Tại Phủ Thái Tử
- Tử Y tiểu thư, chúng tôi phụ lệnh Hoàng Thượng đưa cô tới Dưỡng Tâm Điện - ba nha hoàn đến trước mặt Tử Y nói
- Dẫn đường - Tử Y cười vui vẻ đi theo ba vị nha hoàn kia, thái độ dương dương tự đắc
Nàng bước vào cửa Dưỡng Tâm Điện liền nhìn thấy một bóng người thân thuộc với mình, nàng đã rất lâu không gặp hắn rồi, rất nhớ hắn, lúc hắn lên ngôi là lúc nàng hạnh phúc nhất nhưng con tiện nhân ngồi lên vị trí hoàng hậu kia chính là cái gai trong mắt nàng, nàng thề sẽ diệt trừ con tiện nhân kia, sẽ không để cho con tiện nhân đó sinh hạ Thái Tử cho hắn không bao giờ, Hoàng Hậu của Bắc Hán phải là của nàng.
- Tử Khiên..à không Hoàng Thượng, lâu lắm rồi không gặp chàng ta rất nhớ chàng chàng có biết không, tại sao bao nhiêu lần ta gửi thư cho chàng mà chàng không hề đáp lại, ta lo lắng lắm chàng có biết không - Tử Y nước mắt lưng tròn chạy tới dựa đầu vào ngực hắn mà nũng nịu
- Tử Y, nàng yên tâm, ta sẽ cho nàng danh phận, sớm thôi - Hắn xoa đầu Tử Y nhẹ nhàng nói, giọng nói có phần lạnh nhạt cùng xa cách
- Ta không cần cái địa vị lạnh giá kia, cái ta cần chính là tâm chàng, là trái tim của chàng, chàng có hiểu không, dù cho ta không có cái danh phận kia cũng được ta chỉ cần tâm của chàng mà thôi, chàng hiểu không - Tử Y khóc than, nước mắt cùng giọng nói thê lượng, nàng tỏ ra yếu đuối nhất có thể
- Tử Y....trẫm...trẫm...vẫn luôn mong nhớ nàng - hắn gượng gạo nói ra câu này
Thức chất chỉ là một câu nói dối mà thôi, thức chất tâm của hắn đã dành cho một người khác rồi, nhưng hắn sẽ không bao giờ quên đã có một Tử Y hết lòng hết dạ dành trọn trái tim cũng như thể xác cùng thời thanh xuân cho hắn, tâm ý này của nàng hắn mãi mãi không thể đáp lại, hắn chỉ có thể cho nàng danh phận nhưng tình yêu lại không thể, nếu gặp nàng muộn hơn một chút, như vậy hắn sẽ không làm lỡ nàng nhiều năm như vậy. Việc hắn làm hắn nhất định sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không ác độc mà vứt bỏ nàng như vậy, như thế mới đáng mặt nam nhi, mới xứng làm một vị vua anh minh
- Hoàng Thượng, ta cũng rất nhớ chàng - Tử Y cười như không cưới áp sát mặt vào ngực hắn
Hắn đưa tay lên vuốt vuốt tóc nàng, cảm giác trên tay không còn như xưa, đây giống như không phải bản năng mà là một việc hắn ép bản thân mình phải làm, bàn tay hắn khi đụng chạm vào nữ nhân khác liền giống như chạm vào một tảng đá lạnh vậy không có một chút cảm giác, không có một chút hứng thú, ngẫu nhiên giống như là làm tròn công việc hằng ngày phải làm.
Tại Phủ Ngũ Hoàng Tử
- Hoàng Tử, người lại chuẩn bị đi đâu vậy ? - Bình Bình đang chuẩn bị đồ cho Kỳ Mạc liền tò mò hỏi
- Ta tới thăm Tuệ Nhi - Kỳ Mạc trả lời, trên gương mặt đầy ắp nụ cười
- Ngài đi gặp Hoàng...Hoàng Hậu - Bình Bình thốt lên
- Sao không được à ? - anh nhìn Bình Bình cười hỏi
- Nô tỳ không dám, Hoàng Tử ngài cứ gắp thoải mái - Bình Bình biến mình đã lắm chuyện liền biết điều mà ngậm miệng
Anh cũng chẳng nói gì, lập tức cưỡi ngựa vào trong cung với tốc độ nhanh nhất, tựa như là bỏ lỡ một giây ở bên cạnh cô cũng rất lãng phí. Sau khi xuống ngựa, anh chạy nhanh tới Khôn Ninh Cung, đợi nha hoàn của cô chạy vào bẩm báo, sau khi được sự đồng ý anh đi vào liền gặp được người mình mong nhớ đang ngồi bên cửa sổ thư phòng đọc sách, dáng vẻ ung dung tự tại xinh đẹp tựa như một bông hoa ở trong lồng kính vậy.
