Tình Yêu Từ Người Đàn Ông Mang Mặt Nạ Vàng

Chương 40: Chương 40




“Con đồng ý, ba bảo họ thôi làm loạn ở nhà cô ấy được rồi.”

Tần Thiên Hàn đến thẳng Tần Trung Đại Viện trực tiếp với Tần Thế Hạo.

Khó khăn lắm anh mới thoát khỏi vòng vây của cánh nhà báo đang bao vây nơi ở của Thiên Tuệ.

Dù sao để đảm bảo cho cô an toàn thì phải hoà hoãn với ba anh trước.

“Nhưng chuyện gần đây con bé đó gặp phải dù sao cũng sẽ tự động chìm xuống, ba mừng vì con đã nhận ra.”

Trên ánh mắt của người cha quá năm mươi hiện lên một chút vui mừng.

Trước đây con trai ông chưa từng lên tiếng thừa nhận hay phủ nhận hôn sự này, nhưng dù sao ông vẫn thấy tốt hơn khi để anh kết hôn với người mà ông đã chọn.

Không những ông mà là cả Tần gia nợ Keiko một ân tình, bây giờ là lúc để ông trả nó.

“Con hi vọng ba không làm tổn hại đến cô ấy.”

Tần Thiên Hàn nói rồi sải nhanh từng bước lên phòng riêng.

“Vậy thì ba cũng hi vọng, ngoài Bối Bối, con cũng đừng tơ tưởng đến ai.”

Tần Thế Hạo nhập một ngụm trả rồi thong thả nói.

“Là Doãn Bối Ưu hay là con của dì Keiko.”

Tần Thiên Hàn tiếp tục đi thẳng lên phòng không chút do dự.

Thực ra anh không hề nhớ tên của người đó nếu không sáng nay Thiên Tuệ không nhắc với anh.

Chuyện anh quay về Tần Trung Đại Viện và hoà hoãn với ba mình thì cô cũng biết, và tất nhiên cô và anh sẽ không bao giờ để hôn lễ được cử hành thành công.

...

Cốc...cốc...cốc

Tần Thiên Hàn vừa bước vào phòng không bao lâu thì lại có tiếng gõ cửa.

“Anh hai nè, anh định cho Doãn Bối Ưu làm chị dâu em thật hả?”

Người gõ là Tần Hữu Tình, em gái cũng cha khác mẹ với anh, mới chỉ là sinh viên đại học kinh tế.

Tần Hữu Tình lách qua anh hai mình rồi chui thẳng vào trong phòng, tự nhiên như phòng mình, ngồi trên ghế sofa gác chân lên bàn rồi nói. Kiếm Hiệp Hay

“Không.”

Tần Thiên Hàn cũng quá bất lực trước cô em ‘hơi’ cá tính của mình, lặng lẽ đóng cửa rồi ngồi xuống đối diện Tần Hữu Tình.

“Vậy thì anh quay về làm gì? Cái chị gái kia ở cùng anh xinh quá chừng, anh nghĩ thử xem, mặt chị ấy hái ra tiền đó, ở cũng với chị ấy không lo chết đói đâu...đi đi...về ở với chị gái đó đi.”

Tần Hữu Tình cầm lấy một chiếc gối ném qua phía anh, ngữ điệu như bà cụ non.

“Anh mà không lấy chị ấy thì để em cho, đừng có lừa tình con nhà người ta rồi bỏ chạy.”

Tần Thiên Hàn chưa kịp lên tiếng thì lại bị giọng của em mình chặn họng.

“Anh nhìn thử xem, chị ấy xinh thế này, quyến rũ thế này, học vấn tốt thế này, tài năng thế này mà sao anh quay về đây để làm gì chứ? Anh tính cưới Doãn Bối Ưu thật à?”

Tần Hữu Tình vẫn thao thao bất tuyệt không để cho Tần Thiên Hàn có cơ hội giải thích.

Cô cầm ảnh của Thiên Tuệ nhảy sang bên cạnh anh tiếp tục thực hiện công tác thông não.

“Anh hai của tôi ơi, anh lấy chị ấy về thì gen của Tần gia được cải thiện lên nhiều lắm đó, anh không nghĩ cho anh thì cũng phải nghĩ cho đời sau của Tần gia chứ, sao lại đi lừa tình con nhà người ta thế này.”

Cô túm lấy cổ áo anh như túm lấy một tên lưu manh trong phim rồi lắc điên lắc cuồng.

“Dừng.”

Tần Thiên Hàn cuối cùng cũng có thể dừng màn ‘tư vấn’ tình cảm mang tính chất tra tấn màng nhĩ của cô ba Tần gia lại.

