Tình Yêu Và Danh Dự

Chương 24: Chương 24




Tình yêu và danh dự, những khó báu vượt trên tất cả…

Tháng sau đó là thời kỳ để Duncan tĩnh tâm, là khoảng thời gian hạnh phúc tuyệt diệu của Madelyne.

Madelyne bị bỏ bùa mê bởi những người Scot. Nàng nghĩ họ là những chiến binh tuyệt vời nhất trên thế giới, ngoại trừ chồng nàng, tất nhiên rồi. Những người Scot nhắc Madelyne về những người Sparta cổ đại bởi điều kiện sống khắc nghiệt và lòng trung thành mãnh liệt của họ.

Họ đối xử với Duncan như thể hắn là người của họ.

Catherine rất hạnh phúc được đón chào Madelyne vào nhà mình. Chị gái Duncan cực kỳ xinh đẹp và rất yêu chồng.

Madelyne không thể gặp Edwythe, dù Catherine đã hứa gửi tin nhắn thay cho Madelyne. Edwythe sống ở cao nguyên, một quãng đường đáng kể từ nhà Catherine, thật ra là rất xa để đến thăm.

Họ sống với họ hàng của Duncan tròn ba mươi ngày.

Duncan nhớ lời hứa sẽ dạy cô vợ dịu dàng của mình cách tự vệ. Hắn tuyệt đối kiên nhẫn cho đến lúc nàng động vào cung tên. Rồi hắn bỏ nàng lại tự tập luyện, vì sợ mình sẽ mất kiểm soát nếu cứ phải trông thấy nàng phạm lỗi y như nhau suốt lần này đến lần khác. Nàng luôn trượt mục tiêu. Anthony đã cảnh báo hắn về khiếm khuyết đó. Madelyne luôn vượt ba bước chân, có lẽ ít hơn một chút, bên trên chỗ nhắm tới.

Duncan và Madelyne trở về pháo đài Wexton vào ngày cuối cùng tháng Tám. Lúc đó họ được biết đến cái chết của Đức vua William II. Những thông tin đều mơ hồ, nhưng tất cả những ai chứng kiến bi kịch đều thề đó thật sự là một tai nạn. William cùng với anh em trai và bạn đi săn trong rừng. Một tên lính bắn mũi tên về phía con hươu đực, người ta nói thế, nhưng cổ Đức vua lại nằm trong đường tên bay. Đức vua chết trước khi chạm đất.

Và thông tin đáng ngờ nhưng được chấp nhận nhiều nhất đến từ một nhân chứng khẳng định mình đã chứng kiến từ đầu đến cuối. Anh ta tuyên bố gã thuộc hạ trung thành đã thực sự ngắm bắn con hươu, nhưng khi mũi tên đang bay về phía con vật, bàn tay của quỷ đỏ đột ngột vươn ra, mũi tên bị bàn tay quỷ bắt lấy và chuyển về phía Đức vua.

Nhà thờ chấp nhận thông tin đó là chính xác. Phải, nó được viết lại ngay lập tức. Satan đã kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của Đức vua và chắc chắn không ai trong số những người chứng kiến phải chịu trách nhiệm.

Henry lập tức tóm lấy thời cơ và lên ngôi.

Madelyne lấy làm mừng là mình và Duncan đã rời khỏi triều đình trước khi tấn thảm kịch xảy ra. Chồng nàng rất giận dữ vì không có mặt ở đó. Hắn nghĩ mình có lẽ đã cứu được Đức vua.

Không ai trong số họ tin vào câu chuyện bàn tay của quỷ và không ai muốn thừa nhận Henry đã làm gì đó với tai nạn của anh trai.

Dù không hiểu biết nhiều như Duncan trong vấn đề chính trị, nàng nhớ chính Henry đã đề nghị Đức vua William cho Duncan sống một tháng với người Scot. Nàng tin ông muốn Duncan tránh xa Luân Đôn, cũng tin rằng Henry có thể giữ mạng sống của Duncan bằng cách gửi hắn đi xa. Tuy nhiên, nàng không bao giờ nói ra những suy nghĩ như thế với chồng.

