Tình Yêu Vị Bơ

Chương 10: Chương 10: Đi cùng tôi đến phòng y tế của trường




Edit: Yatloml.

Nụ cười nơi khóe miệng Lâm Hề Trì đông cứng lại, nhìn anh chăm chú, không lâu sau liền cúi đầu, lẳng lặng cất điện thoại vào túi quần.

Một vài chàng trai bên cạnh bật ra những tiếng cười cố kìm nén.

Sợ cô bối rối, Ôn Tĩnh vội vàng chạy tới nắm tay Lâm Hề Trì giải thích giúp cô: "Bạn học, chúng tôi đang chơi trò mạo hiểm. Thực sự xin lỗi vì đã làm phiền cậu."

Không muốn ở đây thêm nữa, Ôn Tĩnh thì thào nói với cô: "Đi thôi."

Trên thực tế, những người khác không phản ứng gì.

Bởi vì ngoại trừ khi thời tiết xấu, về cơ bản vẫn có một lượng lớn sinh viên chơi trò chơi trên cỏ nhân tạo trong sân chơi của trường hàng đêm. Ở đâu có trò chơi, có người thắng người thua và có hình phạt.

Do đó, việc giao nhiệm vụ hỏi WeChat của người lạ là rất phổ biến, những người được hỏi WeChat thường không coi trọng việc này.

Đó là lần đầu tiên họ gặp một người thiếu tôn trọng như vậy.

Thấy Lâm Hề Trì cúi đầu không lên tiếng, Hứa Phóng nhướng mày cúi đầu, đầu hơi nghiêng sang một bên, nhưng vẫn không nhìn ra được vẻ mặt của cô.

Cùng lúc đó, nam sinh nói chuyện với Hứa Phóng lúc nãy đi tới và nhận ra cô, khịt mũi một cái.

"Cô gái này không phải..."

Hứa Phóng đẩy đầu lại, tặc lưỡi: "Cậu muốn nói cái gì?"

Lâm Hề Trì quay lại, cười với Ôn Tĩnh: "Không sao, chị về trước đi."

Ôn Tĩnh muốn nói gì đó.

Diệp Thiệu Văn đứng sau đám đông, nheo mắt, chợt nhận ra khuôn mặt của Hứa Phóng, nhận ra là nam sinh ngồi cạnh Lâm Hề Trì ngày hôm đó. Anh nâng cằm của mình một cách thích thú, dừng lại quan sát, đưa những người khác đi với một nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt.

Sau khi mọi người rời đi.

Lâm Hề Trì mím môi, ngước nhìn Hứa Phóng.

Cuối cùng, cô vẫn dùng tư thế bình thường, nhảy lên trên, dùng tay ôm chặt lấy cổ Hứa Phóng, dùng sức khống chế.

Hứa Phóng không phản kháng, ho khan hai tiếng, để mặc cô làm, sau vài giây, anh nói, "Làm không thành còn đánh người-----"

Anh cố ý kéo dài, giọng nói trầm thấp khàn khàn, lười biếng.

Lâm Hề Trì mím môi, trong lòng thầm nguyền rủa: Đánh cậu sao có thể tính là đánh người.

"Hứa Phóng." Sau khi dùng sức một lúc, Lâm Hề Trì mới chậm rãi thả sức, cố ý gọi đầy đủ tên của anh, nhìn vẻ mặt anh, cô không khỏi đá anh một lần nữa, "Tôi về đây, tôi sẽ tính sổ với cậu sau."

Cô vừa đi được vài bước thì Hứa Phóng đã ngăn cô lại: "Chờ."

Lâm Hề Trì quá lười để ý đến anh.

Sau vài giây, anh ấy lại nói: "Đi cùng tôi đến phòng y tế của trường."

Nghe vậy, bước chân của Lâm Hề Trì dừng lại, nhìn anh chằm chằm, thấp giọng hỏi: "Tại sao cậu lại đến phòng y tế của trường?"

Đây có phải là đang ăn vạ không?

Cô chỉ siết cổ anh không dùng nhiều sức.

Nhưng Hứa Phóng không có vẻ gì là đang nói đùa, vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ vào khóe mắt của hắn: "Vừa rồi bị cậu cào."

"..." Lâm Hề Trì chú ý tới khóe mắt quả thực có một vệt đỏ, cô không trả lời, tiếp tục đi hướng phòng họp.

