Tình Yêu Từ Người Đàn Ông Mang Mặt Nạ Vàng

Chương 35: Chương 35




“Nhưng sao anh lại ở đây?”

Thiên Tuệ ngẫm một chút rồi lại hỏi.

“Đào xong thông tin rồi bây giờ tính đuổi anh đi à.”

Tần Thiên Hàn xoay ngược ghế lại, thuận tay kéo cô ngồi trên đùi mình.

“Làm gì có.”

Thiên Tuệ ngước mắt nhìn anh, giọng nói có vài phần nũng nịu.

Tần Thiên Hàn hạ ánh mắt nhìn người trong lòng, đôi mắt ánh hiện vài nét dịu dàng.

Đó là Thiên Tuệ, hình bóng gây thương nhớ suốt mười năm qua trong tim anh.

Một khoảnh khắc say, cả đời chịu đau thương nhưng lòng vẫn thấy đáng; có lẽ đó chính là tình yêu.

Suốt mười năm đó, cô yêu Từ Tuấn Hào bao nhiêu thì anh yêu cô bấy nhiêu.

Cũng trong mười năm đó, cô chịu cảnh Từ Tuấn Hào cũng Lôi Giai Kỳ từng bước tiến đến tình yêu, đỉnh điểm là đám cưới vào ba tháng trước.

Chính lúc đó anh đã xác định rõ, nó là thời cơ của mình.

Không một thằng đàn ông nào thấy người mình yêu thương phải khổ sở mà không muốn dùng mọi cách để đến bên và trở thành một góc bình yên cho người ta cả.

Anh cũng chỉ giống họ thôi, hơi miễn cưỡng nhưng ít nhất hiện tại anh có thể cho cô một góc trời chứa đựng hai chữ 'bình yên'.

“Bên đó giải quyết xong chưa?”

Thiên Tuệ dịu dàng nhìn Tần Thiên Hàn một chút rồi cất giọng hỏi nhưng lại va phải ánh mắt nhu tình của anh.

Cô thừa nhận mình bại tướng trong tay anh cũng vì nó.

Anh biết rất rõ cô cần gì? cô muốn gì? và cô sẽ làm gì?

Sự nhiệt tình, ấm áp bên trong thứ tình yêu đó của anh đã cho cô một thứ cảm giác an toàn mà trước đây vẫn chưa cảm nhận, một thứ cảm giác an toàn đến tuyệt đối, một thứ cảm giác quyến luyến khó rời, nó cho cô cảm nhận được một sự che chở hạnh phúc đến kì lạ trong trái tim.

“Chưa xong nhưng đã ổn, không còn gì quá đáng ngại.”

Thực tế chuyện này anh đã để tâm từ rất lâu, nếu không thì chẳng thể xử lí nhanh như thế được.

“Vất vả rồi nhỉ.”

Thiên Tuệ vẫn nhớ, đêm qua anh nhận được một cuộc điện thoại vào giữa đêm, nghe xong lại vội vàng đến HongKong ngay trong đêm, chỉ nói là có việc đột xuất cần giải quyết.

Đến sáng nay cô xem tin mới biết là các nghệ sĩ đồng loạt tố công ty ăn chặn catse của mình trên Wechat và kêu gọi fan vào làm chủ cho mình.

Chuyện ngày càng bị xé ra to khi ước tính số tiền bị ăn chặn đó gần mười một triệu đô la Hongkong*.

Câu chuyện này đã trở thành một vụ bê bối kinh động đến cả nước.

Không những thế, vụ bê bối lần này lại ảnh hưởng rất lớn đến Tần Thiên Hàn. Đồng thời, vị thế của Tần Thị ở cả trong vào ngoài nước bị lung lay không ít.

Đến đầu giờ trưa nay vị giám đốc đó đã bị đưa đi, còn hàng loạt nhưng nghệ sĩ đã đăng đàn tố cáo công ty đã đệ đơn xin huỷ hợp đồng và đang trong quá trình giải quyết.

Tiếng chuông điện thoại của Tần Thiên Hàn nhanh chóng gây sự hú ý của hai người.

“...”

Là giọng của Tần Thế Hạo, không lẽ qua chuyện này ông ấy lại muốn gây thêm áp lực và bắt anh quay về kết hôn với Doãn Bối Ưu sao?

Thiên Tuệ cảm thấy cũng không hay ho lắm nên ra hiệu cho anh rồi đứng dậy tính ra ghế sofa ngồi.

Dù sao thì đây cũng là điện thoại của anh, cô không muốn nghe trộm.

Cô vừa kịp đứng dậy thì Tần Thiên Hàn nhanh chóng kéo cô ngồi lại vị trí cũ.

“Vậy tuỳ ý ba thôi, con không có ý kiến gì cả.”

Tần Thiên Hàn nhìn người trong lòng một chút, trong ánh mắt sáng lên sự tin tưởng nhất định rồi trả lời Tần Thế Hạo.

“...”

“Dù sao thì điều đó cũng tốt, bây giờ họ không còn tín nhiệm con như lúc đầu nữa, ba lên quản lí lại ổn hơn.”

Tần Thiên Hàn cười mỉm một chút rồi lại nhìn Thiên Tuệ.

Nghe loáng thoáng thì cô cũng đã hiểu đại khái câu chuyện.

Tần Thế Hạo gọi cho Tần Thiên Hàn đề nói về vụ bê bối lần này trong công ty Nhất Long.

Có một sự trao đổi được đặt ra: nếu Tần Thiên Hàn kết hôn với Doãn Bối Ưu thì ông ấy sẽ để anh tiếp tục giữ chiếc ghế Tổng tài Tần thị.

Và anh đã chọn sẽ rời vị trí ở Tần thị.

“Anh thất nghiệp rồi.”

Tần Thiên Hàn cố nhịn cười, trưng ra vẻ mặt u sầu nhìn Thiên Tuệ rồi nói.

“Thất nghiệp rồi thì về làm tình nhân cho bổn cô nương đây, bao ăn bao ở đầy đủ, thấy thế nào?”

Thiên Tuệ phì cười một tiếng rồi cao hứng trả lời.

“Tình nhân sao?”

Tần Thiên Hàn mặt mày méo xệch nhìn cô.

“Không lẽ là chính thất?”

Nghe xong Tần Thiên Hàn cũng chẳng nói gì mà thẳng tay kéo lệch một bên áo Thiên Tuệ để lộ một mảng tụ máu màu tím vẫn còn trên vai, ngụ ý nhắc nhở cô về màn kích tình đêm hôm đó.

Từng ngón tay lại di chuyển xuống một chút, đến vài chiếc cúc áo nhỏ xinh đang oằn mình giữ hai vạt áo somi.

“Ừ thì chính thất.”

Thiên Tuệ chỉnh lại cổ áo rồi trưng ra bản mặt hận đời hận người.

“Và sao nữa?”

Tần Thiên Hàn được nước lấn đến, cúi đầu cọ nhẹ chóp mũi cô rồi hạ giọng hỏi.

“Hết rồi, không còn gì nữa.”

Thiên Tuệ ngoảnh mặt đi chỗ khác, lạnh nhạt nói.

__________________________

11 triệu đô la HongKong~ hơn 32,66 tỷ VNĐ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.