Gerald và Adela kết hôn vào ngày Chủ nhật đầu tiên của tháng Mười. Cha Berton vừa đến để nhận nhiệm vụ chăm sóc những linh hồn nhà Wexton. Bá tước Grinsteade đã qua đời chỉ năm ngày sau buổi lễ kết hôn của Madelyne.

Duncan cho người đi khắp nưóc Anh tìm kiếm Louddon. Từ khi Henry làm vua, Louddon thành kẻ vô gia cư. Henry không che giấu sự ghét bỏ đối với gã.

Madelyne tin Louddon đã rời khỏi Anh. Duncan không tranh cãi với nàng, nhưng tin chắc Louddon đang ẩn nấp, chờ cơ hội để trả thù.

Lệnh triệu tập yêu cầu Duncan tới trước Đức vua và trao cho ông lời cam kết lòng trung thành của hắn. Duncan không thể từ chối mệnh lệnh, nhưng không dễ dàng rời khỏi Madelyne.

Hắn ngồi trong đại sảnh, bức thư của Henry vẫn còn trong tay. Khi Madelyne cũng đi xuống để dùng bữa sáng, Duncan đã ăn xong bữa trưa.

Vợ hắn trông có vẻ như đã được nghỉ ngơi, nhưng hắn biết chỉ một vài giờ nữa nàng sẽ cần một giấc ngủ ngắn. Nàng rất dễ mệt mỏi những ngày này. Madelyne cố giấu Duncan, nhưng hắn biết nàng bị nôn vào mỗi buổi sáng.

Hắn chẳng lo lắng chút nào. Không, Duncan chờ nàng nhận ra mình đang mang thai con của hắn.

Madelyne mỉm cười khi trông thấy chồng ngồi trên ghế gần lò sưởi. Trời đã chuyển lạnh và ngọn lửa vẫy tay mời gọi nàng. Duncan kéo nàng ngồi trong lòng mình.

“Duncan, em phải nói với chàng. Trời đã gần trưa và em chỉ vừa rời khỏi giường. Em tin là mình đang bệnh, dù không muốn làm chàng lo lắng. Em đã hỏi Maude một liều thuốc ngày hôm qua”.

“Và cô ấy có đưa cho em không?” Duncan hỏi, cố gắng không cười, vì vẻ mặt vợ hắn quá ủ ê.

Madelyne lắc đầu, đẩy tóc ra khỏi vai, đập vào ngực Duncan. “Không, cô ấy không đưa”, nàng nói. “Cô ấy chỉ cười với em rồi bỏ đi. Em nghĩ gì mà hỏi chàng cơ chứ?”

Duncan thở dài. Hắn sẽ phải nói với nàng. “Em có thất vọng không nếu con trai chúng ta có mái tóc đỏ?”

Madelyne tròn xoe mắt và bàn tay tự động chuyển xuống bụng. Giọng nàng run run khi cuối cùng cũng trả lời. “Con bé sẽ có mái tóc nâu giống mẹ nó vậy. Và em sẽ là bà mẹ tuyệt vời nhất, Duncan.”

Duncan bật cười rồi hôn Madelyne. “Em đã bị nhiễm tính kiêu ngạo của ta rồi, vợ à. Em sẽ cho ta một đứa con trai và đó là điều cuối của cuộc thảo luận này.”

Madelyne gật đầu, vờ đồng ý trong khi vẽ ra hình ảnh một bé gái xinh đẹp nàng ôm trong tay.

Nàng quá sung sướng và nghĩ mình có thể khóc.

“Em không thể tiếp tế cho con thú hoang của mình nữa. Ta không muốn em ra khỏi pháo đài.”

“Nó là sói của em”, Madelyne trêu, vẫn không thừa nhận với Duncan rằng nàng thật sự nghĩ nó là một chú chó hoang. “Hôm nay là lần cuối em mang thức ăn cho nó”, nàng hứa. “Có được không?”

“Tại sao lại là hôm nay?” Duncan hỏi.

