Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm

Chương 80: Chương 80: Đồng Sàn Dị Mộng




Không làm việc hổ thẹn, nửa đêm nghe tiếng gõ cửa cũng không giật mình.

Nếu đặt tay lên ngực tự hỏi, có ai dám nói rằng mình chưa từng làm chuyện gì hổ thẹn với lương tâm? Trên đời này, ít hay nhiều thì người ta cũng có những lúc làm những việc thiếu lương tâm, chỉ có điều mức độ khác nhau mà thôi. Huống chi, cứ có người là có giang hồ, có giang hồ thì sẽ có tranh giành, cho dù mình không có ý định hại người khác thì cũng chưa hẳn người khác không bị hại.

Trong lòng có ý xấu, làm sao không giật mình nếu có tiếng gõ cửa ban đêm?

Bỉ nhân tên là Mộ Thân Vũ, làm cái nghề mà những kẻ làm chuyện mờ ám rất sợ, đó là nghề cảnh sát. Có điều, tôi không phải là cảnh sát thông thường, vì cơ quan chủ quản của tôi là Tổ chuyên điều tra những vụ việc siêu tự nhiên. Và lần này, tôi phải điều tra một nơi khiến mọi người đều thấy sợ nhưng ai rồi cuối cùng cũng phải đi qua, đó là Đài hóa thân.

Tối hôm qua, tại Đài hóa thân đã xảy ra một sự việc li kì, một nhân viên làm việc ở đó đã phát điên. Điên thì cũng đã điên rồi, có gì là lạ đâu? Điều lạ là, vì sao anh ta lại đến đó vào lúc nửa đêm, và lạ hơn là hình như anh ta bị ma quỷ làm cho như vậy.

Chuyện này ảnh hưởng rất lớn tới Đài hóa thân, các công nhân làm việc ở đó rất hoang mang, khiến cho việc vận hành thông thường của Đài gặp khó khăn không nhỏ. Lãnh đạo ở đó không tìm ra cách giải quyết đành phải báo cảnh sát nhờ hỗ trợ. Vì đây là một vụ việc bị nghi là do ma quỷ làm nên mới giao cho Tổ Điều tra chúng tôi giải quyết.

Tôi và Trăn Trăn lái xe đến Đài hóa thân ở khu ngoại ô vắng vẻ, đến nơi thì thấy ở đó rất yên tĩnh, ngược lại hoàn toàn với phố phường đông đúc ồn ào. Sau khi vào phòng bảo vệ, nói rõ với nhân viên ở đó về lí do chúng tôi đến đây, giám đốc Hử Kiến Sinh vội ra tận nơi đón chúng tôi rồi mời chúng tôi tới phòng làm việc của ông ấy và mời trà mời thuốc rất nhiệt tình, chẳng khác gì đón Bí thư đến thị sát. Ông ấy nói với chúng tôi như kể khổ: “Tối hôm trước, một công nhân làm việc ở lò thiêu tên là Lương Cẩm, nửa đêm lén vào nhà hỏa thiêu. Nhân viên bảo vệ tên là Lưu Tân trực ca đêm đó nghe tiếng kêu từ trong vọng ra, tưởng là có trộm bèn vào kiểm tra, thì thấy Lương Cẩm. Khi Lưu Tân phát hiện ra Lương Cẩm thì anh ta đã hóa điên, cứ nói rằng trong nhà thiêu có ma, may mà Lưu Tân là người bạo gan, chứ nếu không cũng bị phát điên lây. Chuyện này khiến cho hầu hết công nhân ở đây rất hoang mang, phần lớn công nhân ở lò thiêu đều là biên chế chính thức, họ nghĩ ra hàng đống lí do để xin nghỉ làm. Mặc dù tôi nói hết lời để ngăn họ lại, nhưng có mấy công nhân già vẫn không dám tự tay hỏa thiêu cho người đã chết, thế là chúng tôi phải tìm công nhân làm thời vụ. Nhưng, những người làm thời vụ không thuần thục thao tác, hơn nữa cũng không bạo gan hơn những công nhân chính thức, nhưng vì miếng cơm manh áo mà phải làm, do đó hiệu quả công việc rất thấp, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc ngày thường của chúng tôi.”

