu nhận ra rằng mình đã hoàn toàn sai lầm. Cậu đã yêu Thiên Hạo thật rồi.
Bên ngoài phòng khách Tuấn Phong ngồi dựa vào lòng Hoàng Tiến, hai mắt đưa vào bộ phim lẻ trong TV. - Mày nghỉ xem, tại sao Thiên Hạo lại đến nông nổi này.
Hoàng Tiến dường như không để ý đến lời Tuấn Phong nói, mà hai mắt cứ chằm chằm vào xương quai xanh đưa một nữa ra bên góc áo. - Thì lỗi cũng là do nó thôi. Nó đâm tao một dao tao muốn trả lãi nó cả nghìn dao.
Tuấn Phong liếc cậu một cái. - Bây giờ nó nằm trên phòng đấy, có ngon thì lên đấy đâm chết cmn đi.
Hoàng Tiến im lặng gặm lấy xương quai xanh bên trái Tuấn Phong, nghe nó rên lên mới buông ra liếm liếm dấu răng in lại, nói. - Trước khi đâm nó, để tao đâm mày trước.
Vừa nói, cậu vừa đè Tuấn Phong xuống ghế hôn trụ lên môi. Một tay giữ lấy Tuấn Phong, một tay đưa vào bên trong quần. - Mày dâm lắm nha, mới hôn thôi mà đã cương to lên thế này rồi.
Ở đâu thì có lẽ Tuấn Phong sẽ luôn thắng Hoàng Tiến nhưng lúc này thì Tuấn Phong còn thua Hoàng Tiến rất xa. - Thằng chó, không muốn làm thì cút.
Tuấn Phong đè miệng Hoàng Tiến lại không nói gì chỉ mút mạnh. Hoàng Tiến một tay xoa ngực Tuấn Phong, một tay vuốt lấy phân thân cương to bên dưới nó.
Rầm...
Hình như hai thằng đã quên cái gì trong nhà tụi nó, nghe tiếng động phát ra trên lầu Tuấn Phong đẩy Hoàng Tiến ra, vội vàng chạy lên.
Ngân Phong