“Vì hôm nay là đúng một năm em đến đây. Chàng có thể đi cùng em và Anthony nếu muốn. Nàng vờ thở dài. “Em sẽ nhớ con sói của mình”.

Duncan thấy những đốm sáng lấp lánh trong mắt vợ.

“Em sẽ ngừng cho nó ăn chỉ bởi vì chàng ra lệnh thôi đấy, chồng à.”

“Ta chẳng tin đâu”, Duncan bật lại. “Em tuân lệnh ta vì em thích thế.”

Rốt cuộc Duncan cũng hứa sẽ đi cùng Madelyne. Nàng chờ hắn nhưng khi buổi tập luyện kết thúc, mặt trời bắt đầu nhạt dần mà Duncan vẫn chưa xong việc.

Madelyne thu nhặt các mũi tên, đút chúng vào cái giỏ đựng mà Ned đã thiết kế rồi đeo lên lưng.

Anthony mang theo thức ăn trong cái túi nàng luôn dùng. Nàng cầm theo cung, kiêu ngạo tuyên bố mình có thể săn ít nhất một con thỏ cho bữa tối.

Anthony nghĩ điều đó là không thể.

Khi họ lên đến đỉnh đồi, Madelyne lấy thức ăn ra. Nàng trải tấm vải xuống đất, quỳ xuống và chất thức ăn thành đống, một khúc xương lớn, đầy thịt, nằm trên chóp. Từ lúc biết sẽ không tiếp tế đồ ăn cho đám thú hoang nữa, nàng nghĩ sẽ để lại cho chúng một bữa ăn cuối cực kỳ thịnh soạn.

Anthony là người đầu tiên để ý đến tiếng động đằng sau. Anh ta quay lại, lướt mắt qua những cái cây phía sau Madelyne, cùng lúc một mũi tên xé gió găm thẳng vào vai Anthony. Gã thuộc hạ quỵ xuống đất, cố giữ thăng bằng và thấy kẻ địch nâng cung lên lần thứ hai.

Một lính canh trên đài cao hô vang báo động ngay khi Anthony ngã xuống. Binh lính xếp thành hàng dọc theo tường, tên lắp trong cung sẵn sàng. Họ chờ kẻ địch lộ diện. Duncan vừa lên ngựa. Hắn nghĩ sẽ làm Madelyne vui lòng bằng cách tham gia với nàng và sau đó đưa nàng về. Hắn nghe tiếng hét, rồi thúc ngựa phi nước đại. Tiếng gầm thịnh nộ của hắn vang vọng trong pháo đài. Những người đàn ông lên ngựa theo sau thủ lĩnh. Madelyne biết mình không có thời gian để chạy. Gần hai mươi người đàn ông sắp thành hình bán nguyệt từ từ tiến tới từ nơi ẩn nấp sau những cái cây. Nàng cũng biết, lính canh và cung thủ không thể thấy chúng đến khi chúng lên đến đỉnh đồi.

Nàng không có sự lựa chọn nào. Madelyne với lấy một mũi tên, điều chỉnh cung và nhắm kỹ mục tiêu.

Nàng nhận ra gã đàn ông gần mình nhất. Gã là một trong ba người làm chứng cho Louddon. Nàng biết Louddon cũng ở gần đây.

Nhận thức đó khiến Madelyne giận dữ hơn là sợ hãi. Nàng bắn tên và lấy một mũi tên khác trước khi gã đó ngã xuống đất.

Duncan không trèo lên đồi. Hắn cưỡi ngựa vòng theo chân đồi, ra hiệu cho những người khác vòng ra phía đối diện. Hắn dự tính cắt đứt đường rút của kẻ địch bằng cách đứng giữa chúng và vợ hắn.

Trong vòng vài phút, lính của Duncan đã lao vào trận chiến với kẻ địch. Madelyne thả cung xuống và quay lại, định bụng giúp Anthony. Anh ta ngã lăn tròn xuống tới giữa đồi nhưng giờ đã đứng dậy và đang từ từ đi lên để hỗ trợ.

“Madelyne, nằm xuống”, Anthony bỗng hét lên.