“Các anh ngày nào mà chả tiếp xúc với người chết, sao lại nhát gan như vậy? Công việc hỏa thiêu chỉ là đưa xác chết vào trong lò, nhấn nút khởi động là xong, quen việc hay không thì có gì khác nhau?” Trăn Trăn không hiểu, hỏi.

Giám đốc Hử tỏ bộ mặt băn bó, rồi giải thích: “Tôi nghĩ, có lẽ cô không hiểu lắm về công việc ở đây rồi. Chính vì chúng tôi ngày ngày tiếp xúc với xác người chết nên mới rất sợ người chết, phần lớn công nhân ở đây đến kì đều đến chùa đi lễ, để cầu xin được bình an. Còn về quá trình hỏa thiêu, tôi sẽ dẫn mọi người đi xem một lượt thì sẽ rõ thôi.” Vì người công nhân kia phát điên trong nhà thiêu, nên nói xong, Giám đốc Hử bèn đưa chúng tôi tới đó để điều tra, tiện thể để chúng tôi tìm hiểu về quá trình hỏa thiêu.

Tôi đã từng đưa tang người thân và bạn bè, tất nhiên cũng đã chứng kiến quá trình hỏa táng, chỉ khác là lúc đó chúng tôi quan sát qua cửa kính bên ngoài nhà hỏa thiêu. Quá trình hỏa thiêu được chứng kiến trước đây rất đơn giản, đó là nhân viên lò thiêu đẩy thi thể của người quá cố vào trong lò, đóng nắp lò lại, nhấn nút khởi động, hơn nửa tiếng sau, người quá cố đã biến thành tro. Tuy nhiên, sau khi tôi vào nhà hỏa thiêu, mới nhận ra rằng, những gì mà tôi thấy chỉ là một phần nhỏ trong quá trình hỏa táng.

Đầu tiên tôi nhìn thấy không phải là lò thiêu, mà là một căn phòng trống không có cửa sổ, đúng lúc đó có một người làm thời vụ đẩy một xác chết đi vào. Giám đốc Hử thấy vậy, bèn giải thích cho chúng tôi về quá trình hỏa thiêu: “Trước khi thiêu, chúng tôi phải tháo bỏ tất cả kim loại, vòng ngọc và những thứ khó cháy trên người quá cố ra, bởi nếu không sẽ làm hỏng lò thiêu.”

Đúng như lời của Giám đốc Hử, xác chết được đẩy đến giữa phòng, các công nhân liền tháo kim loại, vòng xuyến trên xác bỏ vào một cái hòm nhỏ bên cạnh.

“Các anh sẽ xử lý những thứ đó như thế nào?” Dù biết rõ nhưng Trăn Trăn vẫn cố hỏi, khiến cho Giám đốc Hử không khỏi bối rối. Thực ra, chỉ cần từ việc căn phòng này không có cửa sổ thì đã rõ, những thứ đó cuối cùng tất nhiên sẽ trở thành phúc lợi của công nhân.

Sau khi xác chết bị “lột sạch” mới được đưa vào lò thiêu chính thức. Ở đây, chúng tôi nhìn thấy mười sáu chiếc lò thiêu xếp thành một hàng dài. Đối diện với cửa lò là một bức tường bằng gương kiểu nửa mở, có thể nhìn thấy rất nhiều người thân và bạn bè của người quá cố phía ngoài, họ người thì nước mắt như mưa, người thì cố nén nỗi đau buồn lần lượt từ biệt người quá cố.

Công nhân đẩy xác chết đến trước cửa lò, nhấn vào công tắc, băng chuyền trong lò bắt đầu chuyển động, đưa xác chết vào trong lò sau khi đóng nắp lò lại, người công nhân rời khỏi nhà hỏa thiêu. Bên cạnh lò thiêu có một lối đi hơi khuất, Giám đốc Hử dẫn chúng tôi đi vào lối đi có phần bí ẩn đó.

