Trời mùa thu càng về khuya càng trở lạnh, Tần Thiên Hàn cởi chiếc áo vest ngoài ra, khoác nhẹ lên người Thiên Tuệ. Đêm nay cô ăn mặc không quá thiếu vải nhưng đi về đêm sẽ thấy lạnh. Anh chào một lượt cuối rồi xin phép đưa cô về. Thiên Tuệ nói chuyện với ba anh xong thì tâm tình có vẻ thoải mái hơn hẳn, thỉnh thoảng nhìn anh một lúc rồi lại cười mỉm như vừa nắm thóp anh.
Chiếc Lamborghini hung mãnh như con báo đốm lao nhanh về hướng ngoại thành.
“Rốt cục thì có chuyện gì có thể làm em vui đến thế?”
Tần Thiên Hàn tập trung lái xe nhưng vẫn không quên trình bày thắc mắc của mình.
“Anh đoán xem.”
Thiên Tuệ hơi chúi người về phía anh, lơ đãng nói.
“Tối nay em đẹp không?”
Cô vắt chéo đôi chân thon dài, hai tay khoanh trước ngực vô tình làm cho phần vai trễ xuống đôi chút.
“Đẹp, rất đẹp.”
Quả thực đêm nay cô như một viên kim cương đen giữa một loạt đá trắng. Rất nổi bật, rất quyến rũ, rất lấp lánh, đây mới đúng thật là con người cô không chơi trội thì không phải Thiên Tuệ.
“Đến độ nào?”
Thiên Tuệ đưa tay vân vê củ ấu của caravat trên cổ anh một chút, tay còn lại chống cằm nhìn anh bằng anh mắt khiêu gợi, mĩ miều.
“Anh có thể đánh xe vào bờ và lập ‘trại dã chiến’ ngay trên xe không?”
Tần Thiên Hàn nắm lấy bàn khẳng khiu của người phụ nữ đang dần tiến đến yết hầu của mình mà giữ lại.
“Tất nhiên là không, em không thích những thứ tạm bợ.”
Thiên Tuệ cao giọng trả lời, và tất nhiên cô cũng hiểu cụm từ ‘trại dã chiến’ của anh mang nghĩa sâu xa là gì. Cô vốn là người thích kế hoạch rõ ràng, tỉ mỉ nên chắc chắn không chấp nhận thứ tạm bợ. Ở nhà cô có chăn ấm, nệm êm, phòng cách âm đầy đủ thì việc gì phải chui rúc trong xe.
“Ngồi im hoặc là lập trại.”
Tần Thiên Hàn liếc xéo cô một cái rồi nhấn mạnh chân ga. Ngay từ lúc cô cho cả hội trường xem clip nóng thì anh đã phải chật vật lắm mới có thể dẹp cái suy nghĩ đè nàng dưới thân mà cắn xé, bây giờ thì lại trắng trợn quyến rũ, cũng may là anh đã quen với bản chất phong lưu này.
Chiếc xe sang dừng lại trước căn nhà nhỏ của cô. Thiên Tuệ thầm than trời sao có thể đến nhanh nhà như thế, bây giờ thì có thánh xuống mới cứu được cô thoát khỏi kiếp nạn đêm nay. Thiên Tuệ vừa kịp đóng cửa xe lại thì xuất hiện một thân hình nam nhân bao bọc lấy thân thể mong manh của cô.
Anh cúi đầu áp lên môi cô một nụ hôn rồi thuận tay bế bổng cô lên. Từng chút dịu dàng, nâng niu như trong tay là một cánh hồng mịn. Bây giờ trong đầu anh lại xuất hiện ham muốn được chiếm đoạt cô hơn bao giờ hết.
Anh bế cô tiến thẳng đến cửa chính, đưa tay định mở cửa thì phát hiện cửa không hề khoá. Tần Thiên Hàn ngay lập tức đặt Thiên Tuệ xuống và kiểm tra lại một lần nữa, đúng là cửa không khoá, hơn nữa đèn trong nhà cũng đang bật.