Nàng nghe theo lời anh ta, định làm như anh ta ra lệnh thì bị tóm lấy từ đằng sau. Madelyne thét lên khi xoay lại, và đối mặt với Louddon.

Mắt gã hằn lên những tia nhìn điên cuồng. Cái siết chặt của gã khiến nàng hết sức đau đớn. Madelyne giậm mạnh lên chân và làm gã mất thăng bằng. Nhớ lại bài học tự vệ của Duncan, nàng thúc đầu gối vào háng gã. Louddon đổ sập xuống đất, kéo theo cả Madelyne.

Nàng lăn sang bên cùng lúc Louddon lảo đảo đứng dậy. Gã vung tay đâm Madelyne. Cơn đau quá sức chịu đựng, Madelyne ngất xỉu.

Louddon nhảy lên khi Madelyne lịm đi. Gã nhìn xuống chân đồi và trông thấy lính của mình chạy trốn. Chúng đã bỏ rơi gã, cố thoát khỏi cơn cuồng nộ của Duncan.

Louddon biết mình lần này không thể tránh Duncan được nữa. “Mày sẽ nhìn tao giết nó”, gã hét lên.

Duncan đã xuống ngựa và bắt đầu chạy lên đồi. Louddon biết mình chỉ còn vài giây để bỏ đi. Gã điên cuồng tìm con dao của mình trên mặt đất. Gã sẽ đâm con dao vào tim Madelyne trưóc khi Duncan có thể chặn gã lại.

Louddon bật cười ghê rợn khi phát hiện con dao nằm trên đống thức ăn thừa. Gã quỳ xuống và với lấy vũ khí của mình.

Gã đã phạm sai lầm khi chạm vào đổ ăn.

Bàn tay Louddon đặt lên con dao. Đang quay người thì một tiếng gầm gừ vang lên ngăn gã lại. Âm thanh đó tăng dần cho đến khi nó gây chấn động.

Duncan cũng nghe thấy tiếng gầm gừ. Hắn trông thấy Louddon đưa tay lên che mặt. Và rồi một bóng màu nâu nhảy bổ vào cổ họng gã.

Louddon ngã ngửa, giãy chết trên vũng máu của chính mình.

Duncan ra hiệu cho người của mình đứng yên tại chỗ và chăm chú nhìn con sói hoang trong khi từ từ lấy cung tên ra. Con sói đứng trên thi thể Louddon. Hàm răng nhe ra và tiếng gầm gừ đe dọa tràn ngập trong cái im lặng rợn người.

Duncan cầu cho Madelyne không tỉnh lại. Hắn tiến tới trước để có tầm nhìn rõ hơn để bắn con quái vật.

Con sói đột nhiên đi đến cạnh Madelyne. Duncan ngừng thở.

Mùi hương của nàng ắt hẳn quen thuộc với nó, Duncan quả quyết, vì con sói nhanh chóng quay lại với đống thức ăn. Duncan trông theo con vật ngoạm lấy khúc xương, ngoái đầu lại lần nữa và biến mất xuống phía bên kia ngọn đồi.

Duncan ném cung tên đi và chạy đến bên vợ. Madelyne vừa mới tỉnh lại khi hắn quỳ xuống bên cạnh. Hắn nhẹ nhàng bế nàng lên.

Madelyne xoa xoa quai hàm, kiểm tra vết thương. Nàng có thể cử động nhưng nó đau đến mức nàng nghĩ nó sắp vỡ ra tới nơi. Rồi nàng nhận ra Louddon không có ở đó.

“Chúng đi chưa?”, nàng hỏi. Bị siết quá chặt vào ngực hắn, câu hỏi thốt ra chỉ như tiếng thì thầm.

“Louddon chết rồi.”

Madelyne nhắm mắt lại và cầu nguyện cho linh hồn của gã. Nàng không nghĩ nó có tác dụng với gã nhưng vẫn làm.

“Anthony ổn không? Chúng ta phải xem xét vết thương của anh ấy, Duncan”, Madelyne nói, cố vùng vẫy thoát khỏi vòng ôm quá chặt của chồng. “Anh ấy bị trúng tên vào vai.”