- Lâu lắm rồi không gặp, ngươi vẫn khoẻ chứ Kỳ Mạc - cô lên tiếng, giọng nói trong trẻo vang vọng trong tim hắn
- Đúng vậy, lâu rồi không gặp, nàng vẫn khoẻ chứ - Ngồi xuống chiếc ghế gỗ, anh mỉm cười nhẹ nói
Cảm giác ở bên cô vẫn như năm nào, khiến cho anh cảm thấy thật tĩnh lặng và thanh thản, một cảm giác gần gũi khó nào tả được, giống như là một sự ấm áp từ gia đình vậy, anh không quan tâm hiện tại cô là Hoàng Hậu hay không, điều anh quan tâm nhất là cô có sống tốt hay không.
- Tuệ Nhi, lâu lắm rồi chúng ta không ôn lại kỷ niệm cũ, hôm nay bỏ chút thời gian cho ta được không ? - anh mong đợi hỏi cô
- Kỳ Mạc, giờ ta đã là Hoàng Hậu rồi, việc này không khả thi, mọi người trong cung sẽ dị nghị chúng ta, ta xin lỗi nhưng chúng ta không thể - Cô đặt quyển sách xuống bàn ngẩng đầu lên nhìn anh giải thích
Cô không phải không hiểu, Kỳ Mạc hẹn cô ôn lại kỷ niệm cũ để làm gì, anh chẳng qua chỉ muốn ở bên cô một chút, muốn được ở cùng cô một chỗ thật lâu, cô biết rằng anh ý thực được mọi chuyện, những ý thức chưa phải là tất cả, cô hy vọng anh sẽ mất hết niềm tin về cô, cô hy vọng anh sẽ có một người con gái khác xứng đáng hơn mình ở bên cạnh, người như cô không đáng để anh phải chờ đợi như vầy
- Tuệ Nhi là ta mạo phạm, xin lỗi nàng, vậy ta phải trở về đây, nàng ở lại nhớ giữ gìn sức khoẻ, đừng để mắc phải bệnh tật ta sẽ lo lắng lắm đấy - Anh nhìn cô cười mãn nguyện rồi đứng lên chào tạm biệt rồi quay lưng bước đi
Có lẽ đây là lần gặp cuối cùng của anh với cô, sau này có lẽ sẽ không thể gặp lại nữa rồi, nếu có duyên với nhau ắt sẽ gặp lại, nhưng quãng thời gian dài đằng đẵng tiếp theo sẽ là bao lâu đây.
Anh đi ra khỏi Khôn Ninh Cung, từ phía xa xa là đoàn người của Hoàng Thượng, hắn đang định tới thăm cô thì liền nhìn thấy anh bước ra khỏi đó, như không tin vào mắt mình hắn hỏi Lý công công xem bóng người nam nhi kia là ai. Quả nhiên như hắn thấy đó chính là đệ đệ của hắn. Hai người họ trong Khôn Ninh cung từ bao giờ ? Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác thắt lại, trong thâm tâm không ngừng trấn an bản thân, sẽ không có chuyện gì xảy tới đâu.
- Lý Công Công bao giờ Đại Tướng Quân khởi hành đi biên giới phía Bắc thế - hắn quay sang hỏi tên thái giám thân cận
- Dạ, bẩm Hoàng Thượng là sáng ngày mai ạ - Lý công công đáp
Sáng ngày mai, qua sáng mai thôi, lỗi lo trong lòng hắn sẽ hoàn toàn biến mất, chỉ cần Kỳ mạc rời khỏi cô, chỉ cần có thời gian hắn nhất định sẽ lay chuyển tâm của cô trở về bên hắn. Như vậy là tốt nhất, hắn đã đợi ngày này lâu lắ rồi, qua sáng mai, tất cả những hy vọng cuối cùng mà cô mộng tưởng sẽ hoàn toàn biến mất, hắn nhất định sẽ thây thế vị trí của Kỳ Mạc trong lòng cô, nhất định là vậy.
Tác giả : Cuối cùng thì Kỳ Mạc bị Tử Khiên đuổi đi tiếp diễn sau đó sẽ như thế nào ? Tuệ Nhi sẽ ra sao ? Hãy đón xem chương tiếp theo vào ngày 2/8 lúc 8h tối nhé