“Im lặng và bình tĩnh nghe anh nói, anh chưa từng nói là sẽ kết hôn với Doãn Bối Ưu nên em không cần phải kích động như thế. Còn nữa, anh hỏi em: em có biết người trong ảnh tên là gì không mà đòi chị dâu?”

“Nhưng mà chị ấy là ai vậy?”

Tần Hữu Tình nghe xong thì thả cỏ áo anh trai ra, chỉ vào tấm ảnh rồi hỏi.

“Cô ấy tên Thiên Tuệ, là vị hôn thê của anh, là chị dâu của em, là con dâu của Tần gia.”

Tần Thiên Hàn đưa tay day hai huyệt thái dương rồi nói.

Anh gặp lại Tần Hữu Tình thì mới nhận ra việc trốn khỏi đám phóng viên và họp trong công ty suốt mười hai tiếng đồng hồ còn thoải mái và tuyệt vời hơn rất nhiều.

“Tuần sau bên phía Doãn gia tổ chức lễ trưởng thành cho Doãn Bối Ưu trước khi gả đi, anh nghĩ xem như thế nào?”

Tần Hữu Tình nhảy về vị trí cũ, khoanh chân ngồi trên ghế rồi hỏi.

“Đến lúc đó em sẽ hiểu.”

...

Đêm đã hạ màn xuống nơi ngoại thành, ngôi nhà nhỏ của Thiên Tuệ vẫn còn ánh đèn đơn độc giữa đêm khuya.

Đám phóng viên và antifan sau bao ngày làm loạn ở đây thì chiều nay cũng bị cảnh sát giải tán, trả lại nơi đây một đêm tối thật yên ắng.

Dưới màn đêm đen kịt, Thiên Tuệ lẳng lặng ngồi ngoài sân nhìn vài con đom đóm đi lạc vào trong vườn nhà.

Ánh sáng lập loè xanh lam của chúng bỗng chốc cho cô một tâm trạng thật trống vắng, cả màn đêm chỉ có loe loét vài đốm sáng nhỏ lơ lửng giữa không trung.

“Mẹ à, bên phía tập đoàn thế nào rồi.”

Mãi đến tối muộn, khi dọn dẹp xong khu vườn, Thiên Tuệ mới có thời gian gọi cho mẹ nuôi của mình là Hà Nguyệt Vân.

“Con không cần phải lo cho tập đoàn, chỉ cần lo tốt cho bản thân là được, về phía tập đoàn đã có ba và Kỳ nhi lo rồi, không sao đâu.”

Hà Nguyện Vân bên kia nghe giọng Thiên Tuệ có chút buồn liền lên tiếng an ủi, dù không phải là con ruột nhưng hai đứa con này cũng là do một tay hai ông bà nuôi lớn từ năm bốn tuổi, không có máu mủ thì cũng có tình người.

“Mẹ à, vài hôm con về, con đưa cả anh ấy về nữa, mẹ bữa tối nha, con muốn ăn đồ mẹ nấu.”

Từ rất lâu rồi, cô mới có thể nghe lại giọng nói của người phụ nữ này, rất dịu dàng, dịu dàng như người mẹ đã khuất của cô năm đó vậy.

“Được rồi, thưa Thiên Đại Tiểu thư, tôi vào bếp là được chứ gì.”

Hà Nguyệt Vân cười một tiếng rồi nói.

“Mẹ à...dù có như thế nào con vẫn là con mẹ mà, đúng không?”

Cô đã gọi cho Hikashi xin một đặc ân từ phía gia tộc và đã được đồng ý, cô chỉ sợ sau khi biết sự thật, Hà Nguyện Vân và Thiên Thanh Lữ sẽ không chấp nhận được.

“Đúng, dù trời đất có xoay chuyển con vẫn là con mẹ, là người của Thiên gia, cho dù ba mẹ ruột con có đến đây đòi đưa con về thì ba mẹ vẫn không bao giờ để con đi.”

“Mẹ à...đừng bỏ con nha.”

Nói đến đây thôi cô lại cảm thấy cô đơn, hiu quạnh hơn gấp bội, cô tuyệt đối không thể để mất họ được.

“Ai lại bỏ rơi con cái của mình chứ, chỉ có bọn trẻ mấy đứa ham chơi bỏ ba mẹ thôi, hiểu chưa?”

Hà Nguyệt Vân dường như đã nhận ra sự bất thường trong lời nói của Thiên Tuệ.

Bà vẫn lên tiếng an ủi xoa dịu cho cô.

Mặc dù không rõ Tần Thiên Hàn là người như thế nào nhưng nhìn vào cách Thiên Tuệ vui vẻ ở bên cạnh anh thì bà cũng thấy có chút an tâm.

Dù sao thì vì chuyện lần này hai đứa trẻ của bà cũng đã chịu không ít áp lực rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.