Duncan ngừng run rẩy. Madelyne đang nói liên tu bất tận. Nàng biết hắn cần một vài phút để trấn tĩnh. Khi hắn thả lỏng vòng tay, Madelyne mỉm cười: “Bây giờ nó đã qua chưa?”, nàng hỏi.

“Kết thúc rồi”, Duncan lên tiếng. “Con sói của em đã cứu mạng em”.

“Em biết là chàng mà, tình yêu, chàng sẽ luôn bảo vệ em”.

“Madelyne, em hiểu nhầm rồi”, Duncan nói và cau mày. “Con sói của em giết Louddon.”

Madelyne lắc đầu, biết lời trêu chọc của hắn chỉ để làm nhẹ nỗi lo của mình.

“Em có đủ sức đứng không?” Duncan hỏi. “Em có cảm thấy...”

“Em ổn. Chúng em ổn”, nàng sửa lại, vỗ nhẹ lên bụng để nhấn mạnh. “Em chưa thể cảm nhận thấy con gái của chúng ta, Duncan, nhưng em biết con an toàn.”

Khi Duncan giúp nàng đứng xuống, nàng cố nhìn Louddon. Duncan bước đến trước mặt và chặn toàn bộ tầm nhìn của nàng. “Em không cần phải nhìn gã, Madelyne, nó chỉ làm em khổ sở thêm thôi.” Cổ họng Louddon bị hàm răng sói xé toạc. Duncan nghĩ đó không phải là cảnh tượng Madelyne có thể sớm quên được nếu trông thấy.

Anthony. đến đứng với họ. Trông anh ta có vẻ hoài nghi hơn là đau đớn.

“Anthony, vai của anh...”

“Chỉ bị thương phần mềm thôi”, Anthony trả lời. “Phu nhân, cô bắn ngay vào tim một tên đấy”, anh ta lắp bắp.

Duncan không tin. “Đó là mũi tên của cô ấy ư?”

“Đúng vậy.”

Cả hai người đàn ông nhìn Madelyne chằm chằm, vẻ kinh ngạc hiện rõ trên mặt. Madelyne hơi cáu tiết vì họ thiếu tin tưởng vào khả năng của mình nhưng tạm thời nàng nghĩ mình nên giữ im lặng. Tuy nhiên, sự thật lại chiến thắng. “Tôi nhắm vào bàn chân anh ta.”

Cả Duncan và Anthony hoàn toàn thấy thú vị khi nghe lời thú nhận. Duncan lại bế Madelyne lên và đi xuống đồi.

“Con sói đã cứu sống em”, hắn nói lại lần nữa, nghĩ rằng sẽ giải thích đầy đủ.

“Em biết, chồng à.”

Duncan từ bỏ. Hắn sẽ phải giải thích tất cả sau vậy, khi tâm trí nàng không còn bướng bỉnh tin hắn là vị cứu tinh của mình nữa. “Em sẽ không bao giờ tiếp tế thức ăn cho con quái vật ấy lần nữa, Madelyne. Ta sẽ làm thay em. Bây giờ con sói đó xứng đáng có một cuộc sống thoải mái. Nó đáng được như vậy.”

“Chàng có ngừng trêu em không, Duncan?” Madelyne tuyên bố, không giấu vẻ bực tức. “Em đã phải trải qua thử thách”.

Duncan mỉm cười. Madelyne trông hống hách chưa kìa, và đáng yêu làm sao. Hắn chà cằm lên đỉnh đầu nàng trong khi lắng nghe những lời phàn nàn về vết bầm mới của nàng.

Nam tước Wexton nôn nóng đưa Madelyne về nhà, hắn nghĩ, như Odysseus phải về nhà với vợ mình.

Tương lai thuộc về họ. Madelyne thích gọi hắn là sói, nhưng hắn chỉ là một con người, là người đàn ông mạnh hơn Odysseus kỳ diệu.

Cho dù Duncan không bất tử, cũng không hoàn hảo thì hắn đã hoàn thành một kỳ công hiển hách. Đúng, hắn đã bắt được một thiên thần. Và nàng là của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.