Sau khi đi qua lối đi đó, tôi mới phát hiện ra rằng nhà hỏa thiêu thật sự rất đặc biệt. Phía sau lò thiêu - nơi mà người thân thích của người quá cố không nhìn thấy cho tôi cảm giác như một nhà bếp, chỉ có điều thứ mà ở “nhà bếp” này chế biến không phải là các món cao lương mĩ vị mà là xác chết của loài người.

Hầu như phía sau của mỗi lò thiêu đều có một công nhân cầm một công cụ như một cây thép dài đưa qua một ô cửa to bằng hang chuột đảo đi đảo lại bên trong như đảo rau. Có một người lớn tuổi đứng bên cạnh mấy công nhân thỉnh thoảng lại chỉ bảo điều gì đó với họ. Tôi nghĩ, những người như vậy hẳn là những công nhân lớn tuổi đang tìm cớ xin nghỉ mà Giám đốc Hử nhắc đến.

Phía sau của chiếc lò vừa đón nhận xác chết cũng có một công nhân hỏa thiêu, anh ta cầm một chiếc sào bằng sắt dài chừng ba, bốn mét và có móc ở đầu đưa vào lò đảo. Tôi bước tới phía sau lưng anh ta và nhìn thấy, anh ta dùng chiếc móc ở đầu sào thỉnh thoảng lại lật xác chết, chỗ nào lửa cháy to thì lật đến chỗ ấy, càng nhìn lại càng thấy giống như đang đảo rau.

Nhiệt độ trong lò rất cao, theo như lời của Giác đốc Hử thì tới một ngàn ba trăm độ C, ba mươi phút sau, sau khi chờ xác chết đã được thiêu thành tro hoàn toàn, công nhân sẽ bắt đầu nhặt xương cho vào hòm.

Tuy vậy, tôi thấy thời gian của một số lò hình như không dừng lại ba mươi phút, bèn hỏi Giám đốc Hử, có phải thời gian hỏa thiêu của từng xác chết là không giống nhau không? Ông ấy đáp: “Thông thường, xác của người quá cố sau ba mươi phút là đã thiêu xong hoàn toàn, nhưng nếu xác đã được để trong nhà lạnh thì phải cần tới bốn mươi nhăm phút. Có điều, trên thực tế thời gian thiêu là bao nhiêu còn phải xem thao tác của công nhân lò thiêu đó có thuần thục hay không.” Ông ấy nói, mắt liếc nhìn về phía mấy công nhân lớn tuổi đang “buông tay áo đứng nhìn bên cạnh”, rồi lắc đầu thở dài.

Tôi nghĩ, hẳn là mấy công nhân ấy có người nâng đỡ phía sau, nên Giám đốc Hử mới không làm gì được họ, chứ nếu không chỉ cần ra tay với một người trong số đó theo kiểu “giết gà dọa khỉ”, thì những người khác chắc không dám tùy tiện nữa.

Sau khi tìm hiểu quy trình hỏa thiêu, Giám đốc Hử nói muốn mời chúng tôi đi ăn cơm. Trăn Trăn cũng giống như tôi, chẳng hề có cảm giác muốn ăn, vì vậy tôi bèn lựa lời từ chối và đưa ra đề nghị muốn được gặp đương sự.

“Bây giờ cậu Lương đang ở khu nhà của công nhân, do vợ cậu ấy chăm sóc. Chúng ta cứ đi ăn cơm trước đã! Trong nội thành có một nhà hàng chuyên đồ chay rất ngon, chúng ta sẽ đến đó thưởng thức cơm xong, tôi sẽ cùng các anh tới gặp cậu ấy.” Giám đốc Hử lại mời rất nhiệt tình một lần nữa.

“Chúng ta cứ nên gặp đương sự trước đã. Từ đây vào nội thành vừa đi vừa về cũng mất hơn hai tiếng.” Với tính tình nôn nóng, Trăn Trăn không thể chấp nhận chuyện để thời gian lãng phí.

“Về ư?” Giám đốc Hử lộ rõ vẻ mặt hoài nghi, hỏi: “Anh chị còn phải điều tra chỗ nào nữa à? Bây giờ tôi đưa mọi người đi là được thôi mà, để không phải quay lại lần nữa.”