Hai người cẩn thận hé cửa bước vào thì bị một cảnh tượng làm đơ người. Một, hai, ba... bảy, tám tổng cộng là tám con người đang tổ chức tiệc ngay trong nhà của cô, bao gồm có Hikashi, Tomoe, Naomi, Selina, Thiên Kỳ, Vương Thịnh Quân, Bạch Uyển Nhi và có cả Tần Hữu Tình nữa. Lúc vừa về cô còn thấy cổng còn nguyên khoá, không có dấu hiệu bị phá hoặc nạy, thì làm sao họ vào được trong nhà mà chỉ cần mở cửa chính.
Trên bàn bày một ít đồ ăn và vài lon bia lạnh đang uống dở, dưới sàn còn có lăn lốc vài vỏ lon đã cạn.
“Làm sao mọi người lại vào được?”
Thiên Tuệ nhìn bãi chiến trường trong nhà một lượt rồi hỏi.
“Trèo rào.”
Tomoe nhìn Thiên Tuệ nói với điệu bộ hiển nhiên.
Ban đầu khi anh và Naomi đến đây thì đã có Hikashi và Tần Hữu Tình đứng đợi sẵn, một lát sau thì có thêm Thiên Kỳ và Selina cũng đến góp vui, thấy đợi lâu quá mà Thiên Tuệ vẫn chưa về, gọi điện cũng không nghe máy nên Thiên Kỳ nảy ra ý tưởng vô cùng táo bạo là trèo rào vào trong. Vào được hơn một nữa thì Vương Thịnh Quân đưa Bạch Uyển Nhi đến thấy cảnh này nên cũng vào chung vui. Vào được bên trong thì bắt đầu công cuộc bẻ khoá của nhà, Thiên Kỳ vốn rất nhạy bén trong lĩnh vực phá khoá điện tử như thế này như lại quên mang máy tính nên đành lòng phải mò mật khẩu. Thiên Tuệ hay dùng những mật khẩu đơn giản gồm sáu lần một số nên sau mười lần nhập thì cũng đã tìm đã tìm ra mật khẩu đúng.
“Vậy mọi người đến đây để làm gì?”
Tần Thiên Hàn cũng hiểu kha khá vấn đề, lập tức ngồi xuống bật nắp một bia rồi hỏi.
“Ăn mừng.”
Naomi khui một lon khác dúi vào tay Thiên Tuệ rồi vô tư nói.
“Ăn mừng chuyện gì mới được?”
Thiên Tuệ cầm lấy rồi đưa lên miệng uống.
Lần này kế hoạch của Hikashi bị đổ bể nhưng cô cũng đã thiết lập cho mình một dự tính mới.
“Cô hai nhà họ Thiên cướp rể thành công.”
Bạch Uyển Nhi gắp một miếng sụn gà chiên cho vào miệng rồi vô tư nói.
Quan hệ của cô và Vương Thịnh Quân cũng đã dần hoà bình hơn chút, nhưng ở bệnh viện thì vẫn nổi danh là khắc tinh của nhau, đến cả bảo vệ ngoài cổng còn biết.
“Ặc... cái gì mà cướp rể chứ, anh ấy vốn là của rể nhà Natusmi mà.”
Thiên Tuệ cũng không vừa mà cau có cãi lại.
“Chị ơi, em ủng hộ việc anh hai em sang nhà chị ở rể.”
Tần Hữu Tình ngồi bên cạnh Vương Thịnh Quân bây giờ mới chịu lên tiếng.
Tần Thiên Hàn ở rể cũng tốt, cô không phải ngắm bản mặt cau có đó của anh hai mình nữa.
“Không phải cứ nuôi vài tháng hay vài năm là thành vợ chồng đâu.”
Hikashi lên tiếng nhắc nhở, thứ mà Thiên Tuệ cần nhất cho hiện tại để khởi động lại sự nghiệp chính là danh phận. Cho dù ngày mai báo đài có đưa tin về sự sụp đổ của Doãn gia và cô là hậu duệ đời thứ 62 của Natusmi đi chăng nữa cũng chẳng thể giúp cô nhanh chóng thoát cái mác trà xanh bằng việc Tần gia lên tiếng xác nhận hôn sự giữa hai bên. Hơn nữa, Thiên Tuệ không thể giả ngốc trong mắt Naomi và Hayato được nữa nên phải nhanh chóng tạo một thế lực an toàn cho cặp song sinh này.