Thấy vậy, Hứa Phóng lười biếng nói: "Vậy thì tôi sẽ tự đi."

Lâm Hề Trì quay lại hét vào mặt anh: "Tôi đi lấy đồ!"

Lâm Hề Trì trở lại phòng họp lấy đồ của mình. Bọn họ đến an ủi cô, cô giải thích với bọn họ, rồi lại đi.

Các sinh viên quốc phòng khác đều đã đi hết, để lại Hứa Phóng một mình nhìn điện thoại.

"Đi thôi." Lâm Hề Trì đi tới trước mặt anh, bỏ lại hai chữ này rồi đi ra khỏi sân.

Hứa Phóng ung dung đi theo sau cô, chậm rãi bước đi.

Ngay sau đó Lâm Hề Trì lại giảm tốc độ, đi tới bên cạnh anh, bắt đầu tố cáo hành vi vừa rồi của hắn: "Thí Thí, tôi nghĩ hành vi vừa rồi của cậu thật sự là không biết xấu hổ."

"Cái gì."

"Nói chung là bình thường..." Lâm Hề Trì đá sỏi trên đường, nghiêm túc nói, "Cô gái xinh đẹp như tôi sao có thể hỏi thông tin liên lạc của cậu."

"..."

"Nếu như vừa rồi không phải quen biết cậu, tôi cùng không bao giờ muốn hỏi cậu." Lâm Hề Trì càng nghĩ càng cảm thấy có lý, "Cậu tự mình nghĩ đi, không phải tôi đang cho cậu chút mặt mũi trước nhóm bạn của cậu sao?"

Hứa Phóng bị lời nói của cô làm cho nghẹn, hít một hơi: "Cút đi."

"Cậu còn không có tự mình xem lại."

"Tại sao cậu không nghĩ xem ai là người bắt đầu trước."

Lâm Hề Trì im lặng.

Một lúc sau, cô tò mò hỏi: "Vậy thật sự có người hỏi cậu thông tin liên lạc?"

Giọng điệu có chút khó tin của Lâm Hề Trì khiến Hứa Phóng thậm chí không muốn nhìn cô, anh cưỡng lại ý muốn bỏ cô lại, từ từ chế nhạo.

"Rất nhiều."

Khoé mắt Hứa Phóng bị móng tay của một bạn học cào, vết thương không sâu, chảy máu không nhiều, nhưng bị rách da. Nhân viên y tế của trường đã giúp anh làm sạch vết thương, bôi một ít Iodophor rồi để hai người bọn họ đi.

Hai người rời khỏi phòng y tế của trường cũng đã gần mười giờ.

Lâm Hề Trì kéo anh lại, dưới ngọn đèn đường, nhìn lên khóe mắt của amh: "Để tôi xem."

Hứa Phóng quay đầu đi: "Cậu đang nhìn cái gì?"

"Không có." Lâm Hề Trì cau mày lại gãi gãi đầu, "Tôi xem thử mắt cậu khi nào sẽ khỏi"

"Cậu đừng đụng vào nó, nó sẽ tự khỏi."

Cô không nghe anh nói, tiếp tục nhìn chằm chằm vào vết thương ở khóe mắt anh.

Hứa Phóng muốn thoát ra khỏi cô, nhưng đột nhiên phát hiện ra rằng hai người họ đang ở gần nhau đến mức anh có thể cảm thấy rõ ràng hơi thở của cô. Nét mặt của cô được nhuộm bởi ánh đèn đường vàng mờ, đôi mắt hạnh của to và tràn đầy sức sống, như những vì sao.

Quá gần.

Tim Hứa Phóng loạn nhịp, anh bối rối lùi lại vài bước.

"Được rồi chứ."

"..." Lâm Hề Trì khịt mũi, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, lẩm bẩm nói: "Tôi phải gọi cho dì."

Yết hầu của Hứa Phóng trượt xuống, anh liếm khóe miệng. Anh nghe không rõ lời Lâm Hề Trì nói, bối rối trả lời: "Gọi cho ai?"

Lâm Hề Trì đáp lại trong tiềm thức, "Dì Hứa."

Nghe vậy, Hứa Phóng chợt tỉnh giấc, giật lấy điện thoại, vẻ mặt khó hiểu: "Cậu gọi mẹ tôi làm gì?"

"Tôi muốn hỏi dì xem vết thương này có nên đến bệnh viện không."