“Chúng tôi muốn gặp đương sự, bây giờ ông đưa chúng tôi tới khu nhà của công nhân là được.” Trăn Trăn nói.

Giám đốc Hử đột nhiên bật cười: “Ôi, anh chị hiểu lầm rồi, khu nhà của công nhân không ở đây mà ở trong vực nội thành.”

“Gì cơ, ở nội thành à? Như thế thì phiền phức quá nhỉ, hàng ngày đi lại cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ.” Trăn Trăn có vẻ rất ngạc nhiên.

Tôi ghé sát lại gần cô ấy, nói bằng giọng khác bình thường: “Không lẽ cô muốn ở lại đây à? Chưa biết chừng nửa đêm sẽ có bàn tay lạnh ngắt thò vào trong chăn của cô đấy...” Nói rồi, tôi vuốt nhẹ một cái lên đùi cô ấy.

Trăn Trăn là một người rất tinh, tuy cô ấy giật nảy người nhưng không kêu lên. Nếu bỗng nhiên có một tiếng kêu từ trong nhà hỏa thiêu vọng ra hẳn thân thích của người quá cố đang chờ bên ngoài phải sợ đến phát khiếp. Song cô ấy đã nhanh chóng ý thức được là tôi đang cố ý dọa cô ấy, cô ấy không giẫm lên chân tôi ngay như mọi khi ngược lại còn mỉm cười và nói với Giám đốc Hử: “Vậy, chúng ta nhanh chóng vào nội thanh thôi!” Nói rồi, cô ấy khẽ nhích chân phải, giẫm mạnh một cái lên ngón chân tôi.

Đúng như câu: “Đau buốt óc, tôi bị cô ấy giẫm lên chân, đau tới mức toát mồ hôi, nếu không vì làm cho mọi người sợ thì hẳn là tôi đã kêu thét lên rồi. Giám đốc Hử thấy thế, vội giải vây cho tôi bằng việc giục chúng tôi đi ăn cơm.”

Có lẽ, tất cả những ai đã chứng kiến quá trình hỏa thiêu cũng sẽ đều tạm thời mất hứng thú với chuyện ăn uống thịt thà, vì vậy mà Giám đốc Hử đã đưa chúng tôi tới một nhà hàng chuyên đồ ăn chay.

Cơm nước xong, Giám đốc Hử đưa chúng tôi tới khu nhà của công nhân gặp đương sự là Lương Cẩm. Khi tôi nhìn thấy anh ta lần đầu, anh ta đang co người trong góc tường, miệng cứ lẩm bẩm: “Họ đến tìm tôi để trả thù, họ muốn giết tôi...” Trông anh ta lúc này chẳng khác gì một đứa trẻ đang run sợ, thân hình béo mập trông như quả bóng bay bị thủng không ngừng run lên.

Giám đốc Hử mang theo một ít hoa quả, đồng thời thay mặt cho Đài hóa thân đưa cho vợ của Lương Cẩm là Quách Đình phong bì đựng ít tiền thăm hỏi của Đài. Nhìn thấy đôi vợ chồng này, tôi chợt nhớ tới câu:

“Thiếu phụ không ngủ với chồng đần.

Khác nào hoa tươi cắm bãi phân.

Sẽ có một ngày sừng kia mọc.

Trên đầu chồng ngốc có biết không.”

Lương Cẩm thuộc loại đàn ông phát tướng khi bước vào tuổi trung niên, thân hình khá mập của anh ta hoàn toàn khác hẳn với người vợ dáng thanh mảnh, áo quần thời thượng. Tôi nghĩ khả năng anh chàng này bị cắm sừng là rất lớn. Vẻ thể hiện của Quách Đình càng khiến tôi thấy cảm giác của mình không sai. Là vợ, lẽ ra khi thấy chồng gặp chuyện chẳng lành thì phải rất lo lắng hoảng hốt, nhưng Quách Đình rất bình thản, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Trước lời hỏi thăm của Giám đốc Hử, cô ta chỉ ậm ừ cho xong, rồi lập tức mở ngay chiếc phong bì ra một cách rất mất lịch sự, liếc nhìn vào đó một cái rồi nói với giọng rất không vui: “Cơ quan các anh nhỏ mọn quá đấy. Một tí tiền này chẳng đủ tiền dầu đèn lên chùa cho chồng tôi!”