“Bên em sẽ công khai sau khi tin tức thân thế thật được đưa ra ngoài một tuần.”
Tần Thiên Hàn cũng lễ phép trả lời, dù sao thì Hikashi cũng đã ba mươi bảy tuổi nên anh cũng phải có chút thái độ tôn trọng rõ ràng. Hơn ai hết, anh hiểu rõ tình yêu thương của Hikashi dành cho Thiên Tuệ, Thiên Kỳ và cả Naomi to lớn như thế nào, nếu muốn cưới được một trong ba thì phải lấy lòng được người anh lớn này.
Ban đầu chỉ là vài cái lon lăn lốc trên sàn, sau một lúc thì đã thành một đống hỗn độn. Tám người trên bàn thì đã kẻ tỉnh người say quá nửa, chỉ còn Vương Thịnh Quân, Naomi và Hikashi là còn tỉnh táo hoàn toàn.
Tần Thiên Hàn cũng uống kha khá nên bây giờ cũng có chút mệt mỏi.
Thiên Kỳ cũng đã uống nhưng vẫn có thể miễn cưỡng để đưa Selina về.
Tomoe với vốn bản tính thân thiện, xởi lởi thì bị Tần Thiên Hàn và Thiên Kỳ hùa nhau ‘bắt nạt’ một trận.
Tần Hữu Tình thì đang quấn lấy Hikashi như một con bạch tuột nhỏ.
Bạch Uyển Nhi thì được Vương Thịnh Quân đặt nằm gọn trên ghế sofa gần đó rồi ngủ ngon lành.
Thiên Tuệ thì tựa đầu lên vai Naomi ngoan ngoãn nằm ngủ.
Cô vốn không thể uống nhưng hôm nay lại bị từng người dồn dập đến thảm thương.
Bây giờ có lẽ ai mang cô đi bán chắc cô cũng chẳng phản ứng gì. Naomi liếc nhìn cô em họ đang ngủ trên vai mình.
Mi rậm, mắt to, da trắng, gương mặt có chút ửng hồng do men, môi mỏng nhỏ, tổng thể gương mặt nhìn rất đáng yêu. Khác hẳn với những gì các trưởng bối từng nói với cô lúc nhỏ ‘con lai là thứ tạp chủng, không nên xuất hiện trên đời’, ‘con lai là thứ hạ đẳng, không xứng với gia tộc Natusmi chúng ta’.
Naomi đưa tay chạm nhẹ lên phần môi hồng nhuận, theo phản xạ Thiên Tuệ mím môi lại một chút rồi dụi đầu vào vai cô như một đứa trẻ rồi thủ thỉ bằng cái giọng ngà ngà say.
“Chị hai thích hoa tulip vàng nè, em trồng tặng chị nha, đừng xa lánh em giống họ.”
Một câu nói bâng quơ trong lúc say của Thiên Tuệ nhưng lại như một vết dao rạch ngang qua trái tim cô.
Đúng rồi, cô thích hoa tulip vàng nhưng cô lại ghét ý nghĩ của nó, một tình yêu không chút hi vọng. Nếu như Thiên Tuệ và Tần Thiên Hàn có thể công khai yêu nhau, có thể nói với gia đình la họ đang yêu nhau, có thể nói cho cả thế giới này biết là họ đang yêu nhau. Còn cô và Hayato thì không, thậm chí hai người yêu nhau cũng chỉ hai người biết, nếu như nói rằng cô hoàn toàn không đặt chút hi vọng nào lên mối quan hệ này thì cũng không hẳn đúng.
Mỗi lần thấy anh nỗ lực hết khả năng để bảo vệ cho cô khỏi ánh mắt sắc bén của những người trong gia tộc thì cô lại có thêm chút hi vọng cho cuộc tình này, mặc dù biết là nó sẽ không đi đến đâu như cô vẫn muốn ôm lấy một giấc mộng hai người về chung một nhà, hạnh phúc vui vẻ chứ không còn trốn tránh vì hai chữ ‘loạn luân’ đó nữa.