"Vết thương của tôi giống như bị kim châm vậy. Đến bệnh viện cái rắm."

Lâm Hề Trì cũng khó hiểu: "Vậy thì tại sao cậu lại đến phòng y tế của trường?"

"..."

"Dù sao thì tôi cảm thấy phương pháp của phòng y tế nhà trường không đáng tin cậy."

Nghĩ đến mẹ sẽ làm ầm ĩ chuyện đã xảy ra, Hứa Phóng liền cảm thấy đau đầu: "Cậu dám nói mẹ tôi thì tháng này cậu đừng đòi tiền tôi nữa."

Nghe vậy, Lâm Hề Trì ngước mắt lên, suy nghĩ một chút rồi dứt khoát gọi điện thoại.

"Ồ."

"..."

Bởi vì sinh viên quốc phòng phải kiểm tra giường lúc 10:30, Hứa Phóng cũng không nói nhiều với cô, cầm điện thoại di động nói của cô nói chuyện điện thoại với mẹ là không có gì to tát, sau đó đưa cô trở về ký túc xá.

Đến kí túc xá Hứa Phóng cũng cúp máy.

Lâm Hề Trì lấy điện thoại di động, thận trọng hỏi: "Dì nói sao?"

Hứa Phóng nhìn cô một cái nhìn không mấy thiện cảm.

"Cậu tự đi mà hỏi."

Đã 10h20.

Nói xong câu này, Hứa Phóng bỏ lại câu "Đi đây", lập tức chạy về hướng ký túc xá nam sinh.

Lâm Hề Trì chậm rãi bước lên lầu, nói chuyện với dì Hứa trên WeChat.

Lâm Hề Trì: [Dì ơi, dì nói gì với Hứa Phóng vậy ạ? 】

Cô đang gõ câu tiếp theo, "Tại sao cậu ấy lại tức giận như vậy?" Trước khi gửi đi, dì Hứa liền truyền đến hai đoạn ghi âm.

Dì Hứa: "Di vốn dĩ muốn đến gặp nó, nhưng thằng nhóc thối này lại giận dì, bảo dì đừng vì chuyện nhỏ này mà đi đến đây."

Dì Hứa: "Thật tức chết dì, sao lại chuyện nhỏ, thằng nhóc thối này."

Lâm Hề Trì dừng lại một lúc, mới xóa câu nói vừa rồi: [Vậy dì có tới đây không ạ? 】

Dì Hứa: "Không tới được."

Dì Hứa: "Chỉ cần chuyển cho nó một ít tiền."

"..."

Lâm Hề Trì đã chắc chắn rằng: cô đã giúp Hứa Phóng kiếm thêm tiền sinh hoạt phí.

Vậy tại sao anh lại nhìn cô một cách hung dữ như vậy?

Cô khịt mũi, quay trở lại ký túc xá trong sau khi gửi tin nhắn mắng Hứa Phóng vô lý trên WeChat.

Ngay sau khi cô bước vào.

Trần Hàm và Tân Tử Đan bị Nhiếp Duyệt bao vây, và cả ba người họ cùng nhau nhìn vào máy tính.

Lâm Hề Trì đặt túi xuống, tò mò hỏi: "Các cậu đang nhìn cái gì vậy?"

Nhiếp Duyệt: "Mình đang xem diễn đàn của trường. Vừa rồi có chuyện xảy ra. Có người đăng ảnh."

Nghe thấy chuyện phiếm, Lâm Hề Trì cũng nghiêng người.

Hình ảnh đăng tải không rõ nét, chỉ thấy từ xa một nhóm sinh viên quốc phòng trong trang phục huấn luyện và một nhóm sinh viên, có hai người đứng ở giữa.

Một sinh viên quốc phòng và một cô gái.

Lâm Hề Trì liếc mắt, cảm thấy bức tranh có chút quen thuộc.

Nhiếp Duyệt: "Có vẻ như là—"

Giữ con chuột trong tay, cô vuốt ngẫu nhiên, và sau đó kéo trang web lên trên cùng.

Trước khi Nhiếp Duyệt có thể nói xong, Lâm Hề Trì đã nhìn thấy tiêu đề.

- -Sốc! Một nữ sinh viên đã yêu cầu một sinh viên quốc phòng cung cấp ID WeChat, nhưng anh ấy từ chối và bị đánh phải vào phòng y tế!

"..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.