Hai tuần trôi qua, Thiên Tuệ cũng dần quen hơn với cuộc sống ở Bắc Tần Viên, Tần Thiên Hàn thì một tuần sáu ngày sáng đi tối về, thỉnh thoảng thì tóm đầu cô đi dự tiệc xã giao với hắn, còn Thiên Tuệ thì ban ngày cũng khá bận rộn với công việc riêng của mình
Hôm qua Tần Thiên Hàn có nhắn sẽ ở lại công ty nên đây đích thị là ngày nghỉ hiếm hoi của cô mà không xuất hiện Tần Thiên Hàn; cô thong thả bước đi trong vườn hoa tận hưởng cái cảm giác trong lành, an nhiên mà trước đây cô thường cho chúng vào quên lãng; bậy giờ mới thấy, quả thực dù không thích đi chăng nữa cô vẫn thấy Bắc Tần Viên đáng để sống hơn căn hộ ở khu chung cư thượng lưu mà cô từng ở.
“Doãn tiểu thư, xin thứ lỗi; thiếu gia đã căn dặn người không phận sự miễn vào”
Tiếng thím Lưu-quản gia Bắc Tần Viên cắt ngang không khí yên bình lúc này
“Tôi là hôn thê của anh Hàn, sao có thể gọi là người ngoài”
Một giọng nữ trong vắt, giọng điệu có vài phần gắt gỏng
Mới sáng đã manh động đến gây chuyện, cái tác phong đặc trưng này thêm cả cách gọi của dì Lưu thì không thể là ai khác ngoài Doãn Bối Ưu. Dù biết trước sau gì cũng gặp nhưng Thiên Tuệ lại chẳng ngờ lại gặp sớm như thế này, một ngày trời xanh mấy trắng nắng vàng của cô toang thật rồi
Quả nhiên, sông có thể cạn, núi có thể mòn, giang sơn có thể đổi nhưng Thiên Tuệ cô mà đã đoán thì chưa bao giờ sai; Doãn Bối Ưu một thân đồ hiệu, hậm hực từ cổng xông thẳng vào chẳng thèm để ý xung quanh
“Thiên tiểu thư, tôi thực xin lỗi đã làm ảnh hưởng đến cô”
Dì Lưu dùng ánh mắt bất lực nhìn Doãn Bối Ưu rồi quay sang với Thiên Tuệ
“Cô nhóc đó đến, gọi cháu thiếu phu nhân”
Thiên Tuệ khẽ nhướng mày. Cô nhóc này nhìn chung thì khá đáng để chơi một chút, trước đây là Từ Tuấn Hào, bây giờ là Tần Thiên Hàn, cô nhóc đó và cô có được tính là có duyên không nhỉ?.
Thiên Tuệ liếm nhẹ cánh môi hồng lòng đầy hứng thú đi vào trong
Dì Lưu nhanh nhẹn theo sau, bà không biết được cô gái họ Thiên gốc gác như thế nào nhưng chỉ cần thấy được Tần Thiên Hàn đích thân mang về chăm sóc trong hai tuần qua cũng đủ thể hiểu, đây là một dạng người không phải muốn động là động. Huống chi, Tần Thiên Hàn còn để Thiên Tuệ thẳng tay sai vặt thậm chí là ra lệnh cũng chẳng lên tiếng than. Nhưng bà lại thích cách cô xử sự với người từ nhỏ đến lớn, nhìn thì có vẻ kiêu nhưng lại chưa một sự quan tâm khi cần
“Dì Lưu à, dì bảo tôi là người ngoài không cho vào, vậy thì con cóc này chắc là thú cưng lượm nhặt của anh Hàn rồi nhỉ”
Doãn Bối Doanh thấy Thiên Tuệ từ ngoài đi vào liền mở miệng giọng đầy mỉa mai, châm biếm
“Tần Thiên Hàn,anh ta thà là chăm sóc một con cóc còn hơn chăm sóc vị hôn thê của mình. Nghĩ mà tội nghiệp cho vị hôn thê của anh ta mà”
Thiên Tuệ nhẹ nhàng ngồi xuống. Ánh mắt chín phần châm biếm như muốn đè chết Doãn Bối Doanh đang ngồi đối diện
“Suy cho cùng cô cũng chỉ là đứa trèo lên giường anh ấy có tư cách gì mà nói chuyện với tôi”
Doãn Bối Ưu tức trắng mặt rồi cũng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ tiểu thư ban đầu
Thấy dáng vẻ vừa rồi của Doãn Bối Ưu, Thiên Tuệ có chút hứng thú. Suy cho cùng, cô nhóc này cũng chỉ vừa 20, còn non lắm
“Đúng là tôi nằm lên giường anh ta, nhưng là được mời. Chứ không phải là trèo lên giường người ta rồi bị đá xuống”
Thiên Tuệ mỉm một nụ cười tám phần hời hợt
“Thiếu phu nhân, thiếu gia gọi về bảo người ko cần hoảng”
Dì Lưu đến bên nói. Bề ngoài là nói cho Thiên Tuệ nghe nhưng thực tế người nên nghe nhất là Doãn Bối Ưu
“Dì Lưu à, cho dù là dì có không thích tôi đi chăng nữa, cũng không thể tuỳ tiện gọi một người khác là thiếu phu nhân được”
Doãn Bối Ưu thực sự không kìm được cơn giận, đập bàn đứng dậy, hùng hổ dùng tay chỉ thẳng dì Lưu
“Cô gái à, dù có chuyện gì sảy ra, cô vẫn nên hiểu là chỉ tay vào người khác là một thứ gì đó rất bất lịch sự. Huống chi dì Lưu lại là người lớn, cô gái à, chuyện này cô cần xem lại đó”
Thiên Tuệ vẫn ngồi đó, một nét mặt ung dung, hưởng thụ nhưng đâu đó trong ánh mắt vẫn có sự tức giận nhất định. Dì Lưu tuy vẫn có sự đề phòng đặc biệt đối với cô, nhưng chưa một lần có thái độ không đúng với cô, dù là xét về tuổi tác hay địa vị thì bà luôn có một sự tôn trọng nhất định giành cho cô. Để bà hôm nay vì cô mà thàn bao cát hạ hoả cho Doãn Bối Ưu quả thật là ngang trái mà
“Cô đừng tưởng có dì Lưu là ổn, tôi nói cho cô biết bà ta chẳng là cái thá gì trong cái nhà này, đừng tưởng từ miệng bà ấy gọi ba chữ thiếu phu nhân là cô từ cóc ghẻ hoá thiên nga”
Doãn Bối Ưu bị chọc tức đến mặt tái xanh, gào lên như lợn bị chọc tiết
“Cô ấy hoá thiên nga từ trong trứng”
Tần Thiên Hàn một thân âu phục từ ngoài đi vào, gương mặt điển trai cùng chất giọng trầm ấm ấy nhưng thoáng một nét mệt mỏi
“Em nghĩ anh đang ở công ty”
Thiên Tuệ chuyển giọng nhẹ nhàng hơn. Thực sự là giống một người vợ hiền
“Anh sợ rằng cô ta làm em sợ”
Tân Thiên Hàn cũng rất phối hợp, đi đến ôm lấy eo Thiên Tuệ kéo cô vào lòng, ánh mắt đầy nhu tình
Hai người tình chàng ý thiếp, kẻ tung người hứng mới thực sự là làm người ta sợ.
Ai có thể làm Thiên Tuệ sợ? Ai có thể làm hại cô?
Thiên Tuệ chưa làm hại ai đã là phúc đức lắm rồi đừng nói chi đợi ai làm hại cô