Lời của cô ta hết sức cay nghiệt, chẳng hề nể mặt Giám đốc Hử, có lẽ là vì cô ta ít tuổi không hiểu chuyện đời. Lương Cẩm chắc ít ra cũng ba mươi mấy tuổi rồi, còn cô ta chỉ mới hai ba, hai bốn là cùng. Giám đốc Hử có lẽ không thể ngờ cô ta lại nói năng như vậy, mặt ông không giấu nổi vẻ bối rối, các cơ trên mặt giật giật, dù vậy, ông ấy vẫn nở nụ cười, nói một câu lịch sự: “Tôi rất thông cảm với tình hình của cậu Lương, nếu mọi người có khó khăn gì, cứ nói, giúp được đến đâu chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Giám đốc Hử không nói ra câu đó thì còn được, nói ra rồi thì càng dở hơn, vì Quách Đình lập tức nói ngay: “Những việc khác không cần đến ông, tôi chẳng thiếu gì, chỉ thiếu tiền thôi. Chồng tôi tự nhiên bị điên trong cơ quan ông, dù thế nào thì các ông cũng phải bồi thường cho tôi một triệu mấy trăm ngàn! Dù gì thì đó cũng là cơ quan nhà nước, các ông đâu có phải bỏ tiền túi của mình ra, vì vậy bồi thường bao nhiêu việc gì phải xót!”

Lần này tôi thấy các cơ trên mặt của Giám đốc Hử càng giật mạnh hơn, ông ấy ngượng nghịu giải thích cho Quách Đình rằng Lương Cẩm tự nhiên nửa đêm mò vào nhà hỏa thiêu và xảy ra chuyện, cơ quan không có trách nhiệm gì, tiền thăm hỏi cũng là xuất phát từ sự thông cảm sẻ chia, chứ cơ quan không có lý gì phải bồi thường. Nghe ông Hử nói vậy, Quách Đình tất nhiên không chịu, thế là hai người bắt đầu to tiếng.

Tôi không có hứng thú nghe họ cãi vã, bèn đi đến bên Lương Cẩm định lấy lời khai từ anh ta. Nhưng, hình như Lương Cẩm rất sợ người lạ, tôi hỏi câu gì cũng không nói, mà cứ ôm đầu co người vào trong góc. Xem ra, anh ta điên thật sự, có thể Tiểu Na sẽ giúp được chuyện này, nhưng trước hết, tôi phải tìm cách đưa được anh ta đi. Vợ anh ta thì đang cãi nhau với Giám đốc Hử tới mức mặt đỏ tía tai, rất khó hi vọng cô ta sẽ phối hợp điều tra.

“Khụ, khụ!” Tôi giả vờ ho lên mấy tiếng rồi nói: “Giám đốc Hử, ông không thể vội vàng thoái thác trách nhiệm trong khi sự việc chưa được điều tra rõ ràng. Nếu trách nhiệm thực sự thuộc về cơ quan các ông, thì việc bồi thường thích đáng cũng là việc nên làm.”

“Đúng thế, cảnh sát cũng nói các ông nên bồi thường cho tôi, ông phải nhanh chóng mang tiền đến cho tôi!” Quách Đình tỏ ra rất đắc ý.

Giám đốc Hử nhìn tôi với ánh mắt không hiểu, như trách chúng tôi không nói đỡ cho ông ấy thì thôi, lại còn trở giáo thọc vào lưng ông. Tôi bèn nháy mắt với ông ấy. Giám đốc Hử là người từng trải, nên lập tức hiểu ngay ý định của tôi, quay sang nói với Quách Đình: “Nếu cơ quan thực sự phải chịu trách nhiệm, tôi sẽ bàn với Bí thư, xem có hỗ trợ được về mặt kinh tế cho gia đình không.”

Quách Đình đúng là kẻ thấy tiền thì sáng mắt, lập tức tươi tỉnh trở lại. Tôi nhằm đúng lúc đó, nói: “Có điều, phải chứng minh được là sự cố của anh Lương thuộc trách nhiệm của Đài hóa thân thì mới được?”

“Như thế còn phải chứng minh gì nữa? Chồng tôi xảy ra chuyện ở cơ quan, tất nhiên là trách nhiệm thuộc về cơ quan rồi!” Mặc dù cô ta có vẻ hơi lo lắng, nhưng giọng nói vẫn tỏ ra rất cứng rắn.

“Không thể nói như thế được, ít nhất thì chúng tôi cũng phải biết rút cục đã xảy ra chuyện gì.” Tôi làm ra vẻ rất cầu thị, nói tiếp: “Cô có biết tối hôm trước vì sao anh ấy lại đến Đài hóa thân không?”

“Làm sao tôi biết được anh ấy đến đó làm gì!” Quách Đình đáp như chuyện chẳng có liên quan gì đến mình.

“Chồng ra ngoài ban đêm mà cô cũng không hỏi à?” Tôi hỏi với vẻ hoài nghi.

“Lúc đó tôi không có nhà, anh ấy đi lúc nào tôi không biết. Anh muốn biết anh ấy tới cơ quan làm gì thì cứ hỏi anh ấy là được.” Nói rồi, cô ta bước đến chỗ chồng, gầm lên như với súc vật: “Này, nửa đêm anh vào cơ quan làm gì? Sao lại bị điên như vậy? Nói xem!” Lương Cẩm không trả lời, cứ cúi đầu sợ sệt và co người lại như đống thịt. Thấy vậy, Quách Đình đá nhẹ vào người anh ta hai cái. Tuy nói rằng đá nhẹ, nhưng mũi giày của cô ta rất nhọn, đá đúng vào chỗ thịt của đối phương, hẳn là anh ta rất đau.

Tuy có câu: “Quan thanh liêm khó xử chuyện nhà, nhưng làm gì có ai lại đối xử như thế với một người đang bị điên cơ chứ huống chi người ấy lại là chồng mình?” Lúc đầu, Trăn Trăn đã thấy chướng mắt, định bước đến ra tay, nhưng tôi vội giữ cô ấy lại và nói với Quách Đình: “Tình hình của anh Lương có vẻ không tốt lắm, sao không đưa anh ấy đến bệnh viện nhỉ?”

“Đến bệnh viện thì không cần tiền à?! Tôi không có tiền tất nhiên đành phải để anh ấy ở nhà.” Nói rồi, Quách Đình liếc Giám đốc Hử một cái, cứ như là người ấy nợ tiền cô ta không bằng.

Lương Cẩm là công nhân của Đài hóa thân, chắc cũng có bảo hiểm y tế nhưng phần phải tự trả có lẽ cũng nhiều, cô ta không thể không xoay xỏa nổi. Có lẽ, cô ta muốn kiếm một khoản từ Đài hóa thân nên mới không đưa chồng đến bệnh viện. Nghĩ vậy, tôi bèn nói: “Hay là thế này, chúng tôi đưa anh Lương tới bệnh viện trước, chi phí điều trị tạm thời do Đài hóa thân ứng giúp, nếu chữa khỏi được tất nhiên là tốt nhất rồi. Mà dù là không chữa khỏi, chỉ cần tình hình của anh ấy có chuyển biến, chứng minh được rằng trách nhiệm thuộc về cơ quan, thì chuyện bồi thường cũng sẽ dễ dàng xử lý hơn.”

Tôi cứ nghĩ nghe nói như vậy, Quách Đình sẽ đồng ý để chúng tôi đưa Lương Cẩm đi, nhưng cô ta do dự một lúc rồi mới gật đầu. Không lẽ cô ta mong Lương Cẩm cứ điên điên dại dại như vậy để cô ta còn kiếm chác được nhiều hơn?

Tôi chợt nhớ tới câu: “Người đáng sợ nhất là người kề gối chung giường!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.